"Bé con!" Lăng KhắcCốt vừa thấy sắc mặt tái nhợt này của Hi Nguyên xong thì sợ hết hồn,anh lo lắng xông về phía cô, muốn bế cô lên.
"Không nên đụng tôi. . . . . . Đi ra ngoài!" Hi Nguyên cắn răng, lạnh lùng cự tuyệt đụngchạm của Lăng Khắc Cốt. Thời điểm cô khó chịu anh không có ở đây bêncạnh mình, chạy đi chăm sóc Thang Mang Lâm. Anh cần gì phải giả nhân giả nghĩa làm bộ như quan tâm cô?
"Em!" Lăng Khắc Cốt đứng ở bêngiường, bàn tay có lực nắm thật chặt lại, một đôi mày kiếm nhíu lạithành hình chữ bát. Hi Nguyên cự tuyệt khiến cho anh tức giận, cô thếnhưng không cho anh chạm vào.
"Đi xem vị hôn thê của anh! Tôi chỉ là con nhóc anh không cần!" Hi Nguyên che bụng đau đớn, bất tuần nhìnlại gương mặt tuấn tú mà lãnh khốc của Lăng Khắc Cốt. Nếu như không yêucô, cũng không cần làm bộ như quan tâm cô, không để cho tâm bị thươngcủa cô dấy lên hi vọng.
"Em hiểu là tốt rồi!" Lăng Khắc Cốt cắn răng nghiến lợi nói.
"Để tôi xem một chút." Ngân Báo hiện ra vừa lúc hóa giải căng thẳng giữahai người, anh vọt tới bên giường, mất đi tỉnh táo tay chân có chútluống cuống.
Thẩm Đan lặng lẽ đứng ở ngoài cửa, cũng không có vào phòng. Anh không có tư cách vào đi, mặc dù anh đang đem cả sinh mạng để yêu Hi Nguyên. Anh chỉ là dùng một đôi tròng mắt đen đầy quan tâm hìnchằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn ướt mồ hôi này của Hi Nguyên. Cô đau tấtcả anh đều nhìn ở trong mắt, cũng đều khắc tất cả vào trong lòng. Nếunhư cô là của anh, anh quyết sẽ không khiến cho cô bị thương.
"Mau đưa tới bệnh viện!" Ngân Báo đột nhiên ngẩng đầu lên, nặng nề nhìn Lăng Khắc Cốt một cái. Tình huống bé con không lạc quan, anh hi vọng tìnhhuống không phải giống như cái dạng anh đang nghĩ.
Nghe được lờiNgân Báo nói, Lăng Khắc Cốt lập tức cúi người xuống, đem Hi Nguyên ômvào trong ngực, sau đó ra lệnh với Ngân Báo: "Anh đi lái xe!"
"Không muốn anh ôm!" Hi Nguyên đẩy Lăng Khắc Cốt, nhưng bởi vì suy yếu vô lực rồi biến mất sai có thể lung lay được anh.
"Câm miệng!" Lăng Khắc Cốt căm tức rống to. Đến lúc nào rồi, Hi Nguyên lạivẫn dám giận dỗi với anh. Nét mặt Ngân Báo nặng nề khác thường khiến cho trong lòng anh từng trận khủng hoảng, một loại cảm xúc có thể mất đi Hi Nguyên khiến cho anh vốn tự kiềm chế rất tốt cũng không thể tiếp tụcgắng giữ tỉnh táo.
Khi Hi Nguyên được đẩy vào phòng cấp cứu, kiatrong tròng mắt đen kia của Lăng Khắc Cốt có lo âu không nói ra được,anh lo lắng đi tới đi lui ở ngoài cửa phòng cấp cứu, muốn biết Hi Nguyên rốt cuộc ra sao. Anh rốt cuộc không kềm chế được kích động, đẩy ra cửaphòng cấp cứu, xông vào. Các y tá bởi vì thấy là anh, ai cũng không dámra mặt ngăn trở. Ai dám ngăn cản Lăng Khắc Cốt? Còn không phải là muốnđập chén cơm của mình.
Hi Nguyên nằm ở trên giường bệnh trongphòng cấp cứu, nhìn Ngân Báo tự mình quấn ống truyền dịch lên co cô, lolắng dùng một cái tay khác bắt lấy anh lại: "Chú Ngân Báo. . . . . .Cháu không. . . . . muốn mất đi. . . . . . Bảo bảo. . . . . ."
