Lâu đài Tinh Nguyệt bao quanh bởi rừng rậm mênh mông, đình viện rộng lớn, lâu đài hùng vĩ, cổng chạm trổ hoa lệ, không chỗ nào không chương hiển ra vẻ giàu có của chủ nhân. Diện tích tổng thể chiếm cả trăm mẫu đất, xa hoa giống như cung vua trong truyện cổ tích.
Hi Nguyên đẹp như nàng công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích bưng một ly cà phê, run run rẩy rẩy đi tới trước mặt Tưởng Lệ Văn, cung kính nói: "Dì Lệ Văn, mời dùng cà phê."
Cánh tay Tưởng Lệ Văn giương lên, không khéo đụng ngay vào chén cà phê, cà phê nóng bỏng lập tức tưới vào trên cánh tay cô ta, làm bỏng đỏ làn da trắng nõn.
"A! Cái con Tiểu quỷ này! Lại dám làm bỏng tao!" Tưởng Lệ Văn tràn đầy oán hận kéo tai Hi Nguyên, cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ.
"Dì Lệ Văn, Hi Nguyên không phải cố ý." Hi Nguyên đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, lỗ tai giống như là sắp rớt xuống vậy.
Nếu như không phải là Tưởng Lệ Văn đột nhiên giơ tay lên, cà phê cũng sẽ không làm bỏng dì ấy.
"Mày rõ ràng là cố ý!" Tưởng Lệ Văn một cước đạp ngã Hi Nguyên xuống đất, hung tợn nhìn cô đầy đe dọa.
Trong phòng sáng choang ánh đèn, trong đầu Hi Nguyên lại xuất hiện hình ảnh người đàn ông mang mặt nạ chim ưng, lại xuất hiện trận máu tanh chém giết kia, cô hoảng sợ lui về phía sau, vừa lui, vừa vô dụng dưới đất lẩm bẩm nho nhỏ: " Hi Nguyên không có, không nên đánh tôi."
"Hừ! Đánh mày vẫn là nhẹ!" Tưởng Lệ Văn một cước giẫm lên bụng Hi Nguyên, ra sức dùng lực.
Hi Nguyên bé nhỏ căn bản không chịu nổi đau đớn to lớn này, đau đến ôm lấy bụng, mồ hôi lạnh toát ra. Nếu cầu xin tha thứ đều vô dụng, cô liền không mở miệng xin nữa. Cô quật cường cắn môi dưới, không để tiếng rên rỉ khổ sở tràn ra khỏi cái miệng nhỏ nhắn.
Cô không hiểu mình đã chọc gì tới dì Lệ Văn, mỗi lần nhìn ánh mắt ác độc như vậy của dì ấy, nhất là khi ba ôm cô thì ánh mắt dì Lệ Văn như là muốn nuốt sống cô vậy, âm lãnh mà oán độc.
"Mày thật gan không kêu!" Tưởng Lệ Văn dùng chân đá Hi Nguyên, giễu cợt cười lạnh.
Hi Nguyên cắn nát đôi môi, cũng không bật ra tiếng.
"Đủ rồi!" Trầm quản gia đi ngang qua phòng khách, khi thấy một màn này, ông ta không đành lòng quát bảo ngưng lại sự tàn bạo của Tưởng Lệ Văn, "Nếu như thiếu gia trở lại thấy vết thương trên người con bé, cô sẽ giải thích ra sao?"
"Nhưng khi nhìn đến nó là tôi muốn nổi điên, nhớ tới những tổn thương mình đã phải chịu." Tưởng Lệ Văn không cam lòng nhìn chằm chằm Hi Nguyên, đôi mắt đẹp diễm lệ tràn ngập khổ sở.
"Nếu như có thể quên thì quên đi." Trầm quản gia vỗ vỗ bả vai Tưởng Lệ Văn, cố gắng an ủi cô ta.
"Tôi không quên được, vĩnh viễn cũng không quên được!" Tưởng Lệ Văn rưng rưng, điên cuồng rống to.
