Vật Rơi Tự Do - Một Hữu Giác

Chương 10





Đầu năm học mới đại học A sẽ tổ chức một cuộc thi đấu bóng rổ giữa các khoa.
Đến lúc đó các viện hội sở đều yêu cầu có thành viên làm tốt công tác hậu cần, nam sinh phụ trách thi đấu, nữ sinh thì tham gia vào hội cổ động viên.
Sự kiện này rất phức tạp, hơn nữa Khúc Ức Hành thân là thành viên của đội bóng rổ cần thi đấu nên không thể cùng lúc chỉ đạo mọi người, vì thế hôm nay anh triệu tập một cuộc họp để phân công công việc.
Khi Khúc Ức Hành đến phòng học phát hiện những người khác đều đã vào chỗ ngồi mà người thường đến sớm nhất là Kiều Tê ngược lại chưa có mặt.

Anh khẽ nhíu mày.
Sau khi ngồi xuống anh gửi tin nhắn Wechat cho Kiều Tê: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Nghĩ nghĩ một lát anh lại nhắn thêm :"Hôm nay sao không tới họp?"
Lại xóa đi.

Cuối cùng trong khung chat chỉ còn lại một dấu hỏi chấm lẻ loi.
Đang lúc anh chuẩn bị gửi đi thì bỗng nhiên nghe thấy âm thanh hết đợt này đến đợt khác của các nam sinh.
"Mỹ nữ bạn đi nhầm phòng học rồi."
"Mỹ nữ ngại quá chúng tôi đang mở họp, chiếm dụng phòng học một lát."
"Nơi này tiết sau còn có lớp học à? Vừa rồi là ai xem thời khóa biểu vậy?"
Khúc Ức Hành nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy nữ sinh đang đóng cửa tiện đà xoay người, cô đang đi về phía bọn họ, tóc của nữ sinh được làm xoăn cuộn sóng, mặt mày động lòng người, cô mặc chiếc quần đùi có đai đeo, vừa trẻ trung lại gợi cảm.
Trong tiếng kêu gào của các nam sinh Khúc Ức Hành cất tiếng gọi: "Kiều Tê."
Trong chớp mắt phòng học yên tĩnh lại, ngay sau đó bộc phát âm thanh càng ồn ào hơn.
"Kiều Tê? Hội trưởng đang gọi ai vậy?"
"Cậu nói cô ấy là bạn học Kiều Tê của chúng ta?"
Hai má Kiều Tê nóng lên, cô cảm thấy may mắn vì hôm nay mình có trang điểm, có lẽ sẽ giúp che đậy một chút.
Cô chần chờ đứng bên ngoài, cảm giác được ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều đặt trên người cô, không biết ngồi ở đâu mới an toàn.

"Kiều Tê." Không để ý tới những người khác Khúc Ức Hành lại gọi cô, anh chỉ chỗ ngồi bên trái mình nói: "Ngồi chỗ này đi."
Trong lòng Kiều Tê đột nhiên mãnh liệt nhảy lên một chút, cô dừng bước chân, lúc này mới đi về phía Khúc Ức Hành.
Trước đây khi mở họp chỗ bên trái Khúc Ức Hành luôn là của Tô Văn, sau đó hai bọn họ chia tay, Tô Văn rời khỏi Hội bí thư vị trí này liền bỏ trống.
Kiều Tê đi đến bên người Khúc Ức Hành ngồi xuống, hai chân cô khép lại, đôi tay đặt trên đùi, lưng dựng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng.
Những người khác vẫn cứ ngang nhiên đem ánh mắt nhìn về phía mỹ nhân bên này, họ không tưởng tượng nổi cô chính là Kiều Tê.
Bọn họ khe khẽ nói nhỏ, mang theo các loại ánh mắt không rõ ý vị.
Đặc biệt sau khi thấy Khúc Ức Hành mở miệng gọi Kiều Tê ngồi vào bên cạnh anh những nữ sinh kia từ thần sắc kinh ngạc ban đầu đều trở nên ý vị thâm trường.
Kiều Tê cực kỳ không được tự nhiên, cũng may Khúc Ức Hành lên tiếng trấn áp sự ồn ào:
"Đừng ồn, mọi người đã đầy đủ rồi chúng ta bắt đầu mở họp."
Phần lớn các hội viên đều là lần đâu tiên tham dự trận bóng rổ của khoa, Khúc Ức Hành trước hết giới thiệu đơn giản cho mọi người một chút truyền thống giải đấu, tiện đà bắt đầu phân công nhiệm vụ cho mỗi người.
Trong lúc anh đang cùng người khác nói chuyện Kiều Tê lấy điện thoại ra.
Tin nhắn của Trương Nhược Chanh gần như muốn tràn ra ngoài màn hình.
[Kiều Kiều, cậu đến phòng học chưa?]
[Kiều Kiều, Kiều Kiều cậu có mê chết hội trưởng của cậu không?]
[Kiều Kiều cậu đâu rồi?]
[Kiều Kiều ~ Kiều Kiều ~]
[Kiều Kiều, cậu sẽ không bị Khúc Ức Hành mang đi luôn chứ ?]
Sợ Khúc Ức Hành nhìn thấy nội dung trên màn hình Kiều Tê cất di động đi, thật cẩn thận ngồi lại.
[Tớ tới rồi, hiện đang mở họp...!Tớ ngồi ở bên cạnh anh ấy.]
Trương Nhược Chanh trả lời trong giây lát:
[A a a a a đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một, cậu quyến rũ anh ta đi...!Quyến rũ như thế nào?Hả??? Không phải cậu sẽ cứ thành thật như vậy mà đợi tan họp chứ???]
Kiều Tê không nhắn lại, nghĩ thầm không vậy thì làm gì.

