Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 70




Khi Ngân Báo ngồi máybay tư nhân vội vã quay về Thành Long, thấy Hi Nguyên là một bộ mặt đầyvết nước mắt, giống như con mèo nhỏ suy nhược co rúc ở trên giường. Côtái nhợt cùng suy nhược khiến lòng của Ngân Báo bị đâm đau. Anh tặng HiNguyên cho lão đại, đổi lấy lại là bị làm nhục như vậy. Anh thật muốnhỏi Lăng Khắc Cốt một chút, anh ta coi Hi Nguyên là cái gì? Người tình?Gái điếm?

"Như thế nào?" Lăng Khắc Cốt giống như không nhịn đượcbước đi thong thả đến bên giường, lơ đãng hỏi. Ánh mắt của anh chăm chúnhìn hai mắt nhắm chặt của Hi Nguyên.

"Bởi vì quá mệt mà hôn mê,tôi đã cho cô bé uống thuốc an thần, để cho cô nghỉ ngơi thật tốt. Lãođại, lần này cậu hơi quá rồi!" Ngân Báo lần đầu thu hồi khuôn mặt tươicười giống như lão ngoan đồng lại mang theo trách cứ nhìn Lăng Khắc Cốtmột cái.

"Làm xong chuyện của chính anh đi!" Lăng Khắc Cốt hunghăng trợn mắt nhìn Ngân Báo một cái, sau đó ngồi ở mép giường, bàn taycó chút thô kệch nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Hi Nguyên,nhìn cô nhu thuận như mất hôn. Động tác kia êm ái như thế, cùng với cáingười lúc cuồng hoan chà đạp không thương tiếc kia quả thật giống nhưhai con người hoàn toàn khác nhau.

Ngân Báo không biết nên hìnhdung tâm tình của mình như thế nào. Đau lòng vì Hi Nguyên, lại khôngđành lòng nặng lời trách cứ lão đại. Đi theo bên cạnh lão đại nhiều nămnhư vậy, mấy người huynh đệ bọn anh cũng rõ ràng cái nút thắt chết trong lòng cậu ta kia. Nhưng nếu như lão đại không cởi bỏ cái nút thắt này,cậu ta cùng với Hi Nguyên tương lai còn có thể nghĩ tới hạnh phúc sao?

Ngân Báo từ trong hòm thuốc lấy ra một đống thuốc đặc chế, muôn nâng Hi Nguyên dậy đút cho cô uống.

"Để tôi làm, anh đi rót nước!" Lăng Khắc Cốt cường thế ra lệnh cho NgânBáo, tựa như một vương giả, khiến cho người khác căn bản không có dũngkhí cự tuyệt. Ngân Báo đặt thuốc vào tay Lăng Khắc Cốt, xoay người đirót nước.

"Uống thuốc!" Lăng Khắc Cốt ôm Hi Nguyên ở trước ngực,vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo, nhưng Hi Nguyên dường như đã tiến vào trong giấc mộng của riêng mình, không chịu mở mắt nhìn người đàn ôngkhiến cho cô đau thấu tim này. Cô kháng cự đóng chặt đôi môi, khiến Lăng Khắc Cốt không cách nào đưa thuốc vào trong miệng cô.

Nước từkhóe môi cô chảy ra ngoài, Ngân Báo có chút nóng nảy. Hi Nguyên đã sốttới 40 độ, nếu vẫn không chịu uống chút thuốc hạ sốt, sợ sẽ sốt đến hỏng đầu óc luôn.

Lăng Khắc Cốt bỏ viên thuốc hương bạc hà vào trongmiệng, sau đó cúi đầu, thật chặt chận lại môi đỏ mọng của Hi Nguyên,dùng đầu lưỡi cường hãn cạy hàm răng đang cắn chặt của cô ra, thành công bón viên thuốc vào trong miệng cô.

"Nước!" Ngân Báo vội vàng đem chén nước đưa tới.

Lăng Khắc Cốt dùng phương pháp tương tự đút nước vào trong cái miệng vẫnkhông chịu mở ra của Hi Nguyên. Sau khi bón thuốc xong thì đôi môi củaHi Nguyên bởi vì loại phương pháp bón thuốc đặc biệt này mà trở nênsưng đỏ diễm lệ, trong hồn nhiên lại lộ ra hấp dẫn cực hạn. Lăng KhắcCốt đột nhiên nhiệt tình hôn lên cánh môi của cô, ngay trước mặt NgânBáo giày xéo đôi môi hồng kia.

Đôi con người thâm u kia liếc xéomột cái, nhìn Ngân Báo, giống như là đang hạ lệnh đuổi khách đối với anh ta. Nụ hôn của anh cuồng dã mà bá đạo, giống như là ở trước mặt NgânBáo tuyên bố quyền sở hữu..

