Quay lại phía của Tô Tĩnh, hắn bây giờ đang ôm Trần Kim trong vòng tay nhìn nét mặt cậu nhăng nhó trán đầy mồ hôi nhễ nhại trong lòng quặn thắt không thôi Trần Ngọc Liên thấy vậy thì thắc mắc:
"Cậu Tô đây sao lại lo lắng cho em trai tôi đến như vậy? Và tại sao cậu lại có mặt ở căn cứ Khu F5??"
Tô Tĩnh cứng họng hắn chẳng biết nói sao nữa nhưng khi đọc dòng tin nhắn của Tô Nghĩa gửi đến hắn đã không thể giữ được bình tĩnh mà muốn phi thân đến chỗ Trần Kim ngay lập tức, cảm xúc của hắn lúc đó rất loạn một phần không muốn đi một phần lại muốn liền mạng cứu người.
"Trần Kim là bạn tôi... Nên tôi đi cứu cậu ta thôi, Tô Nghĩa cũng gửi cho tôi tin nhắn, nhờ vậy tôi mới biết cậu ấy đang ở căn cứ khu F5..."- Bình thản trả lời Trần Ngọc Liên hắn ém nhẹm cảm xúc lo lắng cho Trần Kim xuống.
Đôi mắt Trần Kim khẽ động cậu nghe được hết những gì hắn nói nhưng bây giờ tâm trí cậu lại giống như bị thứ gì đó thao túng vậy, bàn tay nhỏ nhắn của Trần Kim nhẹ nhàng luồn vào áo của Tô Tĩnh chạm vào cơ bụng của hắn, hắn chụp lấy tay cậu đôi mắt có vài tia nghi ngờ cuối xuống nói:
"Đừng có phá nữa, cậu bị làm sao vậy? Không khỏe chỗ nào trong người à.... um!"- Nói chưa hết câu Tô Tĩnh đã bị Trần Kim cưỡng hôn Trần Ngọc Liên nhìn thấy miệng há hốc:
"Cái... Cái... Đây là chuyện gì nữa đây?"- Ánh mắt cô giờ mới nhìn kĩ trại thái của Trần Kim lúc này, khi đã biết cậu bị gì cô liền nói với phi công: "Tìm chỗ đáp xuống đi, trong rừng càng tốt!"
"Có Chuyện gì sao?"- Tô Tĩnh khó hiểu hỏi, Trần Ngọc Liên cười nhẹ đáp: "Có và còn rất có sao nữa đấy! ở đây không ai giúp được em trai tôi ngoài cậu cả Cậu Tô. Trăm sự nhờ cậu rồi!"
Trực thăng đáp xuống giữa một khu rừng cây rậm rạp trời về đêm trăng trên trời càng tô điểm thêm cho khung cảnh trở nên lãng mạn, Trần Ngọc Liên cùng với phi công lái trực thăng nhảy xuống đất, khi Tô Tĩnh cũng định đi theo xem hai người kia định làm gì thì lại nghe Trần Ngọc Liên nói:
"Cậu Tô đây không cần xuống, chúng tôi xuống vì không muốn nhìn thấy những hình ảnh nhạy cảm thôi, Cậu giải dược cho Trần Kim đi... ở đây chỉ có một mình cậu là làm được thôi, chúc may mắn."- Nói rồi cô đi luôn vào rừng cùng với phi công, hắn nghe xong mặt ngơ ngác chưa thể hiểu hết những lời của Trần Ngọc Liên là gì.
"Anh Tĩnh... Giúp tôi."- Trần Kim ôm Tô Tĩnh từ phía sau lưng hơi nóng cùng tiếng thở dốc của cậu đã kích thích hắn, xoay người lại hai tay hắn ôm chặt lấy hai má cậu nụ hôn có phần bạo lực lại dịu dàng của Tô Tĩnh khiến cậu có chút ngạc nhiên.
Sau nụ hôn đó hắn nhìn Trần Kim với một đôi mắt phức tạp: "Cậu..."- Lời nói của hắn chẳng thể thốt lên vì đã bị Trần Kim lần nữa mạnh mẽ ngậm lấy, Hắn cũng chẳng từ chối mà chiếm đoạt khoang miệng nhỏ bé trước mắt.
"Hộc... Hộc... Anh có yêu tôi không?"- Một câu hỏi của cậu làm hắn có chút bất ngờ nhìn gương mặt cứng ngắc của hắn cậu cười: "Hì... Nếu không cũng chẳng sao, coi như lần này là lần cuối cùng chúng ta ở bên nhau đi... Tôi lỡ yêu anh mất rồi! Anh Tồi Lắm... Hức.."
Nước mắt cậu vừa rơi xuống lại làm hắn càng rối bời hơn, lần đầu tiên hắn thấy cậu khóc trước mắt hắn... Lúc trước dù hắn có hành hạ cậu ra sao đi nữa cậu cũng mạnh mẽ không bao giờ khóc vậy mà giờ cậu lại rơi nước mắt.
"Oa oa... Oa..."- Trần Kim như muốn trút hết nỗi buồn mà mình đang phải chịu vậy, cậu khóc ngày một lớn hơn khiến Tô Tĩnh luống cuống tay chân quơ loạn xà ngầu.
Cậu không khóc nữa chề môi nhìn hắn đang hoảng loạn đôi mắt ươn ướt của cậu lại khiến ai đó nhói lòng vì xót, Trần Kim ôm chặt lấy người Tô Tĩnh cậu thì thào vào tai hắn: "Lần nữa thôi... ôm lấy tôi đi mà."
Hắn mím môi đưa tay kéo cậu ra cận thận tháo mở từng khuy áo sơ mi của cậu, lần đầu tiên hắn nghe lời cậu là đừng xé áo nữa.
"A!"- Sự ấm nóng từ phía dưới khiến Trần Kim rên lên một tiếng mặt Tô Tĩnh bây giờ giống như đang tiết nuối thứ gì đó, lần nữa hắn cuối xuống hôn lên môi cậu một nụ hôn thật dịu dàng.
Trần Ngọc Liên nói đi vào rừng nhưng giờ cô đang ngồi phía sau góc cây gần đó cô sợ có quân địch đến nên mới ngồi canh nhưng mà những âm thanh rên rỉ của cậu vang lên khiến mặt cô giờ đỏ còn hơn quả cà chua chính nữa, anh phi công ngồi bên cạnh cười tủm tỉm cô liếc anh ta rồi hỏi:
"Cười cái gì? Không thấy ngại sao mà còn cười? Nhận thức của anh cần phải được rèn luyện thêm đó có biết không!?"
"Dạ Thưa! Tôi cười vì cô cũng phải ngồi đây đó! Hì hì hì."- Cao Sơn lên tiếng đáp Trần Ngọc Liên nghe vậy thì chỉ biết im lặng chứ giờ mà cô có nói gì thì cũng vô dụng thôi.
Mấy con muỗi cứ vo ve rồi lựa da thịt của Trần Ngọc Liên đậu để hút máu càng làm cô điên tiết hơn nữa, rút thanh Katana ra nét mặt Trần Ngọc Liên bây giờ cứ tựa như xác thần chém mấy con muỗi lẫn Cao Sơn khiến Anh ta chạy té khói.