Ngày diễn ra trận bóng rổ...
Kiều Tê và Trương Nhược Chanh mới vừa tiến vào sân bóng rổ đã ngay lập tức tìm được Khúc Ức Hành.
Sau khi mở họp phân công công việc xong Khúc Ức Hành bèn tập trung tập luyện, mặt khác những việc còn lại tạm thời do Phó Hội trưởng xử lý. Sau ngày hôm đó, đây là lần đầu tiên Kiều Tê nhìn thấy anh.
Khúc Ức Hành mặc đồng phục của đội, màu xanh biển trầm ổn ở trên người anh không biết vì sao lại có vẻ đẹp mắt hơn so với người khác. Giờ phút này anh đang luyện tập ném bóng vào rổ, tư thế phóng khoáng đến mức làm cho người ta không rời mắt được.
Kiều Tê toàn thân mặc áo khoác màu xanh lam hải quân phối hợp với váy xếp li trắng, cô đi tất cùng màu với giày thể thao. Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa thật cao, sợi tóc cong cong càng tăng thêm vẻ năng động.
Đội cổ động viên và đội bóng cùng thống nhất đồng phục là màu xanh lam nên trên sân thể dục có rất nhiều người mặc quần áo giống như họ nhưng Kiều Tê vẫn âm thầm vui mừng, cô tự cho rằng mình và Khúc Ức Hành đang mặc quần áo đôi.
Cô sợbị Khúc Ức Hành phát hiện mình đang ngắm anh, nên Kiều Tê đành giả vờ đi đi lại lại ngó tới ngó lui, đồng thời thỉnh thoảng lại trộm nhìn về phía anh.
Cho dù cô nhìn về phía nào cũng đón nhận được rất nhiều sự chào đón của các nam sinh, chỉ có Khúc Ức Hành giống như không hề có cảm xúc với cô.
Hiện tại đang là thời gian làm nóng người, đội cổ động viên chưa cần làm việc, hai người đi đến khu hậu cần có bố trí bạt che nắng, các thành viên khác nhìn thấy các cô thì sôi nổi chào hỏi với Trương Nhược Chanh, tiện đà mang theo ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Kiều Tê.
Từ khi các cô đi vào sân bóng rổ đã rất được chú ý. Trương Nhược Chanh sớm đã quen nên không trách, nhưng Kiều Tê vẫn chậm chạp không thể quen với việc người khác nhìn mình chăm chú.
Cô không được tự nhiên lôi kéo làn váy.
"Kiều Kiều đừng lo lắng, cậu cứ thoải mái một chút" Trương Nhược Chanh đang cùng nam sinh tập luyện ở nơi xa vẫy vẫy tay, trên khóe môi là nụ cười tươi đẹp truyền ra lời nói từ kẽ răng.
"À... " Kiều Tê lập tức vòng tay ra đằng sau.
Chỉ trong chốc lát Trương Nhược Chanh đã bị người của Hội Thể dục gọi đi làm việc, Kiều Tê đang đứng tại chỗ tiếp tục nhìn lén Khúc Ức Hành thì nghe bên người truyền đến một tiếng huýt sáo.
"Ai nha, có mỹ nữ."
Kiều Tê theo quay đầu nhìn lại, phát hiện thì ra là chàng trai đi cùng Khúc Ức Hành mà cô từng thấy ở trước cửa nhà ăn. Tâm tình cô có chút phức tạp. Ấn tượng của Kiều Tê đối với anh chàng này không tốt cho lắm.
Phùng Dật Luân lại không nhận ra Kiều Tê, anh hỏi: "Mỹ nữ, bạn cùng khoa với chúng tôi à? Tại sao trước nay tôi chưa gặp bạn nhỉ?"
Lúc này Kiều Tê mới phát hiện trên người anh cũng mặc đồng phục bóng rổ màu xanh.
Thấy cô không nói lời nào Phùng Dật Luân đang muốn tiếp tục dây dưa lại thấy một nữ sinh gần đó đang khí thế hừng hực đi về bên này. Đáy mắt anh xẹt qua một tia kinh diễm chờ sau khi Trương Nhược Chanh đến gần lại biến thành kinh ngạc.
"A cô không phải là.. "
Ban đầu Trương Nhược Chanh còn cho rằng người này tới quấy rầy Kiều Tê nên đang muốn giúp Kiều Tê giải vây, không nghĩ tới cô lại bị đối phương đánh đòn phủ đầu.