Thấy Lăng Khắc Cốt như vậy, Ngân Báokhông khỏi bật cười. Anh bướng bỉnh cười nói với Lăng Khắc Cốt: "Hôncũng hôn vừa đủ nha, chớ có muốn quá nhiều, hạnh phúc của bé con cònphải dựa vào cậu."

Lời của anh có hàm nghĩa rất sâu, một là nhắcnhở Lăng Khắc Cốt thân thể Hi Nguyên còn rất yếu, không thể ngược đãi cô ấy như vậy nữa. Hai là nói cho anh biết bé con là của cậu ta, ai cũngkhông dám cướp người với cậu ta.

Anh thật không hiểu lão đại, rõ ràng quan tâm Hi Nguyên như vậy, ngoài mặt lại tỏ ra bất cần như vậy.

"Lắm mồm!" Lăng Khắc Cốt vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm cánh môi bị anh hônsưng đỏ của Hi Nguyên, gương mặt tuấn tú lạnh lùng, không vui khẽ trách.

"Lão đại, tôi muốn. . . . . ." Ngân Báo móc ra một chai thuốc cao đưa choLăng Khắc Cốt, có chút nham nhở nói, "Bé con có thể sẽ cần, tôi dùngThiên Sơn tuyết liên cô đặc mà thành, chuyên trị “nội thương”."

Lúc nói đến hai chữ "Nội thương", ánh mắt của anh lơ đãng nhìn về phía giữa hai chân Hi Nguyên, nhắc nhở Lăng Khắc Cốt nơi đó của Hi Nguyên đang bị thương.

"Còn nhìn nữa tôi liền móc mắt của anh xuống!" Mặc dùbiết ý tứ của Ngân Báo, nhưng Lăng Khắc Cốt vẫn là ghen tức mười phần.Anh ấn Hi Nguyên vào trong lồng ngực mình, không để cho Ngân Báo nhìnnữa.

"Lão đại thực hung ác! Vì bé con tôi mất một tòa lâu đài,lão đại không an ủi tôi, còn uy hiếp tôi." Ngân Báo ủy khuất cong môilên, giống như đứa bé oán trách Lăng Khắc Cốt.

"Là lâu đài quan trọng hay là bé con quan trọng? !" Lăng Khắc Cốt lạnh lùng nhíu mày, cao ngạo liếc xéo Ngân Báo.

"Đương nhiên là bé con quan trọng." Ngân Báo ngượng ngùng cười, sau đó nịnhhót vươn tay về phía Lăng Khắc Cốt, "Nhưng lâu đài này tôi bỏ ra mộtngàn vạn bảng Anh, lão đại bồi thường tôi thế nào đây?"

"Mười tỷcó đủ hay không? Ngày mai đi gặp kế toán nhận chi phiếu." Lăng Khắc Cốtthờ ơ nói, giống như mười tỷ chỉ là một con số nhỏ. Đã từng vì sinh tồn, anh đến cả tôn nghiêm cũng không cần, nhưng là bây giờ, anh đã là Tổnggiám đốc của Ưng tập đoàn, một Tập Đoàn Xuyên Quốc Gia trong Top 50, con số tài sản giàu có khổng lồ của anh đã khó mà có thể dùng con số để bao quát hơn. Nếu như anh muốn, anh thậm chí có thể gây ảnh hưởng tới chính trị cùng kinh tế toàn cầu.

"Tôi tiền không thiếu? Muốn chi phiếu của cậu làm cái gì?" Ngân Báo bất mãn kháng nghị. Hiện tại tiền khôngphải mối bận tâm của anh. Thân là Phó Tổng giám đốc của Ưng tập đoàn,lại quản lý bệnh viện Ngân Báo xa hoa nhất thế giới, một năm trong 365ngày có 360 ngày anh làm việc, còn dư lại năm ngày là dùng để chăm sócbé con. Anh bận giống như con quay, lão đại còn chưa có từng cho anhnghỉ ngơi dài hạn.

"Ngày mai tới công ty làm Tổng giám đốc tạmquyền cho tôi!" Lăng Khắc Cốt thả Hi Nguyên vào trên giường, sau đó ácbá ra lệnh cho Ngân Báo. Muốn cùng anh cò kè mặc cả, Ngân Báo còn quánon đi. Anh còn không biết ý đồ kia của Ngân Báo sao? Tất cả mọi ngườivì Ưng tập đoàn mà liều mạng vật lộn đọ sức, anh ta muốn nghỉ phép,không có cửa đâu!

"Đừng! Tôi muốn mỹ nữ ở Hawai! Tôi không muốn làm Tổng giám đốc tạm quyền!" Ngân Báo ảo não dậm chân.

"Hawai sẽ có, mỹ nữ cũng sẽ có." Lăng Khắc Cốt đẩy Ngân Báo tới cửa, cười tànói, "Chỉ là không phải hiện tại! Chưa tới mười năm!"

