Mẹ của Cố Trạch Vũ nắm lấy tay cô muốn ám chỉ * Không cần lo lắng, đã có cô ở đây rồi *. Cô từ từ thả lỏng tay hơn. Mẹ của anh bước vào nhà chỉ tay đến thẳng mặt anh và nói:
- " Con bé là khách đến nhà, con có thái độ gì vậy hả? "
- " Mẹ... "
Anh tức giận hậm hực đi lên phòng của mình. Cô mặt buồn buồn nói với mẹ anh:
- " Không cần vậy đâu ạ. Cháu sẽ rời đi sớm nhất có thể trong 3 ngày ạ. "
Mẹ anh ta khoác tay cô vào nhà rồi nói:
- " Cháu cứ ở khi nào cháu thích. Cô cũng chỉ muốn có thêm đứa con dâu..." - Bà đang nói thì bị ngắt lời.
- " Dạ?! "
- " Ấy nhầm con gái. Ý cô là cô chỉ muốn trong nhà có thêm đứa con gái trò chuyện với cô thôi. "
- " Dạ, vậy thỉnh thoảng cháu sẽ sang cùng cô ạ. Nhưng mà như thế cậu ấy sẽ cảm thấy rất phiền. "
- " Cháu không cần lo cho thằng nhóc đó "
- " Thôi để lúc nào cậu ấy không có nhà thì cháu sang chơi cùng cô "
- " Vậy cũng được "
Trò chuyện say sưa mãi hai người mới nhận ra là đã đến giờ ăn tối. Mẹ anh giao cho cô nhiệm vụ là lên bảo anh xuống ăn tối cùng cả nhà. Cô nhẹ nhàng từng bước đến trước cửa phòng anh gõ nhẹ cửa và nói:
- " Trạch Vũ, mẹ cậu kêu cậu xuống ăn tối kìa "
Anh mở cửa ra và khó chịu đẩy cô đập lưng vào ghế phía sau và nói:
- " Thấy phiền không vậy, sao chưa cút nữa, định ở đây đến bao giờ!! "
Đúng lúc đó mẹ anh đang đi lên nhìn thấy hành động và lời nói đó của anh thì chạy lên đứng trước mặt cô, nói:
- " Con làm gì vậy. Mẹ con bé gửi nó sang đây 3 ngày. Đây là cách mà con tiếp đãi khách tới nhà đây hả? "
- " Mẹ cô ta nhờ? Con thấy đây là âm mưu của cô ta thì có đấy "
- " Im miệng! Bây giờ mau xách mông xuống dưới nhà ăn cho mẹ. Nó không sợ con đói thì cũng chẳng thèm lên gọi con xuống ăn làm gì. "
Nói rồi cô cùng mẹ anh đi xuống. Anh cũng sập mạnh cửa lại rồi ngậm ngùi đi theo hai người họ. Cô và anh cùng ngồi ăn cơm với cả nhà anh. Mẹ anh bỗng nhiên đặt đũa xuống và nói:
- " Tiểu Lạc à, hôm nay cháu đến vội quá, cô chú không kịp dọn dẹp phòng được. Hôm nay cháu chịu khó ngủ chung với thằng nhóc nhà cô một tối nha "
- " Không được " - Anh kích động đập tay xuống bàn vội vàng nói.
- " Cháu thấy không ổn đâu cô " - Cô khó xử xua xua tay.
- " Hồi nhỏ Tiểu Lạc hay qua đây chơi rồi ngủ lại cùng nó còn gì. Bây giờ cũng như vậy thôi mà. Đâu khác gì đâu "
- " Cô ơi, cháu thật sự thấy không được đâu ạ " - Cô lắc đầu nói.
- " Mẹ đừng có quá đáng quá! " Anh cũng đứng phắt dậy lớn tiếng nói.
Mẹ anh đưa khăn lên mắt quay mặt về phía bố anh và nói:
- " Mình ơi, tôi già rồi, tôi vô dụng rồi. Trong cái nhà này chẳng còn ai thèm nghe lời bà già này nói cả. Con trai mình cũng lớn rồi, mọc lông mọc cánh đầy đủ rồi không coi người mẹ này ra gì hết "
Cô khó xử cúi mặt xuống ngầm đồng ý chuyện này. Bố anh cũng nói:
- " Cứ quyết định vậy đi "
Anh chẳng vui vẻ gì thỏa hiệp chuyện này với bố mẹ.
Tối đến, trước khi đi ngủ:
- " Có thể nhường tôi ngủ trên giường không? Lưng tôi nãy... (Vừa bị đập vào ghế) "- Cô đang nói thì bị cắt lời.
- " Không. Bên dưới trải chiếu rồi. Cô ngủ dưới đấy đi " - Anh vừa trả lời vừa nhảy một phát lên giường mà chẳng thèm nhìn mặt cô lấy một cái.
Cô vỗ vào lưng đi tới tắt điện rồi lủi thủi tiến đến chỗ cái chiếu, khó khăn nằm xuống rồi đắp chăn vào. Cô nói:
- " Nói chuyện một lúc được không? "
- " Nói, tôi cũng cần nói cho cậu tỉnh mộng ra "
- " Cậu và Khả Khả, từ lúc nào vậy? "
- " Tôi thích cô ấy lâu rồi. Mỗi lần cậu đi theo tôi đều dẫn theo cô ấy nên tôi mới để cậu theo sau. Rồi hôm qua tôi tỏ tình và cô ấy đồng ý "
- " Ồ ra là như vậy à? " - Cô cười khổ.
Vậy mà khi trước đến giờ, cô cứ nghĩ anh không từ chối mình là do cũng có một chút tình cảm dành cho cô. Cô cũng chỉ cần một chút đó thôi. Thì ra là không phải vậy. Là tự cô đa tình.
- " Đừng động đến Khả Khả, không là tôi không tha cho cậu đâu " - Anh quay qua nói thêm
- " Biết rồi, đó cũng là bạn thân tôi " - Cô nói.
- " Tôi cùng cậu chơi với nhau lâu như vậy, dù một chút tình cảm cũng không có hả?" - Cô thật lòng hỏi anh
- " Một chút cũng không " - Anh không do dự gì mà trả lời.
- " Umk, đi ngủ thôi. Chúc ngủ ngon! " - Cô mỉm cười kéo chăn lên hết đầu.
Anh chẳng phản ứng gì, chỉ nhắm mắt lại và từ từ thiếp đi. Cô cũng nên đi ngủ thôi. Hôm nay cô đã biết quá nhiều việc rồi.
Một tuần sau:
Mẹ cô đã về nên cô chuyển về nhà không sống chung cùng anh nữa. Cô và anh vẫn đến lớp như bình thường. Giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp và nói:
- " Chúng ta là khóa sắp ra trường nên nhà trường cho chúng ta đi chơi trên đồi Khúc Linh nổi tiếng là mang vẻ đẹp thiên nhiên hiếm có, tuy vậy cũng rất nguy hiểm nếu chúng ta đi lạc đoàn. Đường đồi núi cũng khó khăn chẳng may ngã thì cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng nên các em đặc biệt chú ý. Giờ thì ai đồng ý tham gia thì hãy viết tên lên tờ giấy đăng ký này "
Tờ giấy truyền đi khắp lớp. Tổng kết lại thì ai trong lớp cũng đi cả. Hiếm có một dịp nhà trường lại chi như vậy. Dù sao cũng thi cử xong hết rồi. Ngại gì không xõa đi.
...☆~= Hết Chap 2 =~☆...