Trong phòng bao xa hoa của khách sạn Hilton, Lăng Khắc Cốt mặt không đổi sắc ngồi tại vị trítrung tâm, một đôi mắt phượng khiếp người vài lần trừng mắt về phíaThanh Long cười cười tự nhiên ngồi ở đối diện, giống như đang muốn xénát gương mặt của anh ta.
"Lăng, một năm không thấy, anh càngngày càng khốc!" Moere mê muội tay bưng lấy ngực, dùng một đôi mắt màuxanh dương si tình cực nóng nhìn Lăng Khắc Cốt.
Lăng Khắc Cốt hếch mày lên, mang theo sát khí, hung hăng bắn về phía Moere.
"Chính là loại ánh mắt này, cực giỏi! Thật đáng tiếc vì tôi không mang theo máy ảnh." Moere khoa trương vỗ tay.
Thanh Long ngồi ở đối diện, cố nín cười, lịch sự nói: "Có muốn tôi chiêu mấy nhà quay phim tới đây hay không?"
Lăng Khắc Cốt bỗng chốc ngẩng đầu lên, dao găm cầm trong tay đang muốn cắtthịt bò bít tết chợt bắn ra, cắm phập vào trên ghế dựa sau lưng ThanhLong, nếu như lệch một chút nữa thôi, cổ của Thanh Long sẽ phải thấymáu.
"Lăng?" Moere sợ hết hồn, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Đối với một chiêu đột nhiên xuất ra này của Lăng Khắc Cốt, Thanh Long chẳng những không sợ hãi, ngược lại cười rút thanh đao ra: "Lão đại, phi tiêu không phải luyện như vậy."
Nói xong, anh trở tay ném một cái,dao găm lại lần nữa bay về phía Lăng Khắc Cốt, chỉ là nó vun vút nhắmthẳng về phía mi tâm của Lăng Khắc Cốt.
Lăng Khắc Cốt hừ lạnh một tiếng, giơ tay vừa vặn tiếp được, liền đem dao găm thu vào trong lòngbàn tay. Tốc độ kia nhanh đến mức Moere còn không kịp nháy mắt nữa, anhta nhìn Lăng Khắc Cốt không khỏi có nhiều thêm một phần kính yêu.
Phục vụ lập tức tiến lên, giúp Lăng Khắc Cốt thay một bộ dao nĩa sạch sẽ.Lăng Khắc Cốt cầm dao nĩa lên, cắt thịt bò bít tết giống như đang giếtngười, gương mặt tuấn tú vô cùng âm u lạnh lẽo.
"Moere, " ThanhLong thấy thời cơ vừa đúng, lập tức từ trong túi công văn móc ra một xấp tài liệu đặt tới trước mặt Moere, "Ký xong một chữ rồi tiếp tục thưởngthức lão đại cũng không muộn."
Moere ngay cả đầu cũng không quaylại, vội vã ký tên mình lên xấp tài liệu, ánh mắt lại lập tức hướng vềphía Lăng Khắc Cốt. Người đàn ông này quả thật chính là kiệt tác đượcThượng Đế tỉ mỉ chế tạo, đã gặp qua không biết bao nhiêu minh tinh quốctế, thế nhưng thời điểm lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lăng Khắc Cốt, liềnbị cái loại "Lãnh" độc nhất vô nhị đó trên người anh mê hoặc. Lăng Khắc Cốt rất "Lãnh", tựa như một khối Băng ngàn năm, trên trán in bốn chữlớn "Người lạ chớ tới gần", anh cũng rất MAN, chính anh tiếc lời nhưvàng nhưng chỉ là một ánh mắt lãnh khốc là có thể khiến cho phụ nữ điêncuồng, làm cho người đàn ông động lòng.
Thấy mục đích hôm nay đãđạt thành, đáy mắt Thanh Long thoáng qua nụ cười nhẹ của cái kiểu quỷkế đã thực hiện được, anh bưng ly rượu lên hướng về phía Moere nói:"Moere, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!"
"Hợp tác?" Moere lúc nàymới ý thức được mình vừa rồi bởi vì mải mê muội ngắm nhìn Lăng Khắc Cốt, không cẩn thận bị Thanh Long thiết kế, ký vào hợp đồng hợp tác với bọnhọ.
“Cạn!” Thanh Long nâng ly rượu, ưu nhã cười yếu ớt. Rượu đỏ chậpchờn phản chiếu tròng mắt đen tinh xảo tĩnh mịch của anh, ẩn sau mắtkính gọng vàng sau xảo trá nheo lại.
