Vật Ô Nhiễm Đỉnh Cấp Hôm Nay Cũng Giả Làm Mèo Con

Chương 3: Không bằng làm một con mèo




Tác giả: Thụy Thần Tái Thế

“Khụ...... Xin chào.” Khách không mời mà đến mở miệng nói.

Mạch Vũ: Gặp quỷ, vì cái gì giọng nói cũng giống!?

“Mấy người làm rơi đồ vật.” Khách không mời mà đến vươn tay phải, trong lòng bàn tay lẳng lặng nằm một chiếc đồng hồ.

Mạch Vũ: “......”

Cứ việc ánh sáng tối tăm, Mạch Vũ vẫn như cũ liếc mắt một cái là nhận ra, thứ đồ chơi này là cùng loại với hai thiết bị kiểm tra ô nhiễm cơ thể còn thừa lại trong xe việt dã —— chính xác hơn mà nói, nó chính là cái buổi sáng tự tay mình đưa ra kia.

Đã đến mức này, tâm lý may mắn gì cũng không còn.

Mạch Vũ nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận nói: “Không phải làm rơi, đây là chúng tôi tặng anh.”

Khi nói lời này, hắn cố tình nâng cao âm lượng, hy vọng hai người nghỉ ngơi trong xe việt dã phát hiện.

A Đống vẫn chưa chú ý tới chút tâm tư nhỏ của Mạch Vũ, lắc đầu nói: “Tôi không thể nhận, vẫn nên trả các cậu.”

Cậu thấy Mạch Vũ không có ý muốn nhận, liền tự mình đi về phía đối phương.

Mạch Vũ cố nén xúc động lui về phía sau, đầu óc nhanh chóng tự hỏi.

A Đống kiên trì như vậy, hắn không dám tùy tiện chọc giận đối phương, hơn nữa cái thiết bị kiểm tra đo lường kia đúng là tốn rất nhiều tiền mua về, nếu thật sự có thể thu về, hắn tuyệt đối là 200% đồng ý.

Nhưng về phương diện khác, ai cũng không biết vật ô nhiễm hình người này có ý tưởng gì, dụng cụ có biến thành nguồn ô nhiễm hay không, dù sao hệ thống báo động trước không có phản ứng, hắn thậm chí cũng không biết gia hỏa này cấp bậc nguy hiểm cùng độ ô nhiễm như thế nào......

Mạch Vũ lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan, mà A Đống đã đi tới trước mặt hắn, đưa lưng về phía nguồn sáng, thần sắc trên mặt tối đen không rõ, bóng tối dừng ở trên người cậu lộ ra âm trầm quỷ quyệt.

Vô số hình ảnh kinh tủng thoáng hiện trong đầu Mạch Vũ.

Ngay khi hắn sắp nhịn không được nổ súng, một họng súng khác đường kính 2cm dẫn đầu chống lên cái ót A Đống.

“Đừng nhúc nhích.”

Đây là giọng của Lữ Dã Sinh.

Mạch Vũ như thu được đại xá, lập tức nhảy ra, hai ba bước đã trốn đến phía sau đồng bạn, thấp giọng nói: “A Sinh ca, lại là kẻ vào ban ngày kia!”

Lữ Dã Sinh vừa nhìn cái áo thun này đã cảm thấy khá quen mắt, nghe Mạch Vũ nói, dự cảm xấu trong lòng lập tức thành sự thực, không nghĩ tới đối phương vậy mà một đường bám sát theo.

“...... Ngươi có mục đích gì?” Hắn trầm giọng hỏi.

Nếu là trước kia, hắn tuyệt đối sẽ không hỏi nhiều một câu, nên giết chết, đuổi đi hay xoay người bỏ chạy, cơ hồ trong nháy mắt có thể quyết định.

Nhưng hành vi của A Đống thật sự quá mức giống người, hắn trong vô thức cũng lựa chọn phương thức giao tiếp với cậu như người thường.