Hi Nguyên thừa lúc cô ta không để ý đến mình, vội vàng bò dậy chạy trốn.
Bây giờ dì Lệ Văn giống như một mụ phù thủy đáng sợ, khiến cô không dám đến gần.
Hi Nguyên trốn được lên gian phòng ở lầu hai, lại không dám ra ngoài. Cô rất sợ lại gặp con người ác độc Tưởng Lệ Văn. Ba không ở nhà, chú Ngân Báo cũng không ở đây, không người nào có thể bảo vệ cô.
Đột nhiên lầu hai truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập, nương theo mà đến là giọng nói bén nhọn của Tưởng Lệ Văn. Đôi con ngươi đen láy của Hi Nguyên cảnh giác nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang khép chặt, rất sợ có người xông tới. Nhưng Thượng Đế cũng không nghe thấy tiếng cầu khẩn của cô, cửa phòng đúng lúc này bị một cước của người ta đá văng.
"Bé con, lại không ngoan!" Đột nhiên từ ngoài cửa vang lên một giọng nói không vui, lời trách cứ này mang theo chút âm điệu cưng chiều không dễ phát giác.
Hi Nguyên bị sợ đến khẽ run rẩy, Tiểu Bạch Thỏ trong tay lập tức nhảy ra khỏi tay cô, nhanh chóng biến mất tăm tích.
"Ba. . . . . ." Hi Nguyên muốn chạy nhưng lại khiếp sợ uy nghiêm của Lăng Khắc Cốt mà không dám nhúc nhích, đôi con ngươi đẹp đẽ động lòng người của cô mơ hồ lóe lên ánh lệ, giống như tàu chuối tây bị nước mưa ướt nhẹp, xinh đẹp khiến tim người ta cũng như muốn vỡ ra.
Lăng Khắc Cốt không vui nhìn đứa nhỏ đang đứng ở trong căn phòng trước mặt này, mày kiếm vặn vào một chỗ.
Hi Nguyên ủy khuất cắn môi mềm không nói, nước mắt khổ sở đảo quanh trong hốc mắt, lại muốn rơi xuống.
Lăng Khắc Cốt đi tới trước mặt Hi Nguyên, cúi thấp đầu xuống, chất vấn cô gái nhỏ: "Tại sao lại làm phỏng tay của dì Lệ Văn?"
Hi Nguyên khiếp đảm ngước mắt hạnh, lo lắng nhìn gương mặt tuấn mĩ đến khiến cho người ta không thể di dời tầm mắt: "Không cẩn thận. . . . . nên. . . . . . nên làm phỏng."
"Không cẩn thận? Tao thấy là mày cố ý thì đúng hơn. Khắc Cốt, anh xem một chút, phồng rộp lên rồi." Tưởng Lệ Văn cố tình giả bộ đáng thương nâng tay đã đỏ ửng của mình lên, để Lăng Khắc Cốt nhìn.
"Là dì ấy giơ tay lên. . . . . . Đụng phải. . . . . ." Hi Nguyên vừa rình coi sắc mặt của Lăng Khắc Cốt, vừa biện hộ cho bản thân.
"Khắc Cốt, nó nói láo! Rõ ràng là nó cố ý dội cà phê vào người em, còn dám nói nhiều." Tưởng Lệ Văn đi đến bên người Hi Nguyên, hung tợn vươn hai bàn tay đầy móng sắc nhọn ra, giống như là muốn nhéo Hi Nguyên.
"A! Đừng!" Hi Nguyên sợ hãi nhắm mắt lại.
"Dừng tay!" Giọng nói của Lăng Khắc Cốt tràn đầy uy nghiêm không cho người kháng cự, Tưởng Lệ Văn lập tức lui về phía sau một bước, u oán nhìn Lăng Khắc Cốt một cái, cũng không dám càn rỡ nữa.
Lăng Khắc Cốt đi đến bên cạnh Hi Nguyên đang run lẩy bẩy, khuôn mặt lãnh khốc nhíu chặt vươn tay ra nói: "Lần sau chú ý!"
Ba không đánh cô?