"Cạn!" Moere bất đắc dĩ bật cười. Cái tên Thanh Long này, luôn là dùng sự ưu nhã để ngụy trang bảnthân, thật ra thì cực kì phúc hắc. Mình vốn là không có ý định cự tuyệtlời mời của anh ta, chỉ là muốn mượn cơ hội để gặp người đàn ông LăngKhắc Cốt khiến mình suy tơ mộng tưởng này.
Lăng Khắc Cốt vốn vẫnđang vô cùng trầm lặng lúc này đột nhiên nhận được một cú điện thoại,sau khi anh nghe được lời của đối phương thì mày nhíu chặt lại: "Tôi tới liền đây!"
Thu hồi điện thoại di động, anh đứng dậy vươn tayhướng Moere, lễ phép mà xa cách nói: "Tôi còn có chuyện, xin lỗi khôngtiếp được."
"Phải đi rồi sao?" Moere có chút tiếc nuối nhìn Lăng Khắc Cốt, vẫn giống như không có nhìn anh đủ.
"Tôi muốn đi bắt người phụ nữ của tôi!" Lăng Khắc Cốt hướng về phía Moere lộ ra nụ cười ý vị sâu xa, rồi lập tức xoay người tiêu sái rời đi.
"Phụ nữ của anh?" Trái tim thủy tinh của Moere vừa nghe được lời Lăng Khắc Cốt nói xong liền vỡ thành thành từng mảnh.
Thanh Long vịn vai Moere, vui vẻ cười nói: "Lão đại muốn kết hôn, cho nên, hai chúng ta cùng thất tình rồi."
"Anh?" Moere không hiểu nhìn Thanh Long.
"Người đàn ông Lăng Khắc Cốt này quá nguy hiểm, tôi không có can đảm muốn!"Thanh Long nháy mắt mấy cái với Moere, "Cho nên ý định của tôi là đithích phụ nữ."
"Xem tôi là đứa ngốc sao?" Moere giống như ngườibạn lâu nắm đấm Thanh Long một quyền. Thanh Long mà lại đi yêu đàn ông,vậy khẳng định là phụ nữ đều biến mất hết rồi. Chỉ là Thanh Long nói cóđạo lý, người đàn ông Lăng Khắc Cốt này xác thực quá nguy hiểm, thầmthương trộm nhớ thì còn được, nếu thật sự muốn anh ta, nói không chừngmạng của mình một ngày nào đó cũng không còn. Đối với Lăng Khắc Cốt, vẫn là nên giữ một khoảng cách là được rồi, mình cũng “muốn” không nổi.
Thanh Long cười nhạt không nói gì, anh lắc lắc rượu đỏ trong tay, uống mộthơi cạn sạch. Để Moere đồng ý làm đạo diễn “Hạn chế cấp BOSS”, mới làmục đích thực sự hôm nay của anh. Mượn sức quyến rũ không có gì sánh kịp kia của lão đại dùng một chút cũng không tính là gì.
. . . . . .
Ánh nến chập chờn khiến cho cả nhà hàng Thương mại được trang hoàng nhưmộng ảo, hoa tươi đếm không xuể ngập tràn cả đại sảnh, đầy ý vị lãngmạn. Zu Cuella bao toàn bộ nhà hàng, chỉ vì muốn được cùng Hi Nguyên cómột đêm lãng mạn. Tay Violin đứng ở bên cạnh bàn, kéo một khúc trữ tình, Zu Cuella thâm tình khẩn thiết kéo tay Hi Nguyên, muốn đưa lên môi khẽ hôn.
"Pằng!" một tiếng, Hi Nguyên trở tay vỗ vào trên mu bàn tay Zu Cuella: "Heo sắc lang, đàng hoàng một chút!"
"Tôi nói này con mèo nhỏ, em không biết cái gì gọi là “tình điệu” sao? Thờikhắc lãng mạn như vậy, chúng ta nên lạm một chút chuyện mà những ngườitình thường làm." Zu Cuella cúi đầu thấp xuống, đến gần khuôn mặt nhỏnhắn của Hi Nguyên, ác ý nháy mắt mấy cái.
"Có quỷ mới làm ngườitình với anh!" Hi Nguyên đẩy mặt của Zu Cuella ra, chóp mũi nhíu lạikhinh thường hừ lạnh, "Tôi đói rồi, còn không mau gọi món ăn?!"