Ngân Báo ghim hết châm, lấy ra khăn tay lau mồ hôi giúp Hi Nguyên: "Tin tưởng chú, chú sẽ bảo vệ cháu."
Hi Nguyên nghe xong, an tâm mà cười lên: "Vậy thì tốt."
"Nhắm mắt nghỉ ngơi, chờ cháu tỉnh lại, chú đã giúp cháu giải quyết tốt tất cả."
Hi Nguyên không hiểu nhìn Ngân Báo, không hiểu trong lời nói của anh là có ý gì.
"Tôi sẽ ngăn cản hôn lễ của lão đại, người cậu ta nên cưới là cháu! Cậu taphải phụ trách đứa nhỏ trong bụng cháu!" Ngân Báo cố chấp nói. Coi nhưnghi ngờ Thang Mang Lâm chính là có con của lão đại thì thế nào? Bé conmới chính là người lão đại nên chịu trách nhiệm.
"Không cần. . . . . . Nói cho anh ấy biết!" Hi Nguyên có chút hốt hoảng kéo y phục NgânBáo, cầu xin nói. Trong lòng của cô rất loạn, còn chưa có quyết định tốt rốt cuộc có nên để cho Lăng Khắc Cốt biết về sự tồn tại của đứa bé nàyhay không. Anh đã có bảo bảo của Thang Mang Lâm, còn có thể quan tâm tới một đứa nữa trong bụng cô sao?
"Bé con?" Ngân Báo không hiểu nhìn Hi Nguyên.
"Không nói cho tôi cái gì?" giọng nói lạnh lẽo vô tình của Lăng Khắc Cốt đột nhiên vang lên.
"Lão đại? Ai cho cậu tiến vào?"
Lăng Khắc Cốt đi đến trước giường bệnh Hi Nguyên, môi mím chặt này hiện lêncơn giận của anh. Hi Nguyên vừa nhìn thấy anh xuất hiện, rõ ràng rụt lại đắc chí.
"Không nói cho tôi em mang thai nghiệt chủng?"
"Nghiệt chủng?" Hi Nguyên bị thương nhìn Lăng Khắc Cốt, "Lăng Khắc Cốt, anh khi dễ người! Thang Mang Lâm mang thai thì là bảo bối, tôi mang thai thìlại là nghiẹt chủng sao?”
"Nó không nên xuất hiện!" Lăng Khắc Cốt vô tình hừ lạnh, trong tròng mắt không có một chút tình cảm, "Ngân Báo, anh giết nó cho tôi!"
"Đừng!" Hi Nguyên bị sợ đến từ trên giường ngồi dậy, lời Lăng Khắc Cốt nói khiến cho cô tức giận, coi như anhkhông thương cô, cũng không thể tuyệt tình như vậy. "Đứa nhỏ này là củatôi, anh không có quyền giết nó!"
Mắt phượng hẹp dài của LăngKhắc Cốt nheo lại, lãnh khốc vô tình nói: "Tôi sẽ không nuôi con hoangcủa người đàn ông khác! Nó phải biến mất!"
"Con hoang?" Hi Nguyên kinh ngạc sửng sốt, thì ra là anh vẫn không tin cô, vốn là đã đau thấutim lại lần nữa rơi vào hầm băng, rét lạnh thấu xương. Nếu như trongtình yêu đến cả tin tưởng căn bản đều không có, còn nói gì đến tìnhyêu? Có lẽ cô căn bản cũng không nên thương anh.
"Anh nói nó làcon hoang?" Hi Nguyên cười thê lương, ngẩng đầu hỏi ngược lại Lăng KhắcCốt, "Có muốn biết cái tên đàn ông khốn kiếp đó là người nào hay không?"
Lăng Khắc Cốt vòng chắc ngực, lạnh lùng nhìn Hi Nguyên, chờ đợi câu trả lời của cô.
"Cái tên đàn ông khốn kiếp đó là anh! Ngiệp chủng tôi mạng trong bụng chínhlà của anh!" Hi Nguyên đầy giễu cợt ngẩng đầu lên, vô vị nhìn gương mặttức giận của Lăng Khắc Cốt.
Lời Hi Nguyên nói tổn thương đến tựái của Lăng Khắc Cốt, anh nghĩ cũng không nghĩ liền cho Hi Nguyên mộtcái tát: "Đừng nghĩ gạt tôi!"
"Lăng Khắc Cốt, anh không phải làngười!" Hi Nguyên bị đau bụm mặt. Anh thế nhưng động thủ đánh cô! Nướcmắt uất ức cũng nhịn không được nữa rối rít rơi xuống, như bị hoa anhđào bị sương thu đánh rụng.