Hi Nguyên lặng lẽ toét cái miệng nhỏ nhắn đã bị cô cắn nát nhào vào trong ngực của Lăng Khắc Cốt: "Hi Nguyên biết, Hi Nguyên sẽ cẩn thận."
"Con gái của Dã Lang cũng giảo hoạt y như Dã Lang, mới mấy tuổi liền học được cách quyến rũ người . . . ." trên mặt Tưởng Lệ Văn bày ra vẻ khinh bỉ, hình như còn muốn nói cái gì.
"Câm miệng!" Ánh mắt lạnh lùng của Lăng Khắc Cốt bỗng chốc bắn về phía Tưởng Lệ Văn, cô ta bị dọa sợ lập tức im bặt.
Thời điểm Hi Nguyên nghe thấy hai chữ Dã Lang, tâm đột nhiên đau xót, đầu óc đau đớn như bị dao xoáy vào. Cô ôm đầu run rẩy ở trong ngực Lăng Khắc Cốt.
"Đau . . . . . Ba. . . . . Hi Nguyên đau quá. . . . . ." Cánh môi tái nhợt của Hi Nguyên khẽ run, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn xinh đẹp của cô vo thành một nắm.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở của cô, sắc mặt của Lăng Khắc Cốt bỗng chốc đại biến, anh khẩn trương ôm lấy Hi Nguyên, quát Trầm quản gia: "Còn không mau đi gọi Ngân Báo!"
Quản gia nghe quát vội vàng đi kêu người.
"Bé con, không đau, ngoan!" Lăng Khắc Cốt đặt Hi Nguyên ngồi lên trên đùi, vừa giúp cô xoa huyệt Thái Dương, vừa nhẹ nhàng an ủi. Bàn tay của anh mang theo nhiệt lực, mà giọng nói cũng giống như có tác dụng thôi miên, dần dần, cô gái bé nhỏ đang đau đến co rút cũng nén lệ nằm ở trong ngực của anh, toàn thân bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Sau khi Ngân Báo chạy tới, liền cho Hi Nguyên uống một viên thuốc màu đỏ, cô mới mệt mỏi nhắm mắt lại, lông mi cong của cô nhíu chung một chỗ mang theo vẻ đẹp khiến cho người ta không khỏi thương tiếc, lông mi thật dài như cánh bướm nhẹ nhàng run rẩy, có một loại cảm giác vừa thấy đã thương. Cô giống như một đóa hoa thủy tiên khô héo, cần được xoa dịu cùng cưng chiều.
"Thuốc kia là cái quái quỷ gì vậy? Đã lâu như vậy, sao con bé vẫn không tốt lên chút nào?" Cẩn thận từng li từng tí đặt Hi Nguyên lên trên giường, Lăng Khắc Cốt lập tức chuyển sang Ngân Báo khai hỏa.
"Cô bé chịu kích thích quá sâu, lão đại không thể trách tôi." Ngân Báo cười đùa nói: "Thế nào, thấy con bé như vậy liền đau lòng khó chịu?"
Nghe Ngân Báo nhạo báng, gương mặt tuấn tú của Lăng Khắc Cốt lập tức hiện đầy khí âm hàn, anh lãnh khốc trừng mắt nhìn đối phương một cái: "Câm miệng!"
Thấy Lăng Khắc Cốt vẫn duy trì cái vẻ lãnh khốc kia, Ngân Báo hả hê chế nhạo: "Bị nói trúng tâm sự rồi hả?"
"Con bé mà lại tái bị bệnh một lần nữa, tôi liền lấy cái mạng nhỏ của cậu! Còn không trở về nghiên cứu tiếp cho tôi?!" Gương mặt trẻ trung tuấn tú của Lăng Khắc Cốt lộ ra vẻ lãnh khốc tàn độc vượt quá tuổi, anh giống như một con ưng săn mồi, lạnh lùng mà nguy hiểm.
"Lão đại thực hung ác!" Ngân Báo tùy tiện nhếch cánh môi hình trái tim, khoa trương cười khúc khích.