"Con mèo nhỏ, vốn làmuốn mời em ăn một bữa tiệc hải sản lớn chân chính, em chung quy lạinghĩ thay tôi tiết kiệm tiền. Hiện tại chỉ có thể ăn nhẹ chút gì đó, bữa tiệc hải sản lớn này không có cơ hội ăn rồi." Zu Cuella vừa thổi muỗngcháo, vừa bất đắc dĩ than thở.
"Chờ tôi. . . . . . Ưmh. . . . . . Hết. . . . . . Lại hung hăng …. anh!" Hi Nguyên dùng giọng khàn khàncó chút suy yếu nói, mặc dù ngã bệnh, nhưng không mất đi vẻ kiều diễm,khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt ngược lại tăng thêm một loại vẻ đẹp đặcbiệt.
"Tôi sẽ chờ. Ngoan, há mồm." Zu Cuella bưng cháo đến trướcmặt Hi Nguyên, chớp chớp mắt màu xanh dương mị hoặc, sử dụng sức quyếnrũ vô địch phái nam của anh mê hoặc Hi Nguyên.
"Ánh mắt anh . . . . . Rút gân sao? Ghê tởm!" Hi Nguyên bị nét mặt của anh chọc cười, cố ý nói chuyện giận dỗi với anh. Thật là một người tự đại cuồng, giờ nàokhắc nào cũng hướng cô biểu diễn sức quyến rũ của anh. Mặc dù ở tronglòng Hi Nguyên thừa nhận anh thật sự đẹp trai, nhưng ngoài miệng chínhlà không chịu thừa nhận. Cô mới không để cho anh cao ngạo, cho là cô coi trọng anh. Coi như anh là hoàng tử, coi như anh đẹp trai hơn nữa, cũngkhông có đẹp trai bằng Lăng Khắc Cốt của cô.
Vừa nghĩ tới LăngKhắc Cốt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại bị mây đen bao phủ. Cô là thậtthương anh, thế nhưng anh lại tổn thương cô như vậy, để cho cô đau đếnngay cả đi bộ cũng có chút phải cố gắng hết sức. Cô bây giờ, yếu ớtgiống như một đóa cúc tàn bị mưa đá đánh nát, vừa nhẹ nhàng chạm vào, sẽ khô héo.
Nhìn ra cô trầm xuống, Zu Cuella vội vàng trêu chọc cô. Anh tức giận trợn to hai mắt, căm tức gầm nhẹ: "Con mèo nhỏ! Chí có emlà luôn thích đả kích tôi! Cái người này há mồm liền ói không ra răngngà !"
"Là anh lớn lên xấu xí, sao lại trách tôi!" Hi Nguyên nâng eo chen vào, không phục đánh trả, "Heo sắc lang, anh tính để đói chếttôi hả? Nhanh lên một chút đút cho tôi!"
Zu Cuella vừa đút HiNguyên, vừa nhỏ giọng oán trách: "Lúc nào thì thị lực của em mới có thểkhôi phục? Một đại suất ca như tôi đây bày ra trước mặt em, thế mà lạikhông thấy được."
"Tự cao tự đại!" Hi Nguyên rốt cuộc bị biểu tình ai oán trên gương mặt của anh chọc cười.
Con Heo sắc lang này luôn có thể khiến cho tâm tình buồn bực của cô vơi đi, đi cùng với anh, cô giống như luôn có thể thay đổi đề tài đủ thứchuyện. Chỉ thời gian nửa ngày, cô liền từ trong sự đau đớn do bị LăngKhắc Cốt cưỡng bức mà thoát ra, từ từ trở nên không hề ưu thương nữa.Nghĩ như vậy, con Heo sắc lang này còn có chút ưu điểm.
Nhìn côăn hết gần nửa chén cháo, Zu Cuella mới lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Hai tay đầy khí chất quý tộc, ưu nhã vuốt ve lưng Hi Nguyên, tựa như một nghệsĩ dương cầm đang khảy một khúc nhạc động lòng người, môi mỏng khêu gợicó chút nhếch lên.
"Zu. . . . . ." Hi Nguyên nằm ở trong ngực Zu Cuella, có chút vô lực kêu tên của anh.
"Hả?" Đối với cô đột nhiên chính thức gọi tên mình như vậy, Zu Cuella cảmthấy có chút kinh ngạc, bàn tay anh vuốt lưng Hi Nguyên dừng lại, chờđợi cô nói tiếp.
