Khi về đến nhà, LăngKhắc Cốt đang ngồi ở trong phòng khách xem báo. Hi Nguyên thét lên nhàovào trong ngực của anh: "Ba, người trở lại rồi."
"Nhớ ta sao?"trong tròng mắt đen Lăng Khắc Cốt có loại ánh sáng tà mị, môi mỏng cóchút nhếch lên mỉa mai, cười như không cười, gương mặt anh tuấn lãnhkhốc giống như Satan tới từ địa ngục, lạnh lẽo rồi lại có lực hút trímạng.
"Bé con nhớ ba, nhưng ba cũng không nghĩ tới bé con. Vừađi liền mười tháng, ngay cả điện thoại cũng không thèm gọi về." HiNguyên có chút oán trách níu lấy y phục đắt giá của Lăng Khắc Cốt. Mườitháng không thấy, Lăng Khắc Cốt trở càng trở nên ưa nhìn hơn, càng thành thục hơn, trên người anh nồng đậm hơi thở nam tính, khiến Hi Nguyên cóchút say.
"Ta đi công tác."
"Lấy cớ! Truyền thông Thiên Đô nói về Scandal người cùng dì Lệ Văn đi chung với nhau. Con thấy là ngài đi gặp người tình thì đúng hơn." Hi Nguyên bất mãn chu cái miệng nhỏnhắn. Mặc dù vào ba năm trước sau sự kiện bị Tưởng Lệ Văn ngược đãi côta liền bị phái đến nước Mĩ, nhưng quan hệ của ba và cô ta giống nhưcũng không có sứt mẻ gì, ngược lại trở nên càng thân mật, mỗi lần đinước Mĩ, truyền thông liền rùm beng thông báo Scandal của hai người bọnhọ.
"Người tình?" ánh mắt hẹp dài của Lăng Khắc Cốt lạnh lùng quỷ dị nheo lại.
"Chẳng lẽ không đúng?" Hi Nguyên khẩn trương nhìn Lăng Khắc Cốt, thật là sợanh thừa nhận giữa anh cùng Tưởng Lệ Văn có quan hệ mập mờ.
LăngKhắc Cốt cười nhạt chẳng nói đúng sai, không trả lời vấn đề của HiNguyên. Chỉ là từ trong túi móc ra một cái hộp xinh xắn đưa cho cô:"Sinh nhật vui vẻ!"
"Lại là cục đá!" Thấy dây chuyền ngọc xanhtrong hộp kia, Hi Nguyên thất vọng trả lời. Cô muốn căn bản không phảichâu báu ngọc ngà, thứ này chỉ cần tốn tiền là có thể mua được, cô muốnchỉ là sự quan tâm của Lăng Khắc Cốt. Nhưng những lúc anh ở bên cô chỉcần dùng ngón tay cũng đếm được.
"Không thích?" Lăng Khắc Cốt nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Nguyên lên, con ngươi tà mị lãnh lẽo khẽ nheo lại.
"Nếu như có thể đem người làm thành quà thì sẽ thú vị hơn đấy!" Hi Nguyênngang ngược níu lấy cổ áo Lăng Khắc Cốt, ngực nhỏ nhắn mà hoàn mỹ tronglúc vô ý áp vào ngực của đối phương.
"Con đã không còn là cô gáinhỏ đơn thuần nữa rồi, con là bé con của ta!" Nắm cằm xinh xắn của HiNguyên, trong mắt Lăng Khắc Cốt thoáng qua một tia ác độc. Giờ khắc này, anh sẽ không còn thương yêu.
Hi Nguyên cũng không nhận thấy được tà mị trong ánh mắt của Lăng Khắc Cốt, cười gục vào đầu vai anh, nhưđứa trẻ nhỏ bị mệt: "Bé con mượn bả vai dùng một chút, hôm nay mệt quá."
Môi mỏng của Lăng Khắc Cốt nhẹ nhàng nhếch lên một góc, mang theo lạnh lẽo, cũng lộ ra ma mỵ, giống như Satan trong đêm tối, nguy hiểm lại mêngười.
Dính vào trên người Lăng Khắc Cốt, trong lòng Hi Nguyênđang nhẹ nhàng nhảy lên. Từ trên người ba truyền đến một cỗ mùi xạ hương thuần nam tính, mùi hương kia quanh quẩn ở chóp mũi Hi Nguyên, dễ ngửiđến khiến cô không nhịn được hít sâu.
Cúi đầu nhìn cái đầu nhonhỏ mè nheo tại trước ngực mình, Lăng Khắc Cốt không tự chủ được chốngđỡ lên đỉnh tóc cô. Anh tuấn lãnh cùng Hi Nguyên xinh đẹp tạo thành mộtbức tranh xinh đẹp, tựa như Satan kết hợp cùng với thiên sứ.
"Khắc Cốt, anh thế nào về nước cũng không có đợi em?" Gương mặt xinh đẹp củaTưởng Lệ Văn xuất hiện trước mặt Hi Nguyên, nụ cười oán hận của cô ảkhiến Hi Nguyên thấy chói mắt.