A Đống run rẩy.

Cậu chưa từng bị người dùng súng ống chỉa vào ót, loại cảm giác lạnh băng lại cứng rắn này làm cậu lập tức liên tưởng đến phim điện ảnh lúc trước xem trên TV.

“Tôi, tôi chỉ muốn tới trả đồ vật.”

Cậu phỏng theo trong phim giơ lên đôi tay, khẩn trương đến bắt chước ra nhịp tim đập nhanh, hồn nhiên không ý thức được lấy tình huống thân thể của mình hiện giờ, bất kể ai hay bất kể bao nhiêu viên đạn cũng không làm được gì cậu.

“Tôi thật sự không có ác ý.” A Đống thề nói.

Đây là lần thứ hai trong ngày Lữ Dã Sinh nghe thấy câu nói như vậy, hắn nhìn đồng hồ treo trên tay phải A Đống, biểu tình càng thêm cổ quái.

Một lát sau, hắn nói: “Cảm ơn ngươi.”

A Đống ánh mắt sáng lên, vội vàng rèn sắt khi còn nóng: “Vậy tôi có thể đi nhờ xe các anh không?”

Lữ Dã Sinh: “...... Không thể.”

Bả vai A Đống lập tức gục xuống, chẳng sợ không nhìn thấy nét mặt của cậu, cũng có thể tưởng tượng ra trên mặt cậu là ủy khuất cùng thất vọng.

Lữ Dã Sinh phát hiện mình thế nhưng sinh ra một loại cảm giác tội lỗi vi diệu.

Đúng lúc này, hắn nghe được tiếng bụng réo hư hư thực thực.

Ở trong ban đêm yên tĩnh, thật sự quá mức rõ ràng.

A Đống có chút xấu hổ, cậu có thể cảm nhận được thân thể mình đang sôi trào, đây là dấu hiệu đói khát. Cậu cắn cắn môi, phì lá gan hỏi: “Vậy có thể cho tôi chút đồ ăn không?”

Cậu đã rất lâu không có ăn đồ ăn nhân loại.

Lữ Dã Sinh: “......”

A Đống thấy người kia không hé răng, liền dồn hết sức lực biểu hiện ra mình thực không dễ dàng, nói cậu đuổi theo dấu bánh xe không biết bao nhiêu dặm, trên đường vừa mệt vừa khát, còn kém chút nữa đói xỉu ở trên đường.

Mạch Vũ vừa nghe vừa nghĩ, thật đúng là đáng thương, đáng thương đến mức nếu bọn họ không cho một chút đồ ăn thì đúng là tàn nhẫn vô đạo táng tận thiên lương...... Nhưng mà người bình thường thật sự có thể trong mấy canh giờ đi bộ vượt qua hai trăm km sao? Cùng một kẻ như vậy qua lại thật sự không có vấn đề gì sao?



Lữ Dã Sinh trong lòng cũng là ý tưởng này.

Ngay thời điểm hai người đang do dự không quyết, Âu Tiểu Thanh đi xuống xe việt dã, trong tay cầm một thanh chocolate.

Đôi mắt Mạch Vũ càng mở lớn, nhìn cô đi đến trước người A Đống, mặt vô biểu tình nói: “Ăn xong rồi đi đi.”

Kinh hỉ từ trên trời giáng xuống, A Đống tức khắc mặt mày hớn hở.

Cậu nhận lấy chocolate, gấp không chờ nổi mở ra vỏ ngoài, cắn lấy một ngụm nhỏ, hương vị thơm ngọt nồng đậm tỏa ra ở giữa môi răng, mang đến tư vị hạnh phúc đã lâu.

A Đống vui sướng mà nheo mắt lại, khẽ cắn thêm miếng nhỏ nữa, cảm thụ được hương vị lan ra trong miệng, biểu tình thỏa mãn mà thích ý.