"Tôi rất xấu xí sao?" Hi Nguyên không tự tinhỏi. Nếu như dung mạo của cô đủ đẹp, là có thể đánh bại Tưởng Lệ Vănkhêu gợi, đoạt được chú ý của ba, cũng có thể đánh bại sự tuyệt mỹ củaThang Mang Lâm, khiến ba chỉ cưng chiều một mình cô. Nhất định là côkhông đủ đẹp, cho nên anh mới tổn thương cô như vậy. Cô chính là một con vịt xấu xí.
"Xấu xí! Xấu xí đến nỗi ngay cả Phí Văn Lệ nhìn thấy em cũng xấu hổ phải trốn." Zu Cuella cười tà, nắm mũi dọc dừa của HiNguyên, "Tôi thật sự chưa từng thấy qua mỹ nhân nào xấu xí như cái người này."
"Heo sắc lang! Lỗ mũi của tôi nếu mà xẹp, liền vặn lỗ mũicủa anh xuống đổi. . . . . . Ưmh. . . . . . Đau . . . . . Ưmh. . . . .." Hi Nguyên lời còn chưa nói hết, cái miệng nhỏ nhắn liền bị Zu Cuellache lại.
"Thật ngọt!" Hôn trộm một cái, Zu Cuella vẫn chưa thỏamãn liếm liếm môi mỏng, cặp mắt màu xanh dương tĩnh mịch kia lóe ra ánhsáng nóng bỏng.
"Ngọt cái đầu anh!" Hi Nguyên tức giận đấm đầucủa anh, nhưng bởi vì bị bệnh, cô một chút hơi sức cũng không có, ZuCuella một chút tức giận cũng không có, ngược lại cười tà đến gần cô, ép cô liên tục lùi về phía sau.
"Thật rất ngọt, tôi không lừa em.Có muốn thử lại lần nữa hay không?" môi Zu Cuella cách Hi Nguyên chỉ cómột millimet, đôi mắt màu xanh dương mê người kia nhìn chằm chằm cánhmôi mềm mại của cô, rất có khí thế chuẩn bị cho một lần nữa, bá đạo nắmhông của Hi Nguyên.
Hi Nguyên cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏbừng, bị người đàn ông đẹp trai như vậy hấp dẫn cô vẫn là lần đầu tiên, không biết nên phản ứng ra sao. Cùng Lăng Khắc Cốt ở chung một chỗ thìanh tựa như cục nước đá, chưa từng đáp lại tỉnh cảm của cô.
Đanglúc Zu Cuella chuẩn bị lập tức hôn cô thì cô đột nhiên giơ chân lên đávào hạ bộ của anh, kéo chăn ra trốn vào bên trong: "Heo sắc lang! Trêuchọc tôi nữa, tôi liền đem ảnh nude của anh tung lên mạng đấy!"
"Ha ha ha!" Zu Cuella bị lời của cô chọc cho cười cuồng dã, cười đủ rồi anh mới cúi đầu, cách tấm chăn nói với cô gái nhỏ bên trong, "Vậy em trướchết phải có ảnh nude của tôi đã. Con mèo nhỏ, tôi không ngại để cho emthưởng thức."
"Đừng! Anh đi ra ngoài!" Hi Nguyên sau khi đá hạ bộ của Zu Cuella, mắc cỡ căm tức rống to. Người này thật không biết xấuhổ, nào có người xin người khác nhìn thân thể của mình?
"Khôngđược! Hôm nay em nhất định phải chụp được ảnh nude của tôi mới được!" Zu Cuella một nhát vén chăn lên, chui vào ngăn chận Hi Nguyên.
thân thể người đàn ông đột nhiên gần sát khiến thân thể Hi Nguyên căngthẳng, một lòng bùm bùm nhảy lên. Cô sắp không thể chống đỡ được nhiệttình của anh rồi. Cô mới mười lăm tuổi, sao có thể là đối thủ của caothủ tình trường Vương tử Zu, khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng, mắtđảo quanh, không dám nhìn thẳng ánh mắt của anh.
"Ai muốn chụpảnh nude của anh? ! Không biết xấu hổ!" Hi Nguyên mắc cỡ đẩy người đànông vẫn hướng trong ngực cô chui vào kia, nhưng hơi sức của cô sao cóthể đẩy được Zu Cuella, chẳng những đẩy không ra, ngược lại để cho anhdựa đến gần hơn, gần đến cô có thể nghe được tiếng tim anh đập, mũi ngửi được hơi thở nhàn nhạt mùi nước hoa nam tính của anh.