"Ngân Báo, anh biết nên làm như thế nào!" Lăng Khắc Cốt phất phất tay, ra lệnh cho Ngân Báo ở sau lưng nảy giờ không nói gì.
"Không! Chết tôi cũng không phá thai!" Hi Nguyên bị giật mình nhổ hết kim tiêm, chân trần nhảy xuống đất. Cô không thể tiếp tục ở chỗ này để cho LăngKhắc Cốt tổn thương cô, cô muốn chạy trốn.
Lăng Khắc Cốt một phát níu được cô lại, đem cô vừa hồi phục ném lên giường bệnh: "Em đừng mong giữ lại nó! Tôi sẽ không cho phép!"
"Buông tôi ra!" Hi Nguyên giùng giằng, nản lòng thoái chí.
"Em tốt nhất an phận một chút cho tôi! Nếu không để cho tôi tóm được tênđàn ông khốn kiếp đó, tôi sẽ phá hủy hắn!" từ môi trong mỏng mím chặtcủa Lăng Khắc Cốt nặn ra câu nói lạnh lẽo này, trong tròng mắt đen âmtrầm sóng gió lưu chuyển.
"Đàn ông khốn kiếp của tôi cũng chỉ cómột mình anh! Anh hủy đi! Hủy diệt chính mình đi!" Hi Nguyên trừng mắtnhìn mắt phượng giống như ác ma của Lăng Khắc Cốt, khiêu khích nói.
Lăng Khắc Cốt nâng tay lại muốn đánh Hi Nguyên, lại bị Ngân Báo ở sau lưng ngăn lại.
Ngân Báo khiếncho Lăng Khắc Cốt không có phòng bị té nhào xuống đất, bất mãn rốnggiận: "Lời Bé con nói cậu làm sao lại không chịu nghe?! Đứa bé trừ cậura thì còn có thể là của ai?"
"Nó không phải của tôi!Cô ta quyến rũ không biết bao nhiêu đàn ông, còn muốn đem nón xanh độilên trên đầu tôi, tôi không có ngu như vậy!" Lăng Khắc Cốt thoải mái màđẩy Ngân Báo ra, vừa chỉnh lại áo, vừa cố chấp nói. Mình lần đầu tiênđụng Hi Nguyên cách hiện tại mới hơn một tháng, nhưng cô đã có thai haitháng. Đứa bé tại sao có thể là của anh?
Ngân Báo giận đến một quyền đánh qua, nện vào trên mặt Lăng Khắc Cốt: "Không cho sỉ nhục bé con!"
"Đây là chuyện của tôi và bé con, anh không cần quan tâm!" Lăng Khắc Cốt lau khóe miệng bị đả thương, âm lãnh nói.
"Chuyện của bé con tôi liền muốn xen vào! Cậu có thật cần phải máu lạnh giếtchết con của mình như vậy không, về sau này cậu cũng như vậy không cầntôi!"
Nói xong, anh lại nhào tới, cùng Lăng Khắc Cốt vật lộn.Nhưng anh đâu phải là đối thủ của Lăng Khắc Cốt, chỉ vài cái liền bịđối phương đạp xuống trên đất.
"Không nên đánh!" Hi Nguyên nhảyxuống giường, bảo hộ ở trước người Ngân Báo, kiêu ngạo mà nhìn chằm chằm Lăng Khắc Cốt, "Lăng Khắc Cốt, anh cứ hi vọng tôi có người đàn ông khác như vậy? Được! Vậy anh đi điều tra đi! Chỉ cần anh tra ra được anh talà ai, tôi liền đồng ý để anh bỏ đi đứa bé này. Nhưng nếu như anh khôngtra được, đứa nhỏ này tôi nhất định muốn sinh ra cho bằng được!"
"Được! Tôi sẽ để cho em lưu lại nó thêm mấy ngày!" Lăng Khắc Cốt nói xong,không lưu luyến chút nào đi ra ngoài, thời điểm ra đến cửa, anh độtnhiên quay đầu lại, "Không nên ôm ảo tưởng, tôi nhất định sẽ tra rađược!"
"Tùy anh tra!" Hi Nguyên cao ngạo ngẩng đầu lên, cô khôngtin anh có thể tra ra được cái gì, bởi vì từ đầu đến cuối, người đàn ông của cô chỉ có một.
Chờ sau khi Lăng Khắc Cốt đi, Ngân Báo nhìnvẻ mặt đẫm nước mắt của Hi Nguyên xin lỗi: "Bé con, chú vô năng, khôngthể bảo vệ cháu."