Cô buồn bực hỏi: "Anh biết tôi?"
"Mỹ nữ, sau khi cô đánh đổ hộp cơm của tôi thì không nhận ra nữa à?"
Trương Nhược Chanh kinh ngạc hơi hé miệng, cuối cùng vẫn chưa nói ra lời.
Tại sao cô lại đụng phải anh ta ở chỗ này.
Lúc trước cô chỉ dùng một câu nhẹ nhàng bâng quơ để kể cho Kiều Tê cũng bởi vì xấu hổ nên không dám nói chi tiết.
Ngày đó cô đã sớm dùng hết khăn giấy trên đường, khuôn mặt thì toàn nước mắt, sau khi làm đổ cơm của nam sinh kia cô càng cảm thấy bản thân mình quá mức chật vật. Sự tủi thân tích góp đến trình độ nhất định thì cô không khống chế được, Trương Nhược Chanh lớn tiếng khóc lóc la hét hỏi nam sinh cơm hộp của anh bao nhiêu tiền cô sẽ đền.
Lúc ấy người ra vào ký túc xá đều nhìn bọn họ chỉ trỏ.
Không biết nam sinh vì thấy cô quá đáng thương hay do sợ bộ dáng này của cô nên đã vội vàng nói không có việc gì, không cần đền. Anh cẩn thận lấy bộ đồ ăn từ trong túi cơm, xé mở bao đóng gói lấy giấy ăn đưa cho cô, nói: "Tôi cũng không mang giấy...Cô có muốn dùng tạm một chút không?"
Nhưng anh không lường trước được lời này vừa vặn chọc tới chỗ đau của Trương Nhược Chanh. Dọc một đường này cô đều cảm thấy mình là thứ đồ dùng tạm của Thư Lãng nên hiện tại nghe thấy hai từ này qua miệng người khác thì cảm thấy giống như đang trào phúng cô:
"Tạm chấp nhận cái rắm!" cô tức giận ném hai chiếc khăn giấy anh đưa qua, sau đó quay đầu tiếp tục chạy về phía kí túc xá.
Sau khi bình tĩnh lại Trương Nhược Chanh cảm thấy rất có lỗi với nam sinh kia, anh rõ ràng có ý tốt nhưng lại bị cô đối xử như vậy.
Tuy nhiên cô không nghĩ tới hai người còn có thể gặp lại lần thứ 2, cô lại còn bị đối phương nhận ra nữa chứ. Tuy là da mặt dày như Trương Nhược Chanh thì giờ phút này cũng không muốn thừa nhận nữ sinh điên ngày đó là cô, sau khi kinh ngạc qua đi cô căng da đầu nói: "Anh nhận nhầm người rồi. "
"Chắc chắn là cô, tôi nhớ rõ bộ dáng của cô."
Phùng Dật Luân rất thích khóe mắt của cô. Ngày đó cô khóc thảm hại như vậy cả khuôn mặt nhăn lại mà khóe mắt vẫn kiên cường giơ lên giống như đang nói cho người khác biết cô rất quật cường.
Mỗi lần đi lấy cơm hộp anh sẽ ngẫu nhiên nhớ tới nữ sinh kia. Anh không biết việc gì mới có thể khiến cô khóc thương tâm đến vậy, anh cũng không biết còn có thể ngẫu nhiên gặp được cô nữa không?
Anh không ngờ rằng bộ dáng cô không khóc sẽ rất đẹp.
Nhìn thấy cô bắt đầu bối rối, Phùng Dật Luân đã biết mình không nhận sai người, anh chắc chắn: "Tôi khẳng định là cô!"
Trương Nhược Chanh thề thốt phủ nhận: "Không phải tôi, không phải tôi, không phải tôi!"
Kiều Tê cũng nhớ tới hình như Trương Nhược Chanh đã nói qua về chuyện này, lại không ngờ rằng thế giới nhỏ như vậy. Cô nhìn hai người đang đấu khẩu giống như học sinh tiểu học không biết nên khuyên can như thế nào.
Bỗng nhiên cô bị một người ôm lấy, cô muốn giãy giụa theo bản năng nhưng lại ngửi thấy một hơi thở quen thuộc.