Nhìn bộ dáng ngang ngược này của Hi Nguyên, Zu Cuella bất đắc dĩ cười vỗtay, người hầu bàn lập tức bưng món ăn lên, mỗi món đều tinh xảo giốngnhư một tác phẩm nghệ thuật, khiến cho một người vốn khẩu vị đang khôngtốt như Hi Nguyên cũng lập tức muốn ăn.
"Ăn nhiều một chút." Zu Cuella nhớ tới đêm hôm đó sờ sờ gương mặt có phần gầy đi của Hi Nguyên, đau lòng nói.
"Anh cho tôi là heo sao?" Hi Nguyên trừng mắt liếc anh một cái, đáy mắt lại có nụ cười nghịch ngợm.
"Giống như heo không phải cũng rất tốt sao? Ăn no rồi đi ngủ, vĩnh viễn khôngbiết đến phiền não." Zu Cuella tựa lưng vào ghế ngồi, thưởng thức khuônmặt tươi cười của Hi Nguyên.
"Vậy anh làm heo đi! Chờ tôi nuôianh mập lên rồi liền. . . . . ." Hi Nguyên vừa nghịch ngợm cười vừa khoa tay múa chân, "Rắc rắc một cái đem anh làm thịt hầm cách thủy ăn."
"Thật ác độc! Đem tôi đi làm thịt, tính phúc đời sau của em phải làm thế nàođây?" Zu Cuella ác ý quét một lượt trên dưới người Hi Nguyên, hài hướctrêu chọc cô.
"Sắc lang!" Hi Nguyên nắm lên một nắm hạt Xà Quả hồng hồng, dùng sức ném về phía Zu Cuella.
Zu Cuella không chút hoang mang đón lấy, cười đến đáng ghét, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Nguyên càng đỏ hồng lên.
Lúc này, đèn xoay trong sàn nhảy đột nhiên sáng lên, theo những tia sáng đủ sắc màu mà dần hiện rõ, bên trong phòng vang lên tiếng nhạc du dương.
Giữa âm thanh dẽ nghe của điệu nhạc, Zu Cuella kéo tay Hi Nguyên, dẫn cô vào sàn nhảy.
"Cảnh báo anh trước, tôi không biết khiêu vũ." Hi Nguyên cười xấu xa áp sát vào bên tai Zu Cuella, nũng nịu nói.
"Có tôi ở đây, sợ cái gì?" Zu Cuella cuồng ngạo cười, ôm hông của Hi Nguyên, đột nhiên xoay tròn một cái, ôm cô vào trong ngực.
"Nếu bị dẫm lên chân, anh cũng đừng oán tôi." Hai tay của Hi Nguyên chống đỡ ở ngực Zu Cuella, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.
Đã cảnh cáo trước, Hi Nguyên hả hê ở trong ngực Zu Cuella cười trộm. Dámnói tính phúc đời sau của cô phải dựa vào anh, đợi mà chịu trừng phạtcủa cô đi.
Một điệu nhảy vốn là vô cùng duy mỹ lãng mạn của haingười biến thành tai nạn của Zu Cuella, chỉ thấy Hi Nguyên liên tiếp"Không cẩn thận" đạp lên mũi chân của anh, hơn nữa còn là dùng sức đạp, dẫm cho đến khi anh đau đến nhíu mày. Không biết bị giẫm chân bao nhiêu lần, anh rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, một phát nhấc hông của HiNguyên lên, ép cô lên cây cột bên trái sàn nhảy.
"Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý." Mắt đẹp của Hi Nguyên vô tội chớp chớp đầy áy náy, nhút nhát nhìn Zu Cuella.
"Không phải cố ý?" Zu Cuella lấn đến gần Hi Nguyên, hơi lệch ra ngẩng đầulên, môi mỏng hấp dẫn nhếch lên, khi cách Hi Nguyên chỉ có một millimet thì dừng lại, trong đôi mắt màu xanh dương có loại cười tà quỷ dị.
"Xin Vương Tử Điện Hạ tha cho nô tỳ, nô tỳ cũng không dám nữa." Hi Nguyên trêu ghẹo cầu xin tha thứ.
"Tội chết có thể miễn! Tội sống khó tha!" Ánh mắt màu xanh dương của ZuCuella liếc thấy phía đại sảnh xuất hiện bóng dáng cao lớn kia thì tàmị nheo lại, anh nắm được cằm Hi Nguyên, bá đạo che lại cánh môi mềm mại của cô.