[Ai nha, dù sao trước hết cậu nghĩ biện pháp tiếp xúc tứ chi cùng anh ta một chút! Sau đó hai người có thể ôm ấp hôn hít~Ngay sau đó lăn lên giường ~ bùm bùm ~]
Câu nói kế tiếp Kiều Tê xem như không nhìn thấy, cô cất điện thoại đi, theo bản năng liếc mắt nhìn Khúc Ức Hành ngồi bên cạnh.
Anh mặc áo thun quần đùi, cơ bắp như ẩn như hiện.
Tiếp xúc tứ chi?
Kiều Tê lặng lẽ dùng mắt thường đo đạc một chút khoảng cách giữa hai người, cuối cùng quyết định khoảng cách gần nhất của hai người ở đầu gối.
Khúc Ức Hành đang nghiêm túc phân công công việc bỗng nhiên cảm thấy bên chân như có một mảnh da thịt cọ vào.
Anh bỗng nhiên không tiếng động dừng lại một chút, lại tiếp tục nói nhưng ngữ khí rõ ràng đã chậm lại.
Anh cúi đầu lật xem notebook, thật ra lại dùng dư quang liếc về chỗ da thịt hai người đang chạm vào nhau, thầm nghĩ là cô cố ý hay do không cẩn thận?
Vì để kiểm chứng cho suy đoán của mình, anh khẽ xê dịch chân trái của mình về bên phải một chút.
Tiếp theo anh nhìn thấy chân Kiều Tê cũng đuổi theo lại cọ lên.
Khúc Ức Hành suýt nữa cười ra tiếng.
Nhưng một đoạn thời gian không gặp cô thay hình đổi dạng còn không nói, ngay cả lá gan cũng trở nên lớn như vậy?
Kiều Tê thích anh.

Khúc Ức Hành sau một lần mở họp đã nhận ra.
Ngày đó anh rốt cuộc không nhịn được tới phòng học trước tiên, quả nhiên Kiều Tê đã ở đó.
Anh vốn tưởng rằng Kiều Tê sẽ trốn tránh anh, nhưng lại thấy khi cô nhìn mình trong mắt không giấu được niềm vui.
Tại sao anh lại ngốc như vậy?
Rõ ràng chỉ cần nhìn kĩ đôi mắt của Kiều Tê sẽ phát hiện cô thích anh.

Chẳng qua từ trước đến nay cô ở trước mặt anh luôn cúi đầu, mà Khúc Ức Hành cũng không chú ý đến cô mà thôi.
Trong lòng Khúc Ức Hành chấn động, nhưng anh vẫn giữ nguyên kế hoạch sau khi ngồi vào trong phòng học thì chơi game, không tiếp cận Kiều Tê, cũng không tìm cô nói chuyện.

Anh nhìn ra Kiều Tê không kìm nén được thất vọng, còn có biểu cảm giống như sắp khóc tới nơi.
Anh không phải không có xúc động, nhưng anh lại càng cần phải bình tĩnh.
Khúc Ức Hành biết mình ở bên ngoài là hình tượng gì.

Anh nghĩ Kiều Tê thích là một Hội trưởng Khúc Ức Hành ôn nhu săn sóc.
Mà còn một mặt khác anh không muốn người ngoài biết, anh tràn đầy tính dục, nội tâm anh xao động và ham muốn mãnh liệt, những thứ này cô gái đơn thuần như Kiều Tê không thể tưởng tượng được.
Anh sợ anh không khắc chế được chính mình...!anh đã có chút không kìm nén được.
Anh sợ mình sẽ xúc phạm cô, sợ sẽ dọa cô.
Cô nên kết giao với một người bạn trai thẹn thùng giống cô, hai người ba tháng nắm tay, năm tháng hôn môi, một năm sau lên giường.