Trong nháy mắt cô đứng im, ở trong lồng ngực chàng trai ngẩng đầu lên, ánh nắng mặt trời chói mắt khiến cô không tự giác nheo nheo mắt, ở giữa khe hở của lông mi cô nhìn thấy hầu kết của Khúc Ức Hành còn có hình dáng cái cằm góc cạnh rõ ràng.
"A Hành?" Phùng Dật Luân tạm dừng cuộc đấu khẩu ấu trĩ với Trương Nhược Chanh, ngạc nhiên nói.
"Có sức khua môi múa mép sao còn không đi làm nóng người?"
"A Hành, sao hôm nay cậu hung dữ thế."
"Ít nói nhảm luyện bóng đi, đừng ở chỗ này quấy rầy... "
Khúc Ức Hành dừng lại.
Kiều Tê đã quên cả hít thở, cô hết sức chăm chú chờ đợi Khúc Ức Hành nói tiếp. Trong lúc tiếng tim của cô đang dần dần đập gia tốc thì cô nghe thấy Khúc Ức Hành nói:
"...... Hội viên của tôi"
(trong bản convert là "tôi.. bộ viên" ban đầu anh Hành nói ngập ngừng không muốn bạn Luân quấy rầy cái gì đó của anh ấy nên bạn Kiều Tê mới mong chờ anh Hành nói tiếp xem mình là gì của anh ý)Kiều Tê như rơi vào hầm băng.
"Trong Hội tạm thời có việc tôi muốn nói chuyện với Kiều Tê một chút." Khúc Ức Hành nhìn Trương Nhược Chanh nói.
"Được, được" Trương Nhược Chanh xua tay về phía hai người: "Mau đi đi."
Khúc Ức Hành cứ như vậy đem Kiều Tê ôm vào trong ngực một đường không buông tay, Kiều Tê cũng ngoan ngoãn đi theo anh.
Bọn họ đi qua sân bóng rổ đến một góc vắng người, giờ phút này mọi người đều bận rộn ở trên sân thi đấu không có ai chú ý tới nơi này đang xảy ra chuyện gì.
Kiều Tê còn đang thất hồn lạc phách vì câu nói kia của Khúc Ức Hành.
Khúc Ức Hành lại khó nhịn cảm giác nôn nóng trong lòng.
Cô rốt cuộc có biết mình đang làm cái gì không.
Không phải cô thích anh sao?
...Chắc là cô thích anh đi?
Từ khi Kiều Tê còn đang nhìn trái nhìn phải Khúc Ức Hành đã sớm thấy cô. Anh không biết những nam sinh kia có cái gì đẹp, bọn họ có thể đẹp hơn anh à?
Không nhìn anh thì thôi cô ngược lại còn đi nhìn người khác? Bởi vậy mà trong lòng Khúc Ức Hành rất khó chịu. Sau đó anh lại quay đầu một lần nữa nhìn về phía Kiều Tê mới phát hiện cô đang ở gần Phùng Dật Luân, Phùng Dật Luân còn đang cùng cô cười nói cái gì đó.
Có trời mới biết vào giây phút ấy lục phủ ngũ tạng của anh đều tức muốn phun trào.
Anh không chịu nổi phải đi qua.
Mà khi anh đem Kiều Tê đến góc bên này, đem thả cô từ trong lồng ngực ra lại phát hiện hốc mắt Kiều Tê hơi hơi hồng.
Tất cả tức giận trong lòng anh đều bị dập tắt, Khúc Ức Hành có chút bối rối.
"Tại sao lại khóc? Có phải vừa rồi Phùng Dật Luân đã nói cái gì không? Tôi thay cậu ta xin lỗi em."
"Không phải." Kiều Tê nhẹ nhàng lắc đầu.
Không phải là cô có ý với Phùng Dật Luân nên đang trách mình tự ý mang cô đi đấy chứ?
Lần đầu tiên Khúc Ức Hành có loại cảm giác không xác định được, anh nên tự tin mới đúng nhưng hôm nay việc bị cô bỏ qua khiến anh nhịn không được bắt đầu suy nghĩ miên man.
Nhìn thấy cô khóc anh vốn định dịu dàng lau nước mắt cho cô nhưng anh lại không đủ bình tĩnh, anh cảm thấy bất an như cần phải nói ra điều gì đó, anh cũng mặc kệ mong muốn ở sâu trong nội tâm mình sẽ bị lộ ra ngoài, anh hơi dùng sức nắm hàm dưới của Kiều Tê trầm giọng nói: "Không phải? Vậy em khóc cái gì?"