Một tiếng vang do cây cột bị đập vỡ vang lên, Hi Nguyênsợ hết hồn. Cô đang muốn quay đầu lại xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra,nhưng Zu Cuella hôn quá cường thế, tay của anh bưng thật chặt lấy đầucủa cô, khiến cho cô không thể động đậy được.
Lăng Khắc Cốt thấynụ hôn nóng bỏng của hai người bên cột này thì giận đến một quyền đấmthẳng vào cột gỗ bên cửa. Cô cứ thích trèo tường như vậy?
Anh tức giận xông vào bên trong, lúc này một đám hộ vệ lập tức vây lấy anh,ngăn cản bước chân anh tiến tới. Anh khinh miệt cười lạnh, đã từng mộtngười một ngựa dũng mãnh đấu thắng một trại đặc công Mỹ, mấy tên hộ vệcỏn con này mà đủ khiến anh sợ hay sao?
Chỉ thấy chân dài của anh vừa nhấc, đá thẳng hướng một hộ vệ, đối phương lập tức bị đá trúngbụng, ôm bụng bị đau té xuống đất. Anh thuận thế giơ một tay, liền lạiđánh trúng ngực một gã hộ vệ khác, đối phương không cả kịp phản kíchliền đã bất tỉnh. . .
Hi Nguyên hoảng sợ đẩy Zu Cuella ra, khithấy Lăng Khắc Cốt tay đấm, chân đá, đè một hộ vệ quỳ ở dưới đất. Ngắnngủn mười phút đồng hồ, bên trong đại sảnh đã không còn có một hộ vệ nào có đủ hơi sức mà đứng lên. Lăng Khắc Cốt đứng ở giữa một đám hộ vệ bịđánh ngã, lãnh khốc nhìn Hi Nguyên: "Tới đây!"
"Không cần sợ anhta!" Zu Cuella bảo hộ Hi Nguyên ở sau lưng, cuồng ngạo liếc nhìn LăngKhắc Cốt, "Lăng tiên sinh, đã lâu không gặp."
Lăng Khắc Cốt cănbản không để ý tới anh ta, chỉ hừ lạnh một tiếng, liền trầm giọng ralệnh cho Hi Nguyên đang núp ở sau lưng Zu Cuella: "Bé con! Cùng tôi vềnhà!"
"Về nhà? Lăng tiên sinh, tôi nghĩ anh nói sai rồi. Nhà HiNguyên nên trở về không phải là nhà anh, mà là nhà tôi." Zu Cuella cườiquỷ dị, trong đôi mắt màu xanh dương có một cỗ ngạo khí cuồng phóng.
"Chuyện cười! Con gái của tôi không cùng tôi về nhà, chẳng lẽ muốn về cùngngười ngoài hay sao?" Lăng Khắc Cốt khinh thường hỏi ngược lại.
"Zu, đừng làm rộn. Tôi sẽ lại tìm anh sau. . . . . ." Hi Nguyên kéo kéo ốngtay áo Zu Cuella, hạ thấp giọng khiến cho cô sợ, hơi thở mang theo mộtchút liều lĩnh cùng dữ dội quá khiếp người, cô không biết phải làm saođối mặt với lửa giận của anh.
"Tôi rất nghiêm túc!" Zu Cuella đột nhiên trịnh trọng cầm bả vai Hi Nguyên, chân thành tha thiết nói, "HiNguyên, em không phải họ Lăng. Em tên là Thượng Hi, ba em là Thượng Dã,mẹ em là cháu ngoại của Vương Hậu Đan Mạch Khải Sắt Lâm, trên người củaem có một phần tư dòng máu hoàng tộc Đan Mạch đang chảy. Mà tôi, là anhhọ của em."
"Tôi? Vương Hậu Khải Sắt Lâm? Zu, anh là đang nói đùa sao?" Nghe được lời Zu Cuella nói, Hi Nguyên vô cùng khiếp sợ. Cô vẫncho rằng mình là một cô nhi, kể từ sau khi ba Dã Lang chết, cô cũng chỉcó Lăng Khắc Cốt có thể phụ thuộc vào. Không ngờ đột nhiên, cô có thêmmột đoàn thân thích, hơn nữa còn là hoàng tộc châu Âu.
"Vậy thìthế nào? Trên hộ khẩu, tôi là người thân duy nhất của bé con. ĐÁm bà con xa các người ban đầu đều vứt bỏ con bé, hiện không có tư cách muốngiành lại!" Lăng Khắc Cốt giễu cợt nhìn Zu Cuella.
Vứt bỏ?