"Công việc của cô là ở Mĩ." LăngKhắc Cốt đầy uy nghiêm trừng mắt nhìn Tưởng Lệ Văn một cái, sau đó đemHi Nguyên thả xuống đất, vỗ vỗ đầu của cô dụ dỗ nói: "Bé con tự mình trở về phòng nghỉ ngơi, ta có chuyện nói với Lệ Văn."
"Ba!" HiNguyên bất mãn chu cái miệng nhỏ nhắn. Ba thấy Tưởng Lệ Văn dĩ nhiêncũng sẽ vứt mình qua một bên, chẳng lẽ mình không có quan trọng bằngTưởng Lệ Văn?
"Nhanh đi!" Lăng Khắc Cốt nhu hòa nhưng không mất nghiêm nghị ra lệnh cho Hi Nguyên.
Hi Nguyên chỉ có thể không cam lòng trừng mắt nhìn vẻ mặt hả hê của TưởngLệ Văn một cái, hếch khuôn mặt nhỏ nhắn lên kiêu ngạo mà lướt qua TưởngLệ Văn, đi về phía gian phòng trên lầu của mình.
Sau khi Hi Nguyên đã rời đi, dịu dàng trên mặt Lăng Khắc Cốt lập tức thu lại, ánh mắt sắc bén đến kinh người: "Đến thư phòng!"
Tưởng Lệ Văn cắn cắn môi dưới thoa son đỏ mọng, mặt ủy khuất đi theo sau lưng Lăng Khắc Cốt.
"Lệ Văn, cô hơi quá rồi." Lăng Khắc Cốt đứng ở bàn đọc sách, lạnh lùng nhìn Tưởng Lệ Văn. Cô ta đã từng vì cố cứu Băng Nhi mà phải đổi bằng sựtrong sạch của bản thân, bất hạnh bị Dã Lang làm nhục, mặc dù cô khôngthể cứu Băng Nhi, nhưng phần thâm tình một lòng muốn cứu Băng Nhi của cô ấy, trong tâm anh vẫn luôn cảm kích. Nhưng vậy không có nghĩa chuyệnriêng của anh cho phép cô tùy ý hỏi tới.
Mắt đẹp của Tưởng Lệ Văn ngước lên, u oán nói: "Khắc Cốt, em không thể quan tâm anh sao?"
"Cô chỉ là bạn bè." Không muốn nhìn vẻ mặt Tưởng Lệ Văn đầy uất ức này,Lăng Khắc Cốt xoay lưng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên người mang theohơi thở lẫm liệt không cho người phản bác.
"Khắc Cốt, xin cho emđược yêu anh, em không thể mất anh được." Tưởng Lệ Văn không thể chịuthua, cô cố gắng nhiều năm như vậy, làm sao có thể buông tha? Cô độtnhiên từ phía sau lưng ôm lấy Lăng Khắc Cốt, thật chặt, không chịu buông tay.
"Buông tay!" trong âm thanh lãnh khốc của Lăng Khắc Cốt có một chút không vui, hình như ẩn nhẫn tức giận sắp bộc phát.
"Không thả! Lăng Khắc Cốt, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chỉ có em hiểurõ anh nhất, cũng chỉ có em yêu anh nhất. Để cho em làm người phụ nữ của anh, em sẽ khiến cho anh thỏa mãn hơn mấy thứ người tình kia" Tưởng LệVăn không đỏ mặt chút nào hôn lên da thịt phía sau cổ của Lăng Khắc Cốt, đôi tay nghĩ xoay khuôn mặt tuấn tú của anh lại, ấn môi lên môi mỏngcủa anh.
Lăng Khắc Cốt ghét bỏ đẩy Tưởng Lệ Văn ra, lau son môinơi khóe miệng lãnh khốc nói: "Lệ Văn, xin tự trọng! Nếu không ngay cảbạn bè cũng không cần nghĩ!"
Nói xong, anh bỏ lại Tưởng Lệ Văn với vẻ mặt lúng túng, rời đi.
Nhìn cửa phòng sách đóng lại trước mặt mình, trên mặt diễm lệ của Tưởng LệVăn thoáng qua nụ cười quỷ dị: " Lăng Khắc Cốt anh sớm muộn có một ngàysẽ trở thành của tôi! Anh trốn không thoát!"
Đêm rất âm trầm, đêm không sao giống như tờ giấy tuyền thành bị đổ mực, tầng tầng lớp lớpmây mù giống như đồi núi nhấp nhô chập trùng, che lấp cả vùng đất.
Mặt của Lăng Khắc Cốt cũng tĩnh mịch như màn đêm này, làm cho người takhông thấy rõ màu sắc, chỉ có hai tròng mắt đen sắc bén, tinh xảo lóelên trong đêm tối, như đá quý sáng chói.
Anh dựa ban công, lạnhlùng vuốt vuốt chuỗi thủy tinh treo điện thoại di động trong tay—— đâylà quà tặng ba năm trước Hi Nguyên tặng quà sinh nhật anh, ngón cái anhmơn trớn từng viên thủy tinh quen thuộc này, trong đầu nổi qua hình ảnhnon nớt của Hi Nguyên.