"Vì sao......" nhìn anh hung dữ với mình như vậy Kiều Tê càng thấy tủi thân, cô nghẹn ngào nói:
"Lần trước không phải anh cõng em, còn giúp em xoa chân sao?"
"Đối với anh mà nói em chỉ là hội viên thôi à, đối với những hội viên khác anh cũng đối xử như vậy sao?"
"Vì sao hết lần này tới lần khác chạm tới giới hạn của em như vậy?"
"Hay là bởi vì em còn chưa đủ xinh đẹp?"
Khúc Ức Hành chợt mở to mắt sức lực trên tay cũng không tự kiềm chế được, ngón tay anh như có như không sờ trên mặt Kiều Tê.
Dù như thế nào anh cũng không thể tưởng tượng được lại là vì lí do này.
Anh chỉ xuất phát từ tư tâm không muốn xem quan hệ của hai người chỉ là bạn bè lại không biết nên hình dung mối quan hệ của hai người như thế nào.
"Khúc Ức Hành, em thích anh!"
Cuối cùng cũng nói ra lời này. Trước mắt có lẽ đây là dũng khí lớn nhất mà cô có thể lấy ra.
Nhưng lời nói còn chưa nói xong Kiều Tê đã bắt đầu cảm thấy sợ, âm cuối của cô run lên, cô giống như quật cường không sợ chết mở to hai mắt nhìn Khúc Ức Hành đang ở phía đối diện, nước mắt lưng tròng.
Tất cả bất an của Khúc Ức Hành nhờ câu nói này mà biến mất không còn dấu vết, nội tâm anh ngọt ngào lại mờ mịt nhìn giọt nước mắt trong suốt còn vương trên mi cô... trong suốt giống như chủ nhân của nó vậy.
Cô bất an túm góc váy, ngay cả khi đang trêu chọc người khác cũng lộ ra một chút ngốc nghếch. Cho dù cô mặc cái gì, làm gì cũng đều không che được vẻ thuần khiết của mình, ngược lại càng thêm phần non nớt.
Tại thời điểm Khúc Ức Hành muốn phóng túng chính mình, mỗi tiếng nói, mỗi cử chỉ của Kiều Tê đều luôn nhắc nhở anh rằng cô vô cùng ngây thơ.
Nhưng hiện tại anh cần cho cô một đáp án.
Trong đầu Khúc Ức Hành hiện đang đấu tranh tư tưởng thì di động trong tay Kiều Tê đột ngột vang lên:
"Con cá nhỏ bơi qua bơi lại, bơi qua bơi lại. Em nhớ về anh nhớ mãi không thôi ..."Đã qua một lúc lâu mà Khúc Ức Hành còn chưa trả lời, tâm trạng của Kiều Tê đã từ thấp thỏm mong chờ trở thành tuyệt vọng, vừa hay một hồi điện thoại lúc này xem như giúp cô giảm bớt sự xấu hổ, cô đang muốn ấn nút nghe trên màn hình...
Thì Khúc Ức Hành từ sau khi cô thổ lộ vẫn luôn không phản ứng lại bỗng nhiên có động tác, anh nắm chặt điện thoại trong tay cô hai mắt sắc như chim ưng chăm chú nhìn người đối diện:
"Thì ra là em."
Kiều Tê buồn bực cô không biết Khúc Ức Hành đang nói cái gì.
Khuôn mặt lạnh nửa ngày của Khúc Ức Hành bỗng chốc dãn ra, anh không kiềm chế được bật cười, nói năng cũng trở nên lộn xộn:
"Kiều Tê, là em? Ha, Kiều Tê? Sao lại là em."
"... Hoa ở trong gió bay qua bay lại, em nhớ về anh, nhớ mãi không thôi"Tiếng chuông di động vẫn còn vang lên, Kiều Tê dường như cũng hiểu ra cái gì đó, cô vừa muốn chạy trốn đã bị Khúc Ức Hành nhìn thấu. Anh tiến lên một bước đôi tay chặt chẽ chế trụ cơ thể của cô làm cho Kiều Tê hoàn toàn nằm gọn trong lòng anh.
Anh nhìn cô nói:
"Bắt được em rồi, cái đồ thích nhìn lén"