Lời Lăng Khắc Cốt nói là có ý gì?
Hi Nguyên vừa rồi còn đang đắm chìm trong vui sướng vì được nhận lại người thân, tâm tình lập tức trở nên nặng nề.
"Lăng Khắc Cốt, nếu như Thượng Hi biết chuyện năm đó, anh nghĩ cô ấy sẽ rờiđi cùng anh nữa sao?" đôi mắt xinh đẹp màu xanh dương của Zu Cuella nheo lại, đầy uy hiếp nói.
"Anh điều tra tôi?" Lăng Khắc Cốt lo lắng nhìn chằm chằm Zu Cuella.
"Có thể cho là vậy!" Zu Cuella không chút yếu thế nhìn lại.
"Vậy anh hẳn biết hậu quả của việc chọc giận tôi!" Lăng Khắc Cốt nhướn màykiếm rậm lên, âm trầm nhìn chằm chằm Zu Cuella. Cho tới bây giờ, cònkhông có nhà lãnh đạo một quốc gia nào dám đối kháng với Lăng Khắc Cốtanh, anh có trong tay tổ chức sát thủ phải nói là tinh nhuệ nhất trênthế giới, mà Ưng tập đoàn giàu có đủ để rung chuyển kinh tế một quốcgia, buộc bọn họ lâm vào tình cảnh phá sản. Tây Ban Nha thì thế nào? Còn không phải là bị anh làm cho gần như phá sản hay sao?
"Cho dùtôi không nói, sớm muộn cũng có một ngày Thượng Hi sẽ biết." Thân thể Zu Cuella cao ngạo thẳng tắp, không sợ nhìn Lăng Khắc Cốt khí lạnh bứcngười.
Hi Nguyên bị những lời anh ta nói làm cho càng ngày cànghồ đồ, giống như trên người mình cất giấu điều bí mật gì đó, nhưng bọnhọ lại không nói rõ, khiến cho tâm cô loạn hết cả lên.
"Zu, rốt cuộc là chuyện gì? Các anh mau nói cho tôi biết đi!" Hi Nguyên bắt được Zu cánh tay Cuella, lo lắng hỏi.
"Bé con! Còn không tới đây tôi liền giết chết bạn của em!" mắt Lăng KhắcCốt bén nhọn trừng nhìn về phía Hi Nguyên, giọng nói tràn ðầy uy hiếp,lời của anh thành công ngãn trở kích ðộng muốn truy vấn ngọn nguồn củaHi Nguyên.
"Lăng Khắc Cốt, không lấy tôi ra để mà uy hiếp ThượngHi!" Zu Cuella bị lời nói của Lăng Khắc Cốt chọc giận. Mặc dù Lăng KhắcCốt là sát thủ đứng đầu thế giới, nhưng anh không sợ anh ta. Anh ta lạicó thể vô sỉ đến mức dùng tánh mạng của anh để uy hiếp Thượng Hi. "Hômnay anh đừng nghĩ tới mang cô ấy đi! Chỉ có vương thất Đan Mạch chúngtôi là những người thân còn sống của cô ấy!"
"Thân thích vươngthất tôn quý như các người bé con với không nổi!" Lăng Khắc Cốt vươn tay về phía Hi Nguyên, lạnh giọng nói, "Bé con, tới đây!"
Thân thểHi Nguyên không tự chủ được sợ run, chuyện càng ngày càng loạn, câu nóicủa Lăng Khắc Cốt có hàm ý khác. Đầu cô đau quá, trước mắt của cô bị một tầng sương mù bao phủ, cô căn bản không cách nào thoát ra khỏi đámsương mù này. Hai người bọn họ rốt cuộc che giấu cô bí mật gì?
"Thượng Hi, cùng tôi quay về Đan Mạch." Zu Cuella cầm cổ tay Hi Nguyên, ngăn cản bước chân đang muốn tiến lên của cô.
"Anh thật sự là anh họ của tôi sao?" Hi Nguyên nghi ngờ nhìn Zu Cuella, tâmloạn vô cùng. Sống tới mười lăm tuổi, đột nhiên có người nói cho côbiết, cô có một đống lớn thân thích hoàng tộc cao quý, tin tức này thậtlàm cho cô không cách nào tiêu hóa được.
"Không thể giả được." Zu Cuella gật đầu một cái, "Thượng Hi, bà nội rất nhớ em."