Đột nhiên dùng sức một chút, ngón cái anhbị bị góc cạnh của thủy tinh quẹt làm bị thương, đau nhưng không có thấm vào đến đáy lòng của anh.
"Không ngủ được?" Giọng nói của Tưởng Lệ Văn từ ban công bên cạnh truyền đến.
Lăng Khắc Cốt mày kiếm nhướn lên, không nói mà nhìn về phía Tưởng Lệ Văn, từ trong phòng ngủ của cô lộ ra một vầng sáng của ánh đèn bao phủ lấy côta, hoàn mỹ được giống như nữ thần Athena.
"Có muốn một ly rượu đỏ hay không?" Tưởng Lệ Văn giơ giơ ly rượu trong tay, nhếch môi lên, lộ ra nụ cười mê hoặc.
Ly thủy tinh chân cao chứa đầy dung dịch rượu màu đỏ, phát ra hương thơmtinh khiết mê người, tựa hồ đang hấp dẫn mọi người đi thưởng thức.
Lăng Khắc Cốt chẳng nói đúng sai nhún nhún vai, liền đem đầu chuyển hướng về phía màn sân khấu tối đen kia. Mây vần vũ, thỉnh thoảng lộ ra chút ánhsao, đem gương mặt tuấn tú của anh chiếu rõ từng góc cạnh. Trong đôitròng mắt đen như mực kia ẩn chứa màu sắc làm cho người ta nhìn khôngthấu, khuôn mặt anh tuấn lạnh như một pho tượng đá.
Tưởng Lệ Văncầm ly rượu bên cạnh lên, đổ đầy rượu đỏ, cách ban công đưa cho LăngKhắc Cốt: "Rượu là thuốc ngủ tốt nhất, em biết rõ là anh đang nhớ tớiBăng Nhi, uống nó anh sẽ thấy tốt hơn một chút."
Băng Nhi tựa như một bàn tay vô hình, một mực khống chế cảm xúc của Lăng Khắc Cốt, cô ta nhếch lên một tia cười lạnh mang theo trào phúng, ở đáy lòng hừ lạnh.Băng Nhi là con bài tốt nhất trong tay cô, đây là lợi khí để cô phá đirào cản của Lăng Khắc Cốt, cô sẽ không buông tha lợi dụng Băng Nhi đểđạt tới mục đích phải có được Lăng Khắc Cốt.
"Cụng ly! Chúc anhtối nay có một giấc mộng đẹp!" Tưởng Lệ Văn ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, lộ ra một nụ cười vô hại, lấy ly rượu rỗng hướng về phía Lăng KhắcCốt.
Lăng Khắc Cốt liếc nhìn Tưởng Lệ Văn, không nghi ngờ gì nhận lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch ly rượu đỏ cất giấu bí mật kia: "Đingủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai bay trở về nước Mĩ, bên kia còn cầncô quản lý."
"Khắc Cốt, em muốn lưu lại." Tưởng Lệ Văn u oán thởdài, "Anh phái em đến nước Mĩ đã ba năm, em chịu sự tha hương cô độc đủrồi, có thể để cho em trở lại bên cạnh mọi người không? Không có tìnhyêu, có tình bạn cũng tốt."
"Tôi sẽ suy nghĩ! Nhanh đi ngủ!" Lăng Khắc Cốt không đành lòng nói. Trong giọng nói có một chút ân cần, tựanhư một người anh trai thương yêu em gái đang uy nghiêm ra lệnh.
"Cám ơn!" Tưởng Lệ Văn cực vui mà khóc, ngượng ngùng lau lau nước mắt, xinlỗi nói với Lăng Khắc Cốt, "Khắc Cốt, em sẽ cố gắng không để cho anhphải lo lắng."
Xoay người biến mất, trên mặt cô ta là nụ cườilạnh vì gian kế đã được thực hiện. Cô sẽ chờ Lăng Khắc Cốt chủ động leolên giường của cô. Hi Nguyên càng ngày càng xinh đẹp, uy hiếp càng lúccàng lớn, cô không thể đợi thêm, cô muốn chủ động xuất kích. Không riêng gì Hi Nguyên, còn có "Băng Nhi" giả đó, cô sẽ không để cho họ cướp đilực chú ý của Lăng Khắc Cốt.
Tưởng Lệ Văn vào nhà xong, anh vẫndựa vào ban công không có nhúc nhích. Không biết đã trải qua bao lâu,bức tranh sơn thủy vẩy mực kia đột nhiên biến sắc, một đạo tia chớp phávỡ màn sân khấu, nương theo mà đến là tiếng sấm kinh thiên. Cuồng phongâm lãnh gào thét thổi thấu y phục của anh, anh chẳng những không cảmgiác lạnh, ngược lại toàn thân nóng ran, ý thức của anh dần dần mơ hồ,lý trí lặng lẽ cách xa.
Đúng lúc này cửa phòng của anh đột nhiênbị mở ra, Hi Nguyên giống như một thiên sứ nhu nhược, ôm một cái gốinhút nhát đứng ở cửa phòng: "Ba, bé con rất sợ!"