"Đây không phải là lỗi của chú. Chú Ngân Báo,truyền nước cho cháu, cháu muốn bảo vệ tốt bảo bảo của cháu." Hi Nguyênkiên cường lau đi nước mắt, duỗi tay cho Ngân Báo. Quan trọng lúc này là cô cần bảo hộ tốt cho mình cùng bảo bảo, cô nhất định sẽ cười đến cuốicùng. Cô không thể thua Lăng Khắc Cốt, chỉ mấy câu nói của anh liền bịđánh bại, bởi vì hiện tại cô không phải chiến đấu vì một mình mình, màlà hai người, cô còn có bảo bảo.
"Được!" Ngân Báo đau lòng vỗ vỗHi Nguyên, cho cô thêm sức mạnh, "Chú sẽ cùng với cháu. Sẽ để cho kẻngốc lão đại kia đi thăm dò, cuối cùng hối hận nhất định là cậu ta."
. . . . . .
Thẩm Đan đứng ở gian phòng của ông nội, trịnh trọng nhìn ông lão: "Ông nội,nói cho con biết chân tướng, tại sao thiếu gia lại hoài nghi trong sạchcủa bé con?"
Ánh mắt Quản gia Thẩm lóe lên, không dám nhìn thẳng vào mắt cháu trai: "Ông. . . . . . Ông cũng không rõ ràng lắm……”
"Người thật không biết?" Thẩm Đan hỏi lần nữa. Anh thật là rất muốn biết rõchuyện này rốt cuộc là như thế nào. Trong lòng của bé con trừ Lăng KhắcCốt, căn bản không chứa được người khác, coi như đánh chết anh, anh cũng không thể nào tin nổi bé con sẽ đổi lòng. Đứa bé kia nhất định là củathiếu gia, nhưng thiếu lại như nắm chắc điều gì đó, nhất quyết khôngchịu tin tưởng đứa bé là của anh ta. Điều này làm cho anh rất là nghingờ. Anh cho là gia gia ở lâu đài Tinh Nguyệt nhiều năm như vậy, chuyệncủa bé con ông nên rõ ràng nhất, nhưng đáp án anh có cũng chỉ là một lời phủ định.
"Tiểu Đan, chuyện của bọn họ con không cần phải lolắng. Bên ngoài cô gái tốt nhiều như vậy, con đừng cố chấp nữa. . . . .." Quản gia Thẩm muốn thuyết phục đứa cháu trai đầu óc chết tiệt này,không cần yêu Hi Nguyên nữa, ông sợ cháu trai cuối cùng bị thương tổn.
"Chuyện tình cảm người sẽ không hiểu." Thẩm Đan thất vọng xoay người, rời đi phòng ngủ của ông lão.
Anh nhất định sẽ tra được rốt cuộc lỗi nằm ở khúc nào, khiến thiếu giakhẳng định bảo bảo của bé con không phải của anh ta như vậy.
. . . . . .
Hi Nguyên ở ở bệnh viện nửa tháng, cho đến khi cô nhận thấy mình có hơisức đi nghênh đón chiến đấu, mới cùng Ngân Báo quay về lâu đài TinhNguyệt.
Bọn họ vừa đi vào Lâu đài Tinh Nguyệt, liền nghe thấy lời nói chanh chua của Tưởng Lệ Văn: "Ơ, đây không phải là tiểu nha đầu xấu xí đó sao? Tôi còn tưởng rằng là ai đó? Thật không nghĩ tới cô còn cómặt mũi trở lại."
"Câm miệng!" Ngân Báo bất mãn trợn mắt nhìnTưởng Lệ Văn một cái, mấy ngày nay Hi Nguyên đã không biết len lén chảybao nhiêu nước mắt, Tưởng Lệ Văn lại vẫn tới kích thích cô.
"Cóngười che chở đúng là không giống nhau. Ngay cả mang thai con hoang cũng lưng thẳng khí hùng như vậy." Tưởng Lệ Văn châm chọc cười.
HiNguyên một mực yên lặng không lên tiếng dùng sức quăng cho Tưởng Lệ Vănmột cái tát, quật cường nói: "Không cho nói đứa bé của tôi là con hoang! Bởi vì cô không có tư cách!"
"Mày!" Tưởng Lệ Văn bị đánh đếnđau, rồi lại ngại Ngân Báo, mà không dám phát tác, cô ta chỉ có thể cắnrăng nghiến lợi nói, “Mày chờ đi, đến lúc đó cho mày khóc!"