Cũng có lẽ là hai năm.
Dù sao cũng không nên kết giao cùng loại người giống như anh.
Nhưng những thay đổi của cô hôm nay, còn có sự câu dẫn trúc trắc vụng về thì tính là cái gì đây?
Khúc Ức Hành lựa chọn án binh bất động.
Kiều Tê tham luyến độ ấm từ Khúc Ức Hành, trong nháy mắt khi nguồn nhiệt rời đi chân cô theo bản năng đuổi theo, cô lại phát hiện chính mình rơi vào hoàn cảnh vô cùng xấu hổ.
Trước đó còn có thể nói là vô ý đụng vào nhưng hiện tại thì sao?
Khúc Ức Hành có phải đã phát hiện ra điều gì không?
Kiều Tê nín thở duy trì tư thế, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
"Kiều Tê, Kiều Tê."
Ngưu Khải ngồi bên trái cô khẽ gọi, Kiều Tê thở ra nhẹ nhõm...!cuối cùng cũng được cứu.
Cô xoay người nhìn về phía Ngưu Khải nhân cơ hội đem đùi thu về.
Khi cô làm động tác này vải dệt xẹt qua đùi Khúc Ức Hành, làm anh nhớ tới con mèo nuôi trong nhà, nhớ tới xúc cảm mỗi khi nó dùng cái đuôi xẹt qua bắp chân anh.
Khiến anh muốn bắt lấy cô, hung hăng xoa nắn một hồi.
"Cậu thật sự là Kiều Tê?" Ngưu Khải nhìn mặt Kiều Tê khó có thể tin được mà cảm thán.
Kiều Tê xấu hổ gật đầu.
"Hôm nay cậu thật xinh đẹp." Ngưu Khải gãi đầu bổ sung: "Tôi nói thật."

Kiều Tê đỏ mặt nói lời cảm ơn.
Hắn còn chuẩn bị nói tiếp thì: "Ngưu Khải."
Khúc Ức Hành gọi đến tên nam sinh: "Nhiệm vụ của cậu là......"
Ngưu Khải lưu luyến kết thúc cuộc nói chuyện với Kiều Tê, Kiều Tê lại một lần nữa ngồi thẳng lên, rồi lại đụng phải chân của Khúc Ức Hành.
Bởi vì anh đang cùng Ngưu Khải nói chuyện, toàn bộ thân mình Khúc Ức Hành đều hướng về phía cô.

Lần này diện tích da thịt hai người dán vào nhau thậm chí còn lớn hơn lúc trước.
Phân công với Ngưu Khải xong, Khúc Ức Hành lại nghiêng đầu nói chuyện cùng cô.
Đây là lần đầu tiên trong hôm nay anh nhìn thẳng vào mặt Kiều Tê.
Tóc mái đã từng che khuất khuôn mặt thiếu nữ hiện tại đã được kẹp tóc cố định ở hai bên sườn mặt, lộ ra cái trán no đủ cùng ngũ quan sạch sẽ tươi đẹp của Kiều Tê.
Khúc Ức Hành cao hơn rất nhiều so với Kiều Tê, tư thế này khiến anh vừa vặn có thể nhìn thấy cổ áo mở ra của cô, còn có mùi thơm từ cơ thể thiếu nữ quanh quẩn nơi chóp mũi anh.
Anh lại cứng.
Khúc Ức Hành đem notebook đẩy về phía Kiều Tê, nói: "Chọn size quần áo cổ động viên."
Kiều Tê thò đầu qua xem, cánh tay hai người không tránh khỏi chạm vào nhau .
Hai người ở trên bàn trò chuyện công việc, dưới bàn đùi hai người lại bí mật kề sát nhau.

Trên người bọn họ mỗi một tấc da thịt đều kêu gào, khát cầu lẫn nhau.
Không có người nào chủ động rời đi nửa tấc.
Không biết qua bao lâu, trận ái muội này rốt cuộc theo cuộc họp kết thúc mà hạ màn.
Khúc Ức Hành dẫn đầu rời khỏi phòng học, những người khác cũng tốp năm tốp ba lục tục rời đi, Ngưu Khải hỏi Kiều Tê sao còn không đi Kiều Tê nói chờ bạn cùng phòng tới tìm cô cùng nhau trở về, Ngưu Khải còn muốn chờ cùng Kiều Tê lại bị Kiều Tê uyển chuyển từ chối.
Chờ đến khi trong phòng học chỉ còn một mình cô, Kiều Tê mới cởi giày cao gót ra nhẹ nhàng xoay chuyển mắt cá chân đang âm thầm phát đau.
Hôm nay là lần đầu tiên cô đi giày cao gót, trên đường đi đến đây đã rất khó khăn, cô chẳng những trẹo chân ở trên đường gót chân còn bị cọ xước, thế cho nên cô mới tới phòng học trễ như vậy.
Kiều Tê đã gửi tin nhắn cho Trương Nhược Chanh, lúc này cô chán đến chết chờ Trương Nhược Chanh mang giày đế bằng đến đón cô.
Bỗng nhiên, cô thoáng nhìn qua cái bàn Khúc Ức Hành vừa ngồi, trong ngăn bàn lẳng lặng nằm lại một chiếc áo khoác..