"Em thậtkhông muốn? Đây chính là phúc lợi mà những phụ nữ khác cầu xin đều cầukhông thể có được." Zu Cuella mị hoặc mà cười nói, dính vào bên tai HiNguyên trầm giọng nói. Hi Nguyên thẹn thùng hấp dẫn chắc tầm mắt củaanh, để cho tầm mắt của anh không cách nào rời đi
"Có quỷ mớimuốn phúc lợi như vậy!" Hi Nguyên tức hếch khuôn mặt nhỏ nhắn lên. Côcũng không phải là sắc nữ, làm sao sẽ thích nhìn người đàn ông trầntruồng?
"Nhưng tôi muốn cho em...em nói phải làm sao bây giờ mớiphải đây?" Zu Cuella ác ý cười nói, cặp mắt màu xanh dương kia chứa đầymê hoặc.
Đang lúc mập mờ như vậy, đột nhiên một hồi chuông điện thoại di động quen thuộc vang lên. Hi Nguyên hoảng hốt đưa tay ra.
Zu Cuella có chút ảo não thở dài một tiếng, vò vò mái tóc ngắn mất hồnkia. Bàn tay anh chụp tới, liền lấy chiếc điện thoại di động nơi xa kiatới, thả vào trên tay Hi Nguyên.
Thấy dãy số quen thuộc kia, lòng của Hi Nguyên căng thẳng, tay nghe điện thoại thậm chí có chút run rẩy.
"Trở về!" Lăng Khắc Cốt chỉ nói hai chữ, lạnh lẽo mà vô tình. Anh tựa như một ác ma, cường thế mà hạ lệnh cho Hi Nguyên nhỏ yếu.
Trở về?
Hi Nguyên vừa nghĩ tới đêm qua, liền quật cường lắc đầu: "Không!"
"Cô dám không trở lại thì vĩnh viễn đừng trở về nhà nữa!" Giọng nói củaLăng Khắc Cốt cảm giác có chút cắn răng nghiến lợi, tựa hồ đang đè nénlửa giận khổng lồ, lớn tiếng hầm hừ, không hề lạnh lẽo nữa, quả thậtgiống như một kho thuốc nổ sắp bị dẫn đốt.
"Tôi không trở về! Tôi cũng sẽ không trở về nữa! Anh tới tìm Tưởng Lệ Văn, tới tìm Băng Nhicủa anh đi!" Khóc nói ra chuyện ghen tỵ nhất trong đáy lòng, Hi Nguyênlập tức tắt điện thoại.
Anh đối với cô dữ như vậy, một chút cảmgiác thương yêu cưng chiều cũng không có. Cô không thể về để tiếp tụcchịu bị anh tổn thương. Cô thà rằng không yêu, cũng không cần đê tiệntrở thành công cụ ấm giường của anh.
Sau khi cúp điện thoại, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, đôi tay không ngừng run rẩy.
Cô hiện tại không muốn gặp anh, nghĩ đến cả đêm vô tình mà tàn khốc hànhhạ kia, thân thể của cô liền bắt đầu phát run. Loại đau đớn này cô không muốn lại phải tiếp nhận một lần nữa. Tại sao tình yêu của người khácđều là ngọt ngào và tốt đẹp, mà cô lại khốn khổ không thể chịu đựng nhưvậy? Nước mắt không nhịn được len lén chảy quanh hốc mắt, ở trên mặt của cô tùy ý mà thi nhau tí tách.
Hốt hoảng của cô Zu Cuella đều xem ở trong mắt, đau lòng ôm cô vào lòng an ủi: "Móng vuốt của con mèo nhỏđâu rồi?" Hi Nguyên bất lực như vậy làm cho người ta nhìn mà lòng chuaxót. Kiêu ngạo của cô bị tình yêu với Lăng Khắc Cốt làm tổn thương thậtsâu, anh thật hận không được cắt Lăng Khắc Cốt ra thành tám khúc, nhìnxem hắn ta còn làm thế nào để tổn thương Hi Nguyên.
"Bị anh cắtsạch rồi." Hi Nguyên nén lệ, khổ sở nói. Lấy đâu ra móng vuốt? Sự quậtcường của cô tất cả đều là giả vờ, nội tâm cô so với ai khác cũng yếu ớt vậy thôi, cũng dễ dàng bị tổn thương. Nhất là vừa gặp phải Lăng KhắcCốt, cô liền thay đổi không còn một chút sức chống cự. Yêu càng sâu, tổn thương càng nặng. Cô đã không biết nên làm thế nào đối mặt với anh.
