Vật Rơi Tự Do - Một Hữu Giác

Chương 25





Edit: Vũ Quân
Nụ hôn này khác hẳn nụ hôn mang theo ý vị trấn an vừa rồi, lúc này đây nụ hôn mang theo thế tấn công mãnh liệt.
Theo động tác của Khúc Ức Hành là gió lốc tình dục gào thét thổi quét mà đến, đem Kiều Tê bọc vào trong mắt bão.
Cô giương khóe môi tiếp nhận điên cuồng từ anh, nước bọt theo khóe miệng cô tràn ra ngoài một chút, lại khó ức chế tình(dục) mà ưỡn ngực, vụng về đón ý nói hùa với anh.

Cho đến khi cô cảm thấy tầng che đậy cuối cùng ở nửa người dưới vì Khúc Ức Hành lôi kéo mà cũng sắp rời khỏi mình.
"Không cần, không cần......"
Giống như bản năng cảm nhận được nguy hiểm của động vật cô đè tay Khúc Ức Hành lại, không cho anh động đậy, co rúm về phía sau muốn trốn:
"Khúc Ức Hành, em muốn đi tắm rửa......"
Anh túm cô trở về, một lần nữa ôm trong ngực, lại hung hăng đâm chọc hơn mười cái mới đứng dậy từ trên người cô:
"Anh đi trước."

Kiều Tê còn chưa kịp hít vào đã nghe thấy anh hỏi:
"Muốn cùng nhau không?"
Cô lắc đầu như trống bỏi, Khúc Ức Hành nhìn mà buồn cười, nhéo mũi cô, xuống giường đi vào phòng tắm.
Trên khăn trải giường còn sót lại độ ấm của Khúc Ức Hành, Kiều Tê cọ cọ lên chỗ ấm áp kia, trong đầu hiện ra tình huống vừa rồi.
Cho đến khi cô phát hiện xuyên thấu qua cửa kính mờ ảo có thể thấy bóng dáng mơ hồ của Khúc Ức Hành, đầu óc cô liền trống rỗng, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng dáng kia, cái gì cô cũng không nghĩ được.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng nước ngừng lại, cô thấy thân hình trần trụi của Khúc Ức Hành chuẩn bị mở cửa.
"Anh mau mặc quần áo vào đi đã!" Kiều Tê chịu không được gấp gáp hô to.
Bước chân của Khúc Ức Hành dừng lại, âm thanh truyền ra từ trong phòng tắm:
"Kiều Kiều, vẫn luôn nhìn lén anh à?"
"......"
"Anh không mang quần áo vào, em đưa cho anh được không?"
"Ở đâu?"
"Trong túi."
Kiều Tê quét mắt quanh phòng nhìn thấy cái túi bị hai người ném ngoài cửa khi vừa vào phòng, rõ ràng nó ở gần chỗ anh hơn.
"Vậy anh ra ngoài rồi mặc, em sẽ không nhìn anh."
Cô quay lưng lại ngơ ngác nhìn rèm cửa bị gió thổi bay phất phơ lại hạ xuống, lại bay lên.

Đằng sau cửa phòng tắm mở ra, cô nghe thấy tiếng sột soạt khi anh tìm kiếm và tiếng bước chân anh từ từ lại gần.
Cô xoay người tìm giày, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhưng vẫn không tránh được nhìn thấy nửa thân trên trần trụi của anh, phía bên dưới có một ngọn núi nhỏ phồng lên.


Cái anh gọi là quần áo chẳng qua chỉ là một chiếc quần lót mà thôi.
Cô vội vàng xuống đất muốn chạy vào phòng tắm, lại bị anh ôm lấy từ phía sau kéo vào trong ngực: "Dép của khách sạn bẩn lắm, đi của anh này."
Anh ôm cô tới trước người, lưng cô dán lên phần ngực trần trụi của anh, cả người bị anh dẫn dắt lui về phía sau, cho đến khi cẳng chân đụng phải mép giường.

Anh chậm rãi ngồi xuống, mặt dính sát vào người cô, mũi anh cọ xát dọc theo xương sống của cô, thỉnh thoảng lại lúc nặng lúc nhẹ hôn cô.
Cô hết sức chịu đựng thân thể tê mỏi, bỗng nhiên cảm thấy trong tay anh có thứ gì đó chạm vào eo cô, cúi đầu nhìn là một hộp áo mưa(bcs) còn chưa bóc vỏ.
Khúc Ức Hành ngồi trên giường, vừa cởi giày ra Kiều Tê đã đỏ mặt, tránh tay anh, đi giày vào chạy mất.
Cô đi vào phòng tắm đã được hơi nước trước đó làm cho ấm áp, chiếc giày của anh cô đi như chiếc thuyền nhỏ, ngơ ngác đứng dưới vòi hoa sen, trong đầu tất cả đều là chiếc hộp trong tay Khúc Ức Hành, âm thanh tim đập bên tai cô còn rõ ràng hơn tiếng nước chảy.
Sau khi kì cọ xong, cô đi đến trước gương, nhìn cơ thể thiếu nữ mảnh khảnh nõn nà trong gương, cô mặc nội y vào, sau đó là chiếc váy lụa hai dây cô đã dốc lòng chọn lựa.

Nghĩ nghĩ một lát cô lại cởi nội y ra.
Cô liên tiếp hít sâu vài cái, vẫn không ức chế được cảm xúc hỗn tạp trong lòng, có ngọt ngào chờ mong nhưng cũng hơi bất an chua xót.
Suy cho cùng từ lúc chào đời tới nay đây là quyết định to gan nhất của cô.
Cô đi ra khỏi phòng tắm, Khúc Ức Hành vẫn ngồi ở mép giường yên lặng nhìn cô.

Rõ ràng anh không làm gì nhưng chân Kiều Tê đã mềm nhũn, bước chân cô hư không giẫm trên thảm của khách sạn, mỗi bước đều giống đang đi trên bông khiến cô cảm thấy rất không chân thật.
Khi đi qua, cô nghe thấy trong lòng mình có một âm thanh đang nói đi qua đi, anh đang chờ cô cùng anh cộng hưởng hoan du, cùng anh bước vào con đường sa đọa.
Cô vừa nhấc chân Khúc Ức Hành đã đứng lên đi về phía cô.
Không phải chỉ có cô một bên tình nguyện.
Hai người bọn họ tới gần bên nhau.
Hiểu được điều này khiến cho một tia hoảng loạn trong đáy lòng cô cũng không còn nữa.
Cô bị anh ôm vào trong ngực.
Trong lòng cô than thở, như vậy là quá đủ rồi.
Cô sẽ không hối hận.
...........