"Tôi nhất định sẽ cười đến cuối cùng." Hi Nguyên thẳng tắp lồng ngực, nội tâm bị tồn thương che giấu đi, kiêu ngạo mà trả lời.
"Hừ!" Tưởng Lệ Văn phẫn hận hừ lạnh, thù một tát này cô ta sẽ nhớ, về saunhất định sẽ hoàn trả lại cho nha đầu xấu xí Lăng Hi Nguyên này!
Ngân Báo trợn mắt nhìn Tưởng Lệ Văn một cái, sau đó đỡ hông của Hi Nguyên, dịu dàng trấn an: "Bé con, đừng để ý tới cô ta!"
"Cháu biết rõ. Người ta không chiếm được Lăng Khắc Cốt, liền giống như connhím khắp nơi cắn người." Hi Nguyên ngây thơ tựa vào trong ngực NgânBáo, dường như không để tâm lại giống như đang tố khổ giùm Tưởng Lệ Văn.
"Nghịch ngợm!" Ngân Báo cười nhéo mũi thon của Hi Nguyên. Nhiều ngày như vậy,lần đầu tiên anh lại được thấy Hi Nguyên lộ ra nụ cười, nhéo một cái như vậy tâm mới tạm bình ổn lại.
"Như vậy mới có người yêu. Chú nóixem có phải không? Chú Ngân Báo?" Hi Nguyên nghịch ngợm nháy nháy mắtvới Ngân Báo, nụ cười có phần ngây thơ này khiến Ngân Báo có một cáinháy mắt, mất hồn.
"Cháu muốn khiến cho tất cả đàn ông trongthiên hạ đều vì cháu mà phát cuồng sao? Còn không thu hồi nụ cười mêhoặc lòng người này lại!" Ngân Báo cố làm ra vẻ kẻ ác, hung ác nhìn chằm chằm Hi Nguyên.
Hi Nguyên một chút cũng không sợ anh làm mặt lạnh, ngược lại cười Khanh Khanh.
"Tiểu hồ ly tinh! Những người đàn ông thích mày tất cả đều bị mù!" Tưởng LệVăn bất mãn châm chọc. Cô thật không hiểu nổi nha đầu xấu xí này có cáigì tốt? Muốn vóc người không có vóc người, muốn gương mặt cũng không cógì đáng nói, muốn đầu óc không có đầu óc, nha đầu ngu xuẩn như vậy,Lăng Khắc Cốt thế nhưng lại quan tâm đến thế, mấy người bọn Ngân Báocũng coi cô ta như bảo bối để mà cưng chiều.
"Cũng bởi vì mắt của đàn ông toàn thế giới cũng rất trong trẻo, cho nên dì Lệ Văn mới có thể không có người đàn ông nào muốn đi? Ngài bao lớn? 29? 30? Tôi nghĩ đãgià như vậy rồi còn có ai muốn nữa, còn dám xuất hiện trước mặt người."Hi Nguyên cười duyên che miệng lại.
"Bé con, cháu nói sai rồi."Ngân Báo cười bướng bỉnh, ghé vào bên tai Hi Nguyên, lại dùng âm lượngđủ để có thể khiến cho Tưởng Lệ Văn nghe được nói, "Lệ Văn năm nay 32."
"À? So với ba còn lớn hơn ba tuổi?" Hi Nguyên kinh ngạc há hốc mồm, "Khôngtrách được ba thà phải cưới Thang Mang Lâm, cũng không thèm dì ấy."
"Các người cứ chờ đó cho tôi!" Tưởng Lệ Văn tức giận tới mức cắn răng nghiến lợi, cô ta căm tức lướt qua hai người đi ra phía ngoài.
Sau khicô ta rời khỏi, Hi Nguyên thu hồi nụ cười, kiêu ngạo mà ưỡn ngực, nóivới Ngân Báo: "Đi thôi, đi vào nghênh đón chiến đấu."
"Thánh ĐấuSĩ nhỏ, cần tiếp viện cứ việc nói một câu." Ngân Báo cưng chiều giữchặt gương mặt của cô, trong mắt có nhu tình không dễ nhận ra.
"Yên tâm, bé con không có yếu ớt như vậy." Coi như cô đã từng yếu ớt, cũngbởi vì đả kích của Lăng Khắc Cốt mà trở nên kiên cường. Cô bây giờ cóloại quật cường không chịu chịu thua, cô nhất định phải làm cho LăngKhắc Cốt hối hận.