"Zu Cuella, anh tại sao không nói cho cô ấy biết người bà nội cao quý kiađã làm ra chuyện gì? Năm đó các người không cần cô ấy, hiện tại cũngkhông có quyền lại muốn đồi cô ấy!" Lăng Khắc Cốt đi lên trước, một taykéo Hi Nguyên qua, tay kia đẩy Zu Cuella ra. Anh dùng chín phần hơi sức, ngực Zu Cuella chịu một cái đẩy này, thân thể thiếu chút nữa ngã xuống, va thẳng vào cây cột phía sau.
Lăng Khắc Cốt nói xong, liền ômlấy Hi Nguyên, sải bước đi ra phía ngoài. Một đám hộ vệ muốn tiến lênngăn Lăng Khắc Cốt lại, lại bị cái ánh mắt sắc bén âm trầm kia làm chosợ hãi, ai cũng không dám động.
"Buông tôi ra! Tôi không về nhà với anh!" Hi Nguyên đá chân, không cam lòng rống lớn.
Cô phải tìm hiểu hoc cái bí mật trong miệng bọn họ rốt cuộc là cái gì, tại sao Vương Hậu Khải Sắt Lâm năm đó muốn vứt bỏ cô? Bà ấy bây giờ muốntìm cô về rốt cuộc là vì thật tâm thương yêu cô, hay nghĩ muốn đền bùsai lầm năm đó?
Nhưng Lăng Khắc Cốt cũng không cho cô cơ hội, báđạo ôm cô rời đi. Ở bên ngoài tòa nhà Thương mại, có một đội lớn hộ vệmặc trang phục màu đen đang đứng chờ ở bên một đoàn xe dài màu đen. Thấy bọn họ đi ra ngoài, những người này lập tức cung kính cúi người xuống.Có người chạy đến bên cạnh chiếc BMW đỗ đầu tiên, giúp Lăng Khắc Cốt mởcửa xe.
"Tôi sẽ không cho em cơ hội trèo tường!" Lăng Khắc Cốt cười lạnh, đem Hi Nguyên ném vào trong ôtô.
"Tôi chính là muốn trèo tường! Anh không thể khóa tôi cả đời!" Hi Nguyên bịđau ngấng đầu lên, Lăng Khắc Cốt tại sao cú phải sỉ nhục nhân cách củacô?
Nếu anh hi vọng cô trèo tường như vậy, cô sẽ làm theo mong muốn của anh.
"Em có thể thử xem!" Lăng Khắc Cốt dần dần thô bạo quấn chặt hông của HiNguyên, hung ác đe dọa nhìn cô, "Nếu như muốn lưu cái mạng cho ngườitình của em, thì đàng hoàng một chút cho tôi!"
"Người tình củatôi nhiều đếm không hết, anh giết không hết được?" Hi Nguyên khiêu khích nhìn Lăng Khắc Cốt. Trong mắt anh cô chính là loại người đó sao? Ngườiđàn ông của cô chỉ có một mình anh, anh muốn giết đầu tiền không phảichính mình rồi sao.
"Chớ hoài nghi năng lực của tôi!"
Đang lúc này, Zu Cuella từ trong nhà hàng Thương Mại chạy ra, anh rống to về phía BMW đang muốn khởi động: "Thượng Hi, cùng tôi quay về Đan mạch đi! Không cần yêu Lăng Khắc Cốt nữa! Anh ta giết chết ba của em, anh ta làkẻ thù giết cha của em!"
Nghe được Zu Cuella nói, cặp mắt phượnghẹp dài của Lăng Khắc Cốt giống như muic tên nhọn kịch độc, lạnh lùngbắn về phía đối phương. Nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Zu Cuella thìanh nhỏ giọng nguyền rủa.
"Lái xe!" Lăng Khắc Cốt trầm giọng lạnh lùng hạ lệnh, gương mặt tuấn tú phủ một tầng sương lạnh khiếp người.
Hi Nguyên khiếp sợ túm được cổ áo của Lăng Khắc Cốt, chất vấn: "Nói cho tôi biết, điều Zu nói có phải sự thật không."
Nếu như Zu Cuella nói là thật, kêu cô làm sao mà chịu nổi? Người đàn ông cô yêu tới tận xương tủy lại là kẻ thù giết cha cô. Lòng vốn đã bị chồngchất vết thương của cô lần nữa bị sát muối, đau đến như vỡ ra. Cô thậtsự muốn nghe được Lăng Khắc Cốt phủ nhận, nói với cô rằng cô đã nghelầm. Giữa cô và anh không có ngăn cách bởi một mối huyết hải thâm thù.