Người đầu điện thoại bên kia cũng không hề từ bỏ, vẫn cố chấp gọi điện thoại, tiếng chuông giống như đòi mạng khiến Hi Nguyên khó chịu bịt lấy lỗtai. Cô cảm thấy ngực thật buồn bực, đầu óc sắp hỏng mất.
ZuCuella đoạt lấy điện thoại di động, trực tiếp tắt nguồn, sau đó ném điện thoại di động ra xa, không muốn lại phá hư tâm tình của Hi Nguyên.
"An tâm ngủ đi, tôi sẽ không cho phép người rỗi hơi nào tới quấy rầy em."Giọng nói của Zu Cuella đầy dịu dàng, nhưng đôi mắt màu xanh dương lạiâm lãnh không hề có nhiệt độ.
Hi Nguyên khóc mệt, mới đem theonước mắt ngủ thiếp đi. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như chuối tây bị mưarơi ướt, vừa thấy đã thương.
Lăng Khắc Cốt ngồi ở thư phòng saukhi nghe tiếng báo máy ở đầu kia đã tắt, tức giận ném điện thoại xuốngđất. Theo âm thanh điện thoại di động vỡ vụn, mấy viên thủy tinh lần nữa đứt rời, tán loạn trên đất.
Lăng Khắc Cốt đột nhiên nhảy dựnglên, đi thu thập những hạt thủy tinh tán lạc trên đất. Nhặt lên viênthủy tinh khắc ba chữ "LKC", anh đi trở về bên cạnh bàn, từ trong ngănkéo lấy kim chỉ ra, nghiêm túc lần nữa xâu chúng lại với nhau.
Anh làm những động tác này trước sau vô cùng thuần thục, giống như đã làm việc này không biết bao nhiêu lần.
Mỗi một lần tức giận, anh chỉ có thể cầm điện thoại trút giận, nhưng vừanhớ đến thời điểm Hi Nguyên đưa món đồ gắn điện thoại di động của anhlại không hiểu vì sao cảm thấy hối hận. Anh giữ món đồ này giống như giữ gìn bảo bối vậy, bởi vì đó là quà tặng chứa đầy dụng tâm của Hi Nguyên, dùng tiền cũng mua không được.
Anh tức giận vì cô đem đêm đầutiên của mình cho người đàn ông khác, anh không giải thích được vì saoăn dấm, lại không giải thích được vì sao căm tức. Con Rối anh nuôi chínnăm lại bị người khác đụng vào, điều này làm cho anh có loại cảm giác bị người đoạt đi vật yêu quý, loại cảm giác đau khổ này đã rất nhiều nămkhông từng nếm trải qua, giống như năm đó khi Băng Nhi bỏ trốn đi theoDã Lang vậy.
Anh nhất định sẽ tóm được tên đàn ông khốn kiếp kia, dám đụng bé con của anh, anh sẽ chỉnh cho hắn sống không bằng chết.
"Thiếu gia, đã chuẩn bị xong." Thẩm Đan đột nhiên gõ cửa thư phòng, cung kính nói với Lăng Khắc Cốt.
Lăng Khắc Cốt bỏ di động giống như bảo bối vào túi, lạnh lùng phân phó: "Lên đường!"
Thẩm Đan đi theo phía sau anh, đi ra khỏi lâu đài Tinh Nguyệt. Bên ngoài đãcó vài cái xe màu đen đợi sẵn, chờ hai người bọn anh lên xe, một đội xeđồng thời liền vọt ra khỏi lâu đài, như là mũi tên biến mất ở trong bóng tối.
Đêm không sao vô cùng tĩnh mịch, giữa tầng mây mỏng le lóira chút ánh trăng phủ xuống, bắn vào bên trong nhà, chiếu vào trên người cô gái nhỏ yếu đuối trên giường.
Bên trong nhà chỉ để một ngọnđèn ngủ le lói trên tường, ga phủ giường công chúa lớn như muốn nuốtchửng lấy Hi Nguyên, bề mặt mềm mại lõm xuống, chỉ lộ ra gương mặt nhỏnhắn của Hi Nguyên. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô đầy mồ hôi, hai gò má hiện ra đỏ ửng không bình thường.
Mắt màu xanh dương tinh xảo ủa Zu Cuella thoáng qua lo âu, anh lấy khăn tay ra, lau mồ hôi lạnh trên trán của Hi Nguyên.
Quản gia đi tới, cúi đầu rỉ tai anh: "Zu Điện hạ, điện thoại của hoàng hậu Khải Sắt Lâm."