Nói xong, liền vô tình đóng cửa lại, đem Ngân Báo cùng tiếng kêu gào cũng nhốt ở ngoài cửa.

Cái phút chốc đóng cửa lại kia, trong mắt của anh hiện lên tình cảm ôn nhu. Sống 29 năm này, anh chỉ có bốn người huynh đệ Ngân Báo bọn họ thânthiết nhất. Nhớ năm đó, bọn họ cùng với anh thoát ra từ trong tay của tử thần, sau đó lại cùng anh sóng vai tung hoành ở hai giới hắc bạch, mớithành lập được Ưng tập đoàn với thế lực cường đại rộng khắp như ngày hôm nay. Mặc kệ tới khi nào, anh đều sẽ không quên tình huynh đệ của mấyngười bọn anh. Bốn người bọn họ là người thân duy nhất trên thế giới này mà anh có thể tin tưởng.

"Lão đại không nói đạo lý!" Ngân Báobất mãn dậm chân, hoàn toàn không giống dáng vẻ của một danh y nổi tiếng toàn cầu nên có, ngược lại giống như một đứa nhỏ tùy tiện không biếtnghe lời vậy. Chỉ là cái bộ mặt trẻ con này của anh cũng chỉ có nhữngngười anh em thân thiết nhất của anh được nhìn thấy, ở trước mặt ngườingoài, thủ đoạn của anh vô tình mà quả quyết giống như một con báo nhỏ,cho nên mới có thể trở thành là Phó Tổng giám đốc Ưng tập đoàn ngay dưới Lăng Khắc Cốt.

Xoay người một cái, trong tròng mắt đen của anhxen lẫn một chút ưu thương không dễ dàng phát giác, giống như là một kẻthất tình.

Hi Nguyên lần nữa tỉnh lại thì trời đã sáng hẳn, cô từ trong một lồng ngực rộng rãi ấm áp ngẩng đầu lên, khi thấy cặp mắtphượng lạnh lẽo kia của Lăng Khắc Cốt. Nhớ tới chuyện đêm qua, cô quậtcường ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, giùng giằng từ trên người anh bòdậy. Cô thậm chí ngay cả gật đầu nhẹ để chào hỏi buổi sớm cũng không có, quả thật coi Lăng Khắc Cốt trở thành không khí.

Lăng Khắc Cốt đột nhiên một tay túm lấy cô kéo xuống, lật người một cái liền đè cô ở phía dưới: "Tôi cho phép cô rời đi sao?"

Trong âm thanh lạnh lẽo có một loại tức giận không cách nào che giấu, giốngnhư việc anh bị Hi Nguyên khinh thường khiến cho anh vô cùng tức tối,tròng mắt đen híp lại cuộn lên sóng gió, giống như sắp đem bão tố đếnvậy.

"Không có! Là tôi tự cho phép mình rời đi!" Hi Nguyên không sợ hãi chút nào nhìn lại Lăng Khắc Cốt.

Cô không cần tiếp tục làm búp bê khí của Lăng Khắc Cốt, cô có tự do củacô. Cô không thương anh! Không yêu thì có thể ngăn lại việc bản thân bịtổn thương. Cô sẽ không thể để mình tiếp tục tham luyến sự dịu dàng củaLăng Khắc Cốt, cũng không thể để anh tiếp tục thương tổn mình.

"Cô có cái quyền này sao!" Lăng Khắc Cốt cắn răng nghiến lợi từ trong kẽrăng nặn ra mấy chữ này. Anh phát giác được bé con hôm nay đã trở nênkhiến cho anh khó khống chế được, cô trở nên cường thế, trở nên khiếncho anh không cách nào chịu được. Anh muốn bé con của anh ngoan ngoãn,chỉ nghe mệnh lệnh của anh.

Bé con thay đổi chẳng lẽ là bởi vì cái tên Zu Cuella đó? Là anh ta dạy cho bé con khiêu khích quyền uy của anh?

Zu điện hạ ghê tởm! Bên ngoài phụ nữ nhiều như vậy, tại sao còn muốn tới giành bé con của anh?!

Chẳng lẽ lần đầu tiên của bé con chính là bị anh ta —— Zu Cuella cướp đi haysao? Đứa nhỏ anh nuôi chín năm, lại đem thứ quý giá nhất cho ngườingoài! Đến cả anh còn không kịp hái, liền bị Zu Cuella nhanh chân đếntrước.

Lăng Khắc Cốt càng nghĩ càng tức giận, đáy lòng lửa giậncùng lửa ghen đan xen vào nhau, tất cả như ngọn núi lửa phun trào. Anhcuồng nộ xé áo ngủ Hi Nguyên ra, đem cự thú vẫn còn chưa hạ hỏa chống đỡ vào khu vườn bí mật của cô.