"Tôi đi thư phòng nhận." Zu Cuella cầm khăn tay ném cho quản gia, trước khiđi ra không quên dặn dò đối phương: "Bá Nạp Đặc, đi gọi bác sĩ tới xemmột chút, vật nhỏ này sốt thật lợi hại."
"Dạ! Tôi sẽ đi." Bá Nạp Đặc cung kính cúi người, như vẻ thành kính của người ở thế kỷ 19 vậy.
Zu Cuella không yên tâm cúi đầu, ở trên đôi môi tái nhợt của Hi Nguyên ấn một nụ hôn: "Vật nhỏ, một lát tôi sẽ trở lại."
"Ừ. . . . . ." Hi Nguyên bởi vì sốt cao mà mê sảng, trong mơ mơ màng màngkhông hề nghe được lời Zu Cuella nói, nhưng Zu Cuella lại bởi vì cô nóimê mà cười hài lòng rời đi.
Anh cùng với Bá Nạp Đặc rời khỏi, đem một phòng vắng lạnh để lại cho Hi Nguyên. Một phòng tĩnh mịch, liền hôhấp cũng trở nên rõ ràng khác thường. Đồng hồ treo tường cổ điển châu Âu phát ra tiếng va chạm thanh thúy, tiếng kim giây tách tách tách táchkhông ngừng chuyển động.
Giữa sự tĩnh mịch của căn phòng, mộtbóng đen đột nhiên nhảy vào ban công, giống như quỷ mị chui vào phòngngủ của Hi Nguyên, anh nhìn thấy Hi Nguyên tái nhợt trên giường thì màyrậm không khỏi nhăn lại một chỗ.
Anh nắm chặt quả đấm đi tới bêngiường, dưới ánh trăng nhàn nhạt, gương mặt lãnh khốc kia mang theo khí lạnh giống như tới từ địa ngục, dường như muốn bóp chết người trêngiường.
Anh đột nhiên nhảy lên giường, che môi Hi Nguyên, từtrong hàm răng chui ra mấy chữ: "Em thật vui đến quên cả trời đất, ngaycả nhà cũng không muốn trở về!"
"Ưmh. . . . . . Ưmh. . . . . ."thời điểm Hi Nguyên thấy Lăng Khắc Cốt, sợ hết hồn. Cô nhìn hai bên mộtchút, mình quả thật vẫn còn ở biệt thự Lan Hải, cũng không trở về nhà,thế nào Lăng Khắc Cốt sẽ nằm ở trên người mình.
Cô vô lực phảnkháng, tuy nhiên cảm giác không còn chút hơi sức nào. Thế nào ngủ mộtgiấc, cô càng thêm yếu đuối? Lăng Khắc Cốt nặng nề đè ở trên người cô,giống như một khối đá lớn, để cho cô không thở nổi, như muốn hít thởkhông thông.
"Cùng tôi về nhà!" tròng mắt đen bén nhọn của LăngKhắc Cốt vô tình nhìn Hi Nguyên, giọng nói có chút bá đạo khiến HiNguyên không còn có lựa chọn nào khác.
"Không!" Hi Nguyên cắn lòng bàn tay của anh, quật cường nhìn anh.
Nếu như Lăng Khắc Cốt có thể có một nửa sự dịu dàng của Zu Cuella, dù làchỉ dỗ dành cô một câu, cô cũng sẽ ngoan ngoãn cùng anh rời đi. Nhưnganh cố tình một nửa câu ngọt cũng không có, chỉ biết bá đạo ra lệnh chocô. Cô không phải một con chó để mặc người mắng chửi, cô là một conngười có tỉnh cảm.
"Bé con!" Lăng Khắc Cốt không vui nhìn chằmchằm Hi Nguyên, hận không thể bóp chết cô. Nhưng anh căn bản không có cơ hội động thủ, bởi vì cô gái nhỏ phía dưới đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắntrắng bệch, hơi thở dồn dập giống như thiếu dưỡng khí nghiêm trọng.
Anh còn chưa kịp làm rõ ràng chuyện gì xảy ra, Hi Nguyên đã hôn mê ở trong lòng anh.
Thấy Hi Nguyên một đầu mồ hôi lạnh, anh có chút bối rối. Nhanh chóng đắpchăn cho Hi Nguyên, anh ôm cả người và chăn vào trong ngực, theo một sợi dây treo ngược ở ban công trượt xuống.
Vừa rơi xuống đất, lập tức có mấy người đi lên nghênh đón.
Bọn họ thừa dịp bóng đêm lập tức biến mất khỏi biệt thự Lan Hải, cũng giống như lúc tới lặng yên không một tiếng động.