Cậu lại cắn xuống một miếng nhỏ.

Lại một miếng nhỏ.

Chocolate rất nhanh bị cậu ăn hết, A Đống chưa đã thèm, đầu lưỡi linh hoạt đem khoang miệng trong ngoài liếm một vòng, cuốn ra tất cả dư hương còn lưu lại ở trong góc.

Âu Tiểu Thanh xem ở trong mắt, ánh mắt hơi nhu hòa một chút.

Tên nhóc này không biết là thần thánh phương nào, làm cho cô nhớ tới đứa em trai đã qua đời của mình. Tên nhóc kia cũng thích chocolate, cũng có thói quen ăn từng miếng từng miếng nhỏ như vậy, trên mặt tràn ngập luyến tiếc.

Nhưng giây tiếp theo, đồng tử cô rụt lại, cơ hồ ngay lập tức lùi về phía sau mấy bước.

Mặc dù lúc này ánh sáng tối tăm, Âu Tiểu Thanh cũng vẫn như cũ có thể thấy rõ ràng trên người A Đống phát sinh dị biến.

Nửa dưới thân thể cậu phảng phất hòa tan, bất luận là quần áo, làn da hay là cốt nhục, toàn bộ đều trộn lại với nhau, nhanh chóng mất đi hình người cơ bản nhất, trở thành một đoàn dịch lưu động màu sắc sặc sỡ lại sền sệt quỷ dị.

Vật có vẻ như là xúc tu từ trong đó mọc ra, đầu tiên là mờ mịt nhìn xung quanh khắp nơi, phảng phất phía trên có mắt, ngay sau đó nhắm được mục tiêu, hướng Âu Tiểu Thanh lao tới.

Sắc mặt Lữ Dã Sinh đại biến, không cần nghĩ ngợi nổ súng.

Viên đạn chuẩn xác găm vào phía cuối xúc tu lại giống như lâm vào vũng bùn, vốn tốc độ trong nháy mắt có thể dễ dàng xuyên thủng vật ô nhiễm cấp C lại không tạo nên chút sóng gió, làm nó biến thành thứ kim loại vô hại.

Âu Tiểu Thanh bị cuốn lấy.

Nhưng cô vẫn như cũ bảo trì bình tĩnh, rút ra dao găm đặc chế cắm bên chân, trong khoảnh khắc khi xúc tu du tẩu khắp nơi như đang thăm dò, giơ tay chém xuống.

Thanh dao găm này là dùng kim loại mà căn cứ Aldo mới phát hiện chế tạo ra, đối với vật ô nhiễm phổ biến có hiệu quả khắc chế rõ ràng.

Cùng lúc đó, Lữ Dã Sinh rút ra một vũ khí laser khác uy lực càng mạnh, lúc này đây nhắm chuẩn vào đầu A Đống.

Ánh mắt hắn hơi trầm xuống, sắp sửa bóp cò.

Lại nghe A Đống bỗng nhiên kêu a một tiếng.

Cậu vốn đang trầm mê liếm láp một chút chocolate cuối cùng còn dư lại trên giấy gói kẹo, lòng tràn đầy lưu luyến, kết quả phía cuối thân thể truyền đến cảm giác đau đớn rất nhỏ khiến cho cậu chú ý.

Thẳng đến lúc này cậu mới phát hiện nửa người của mình thế mà giải trừ ngụy trang, hơn nữa ở dưới tình huống cậu không hiểu rõ quấn lấy người tốt bụng cho mình chocolate!

“Không, ngại quá......”

A Đống vội vàng buông lỏng Âu Tiểu Thanh, ngay sau đó nghĩ đến có thể bởi vì mình còn muốn ăn tiếp, thân thể không nghe lời liền trước liền hành động trước khi kịp suy nghĩ, muốn kiếm về càng nhiều chocolate hơn.

Cậu xấu hổ giải thích: “Tôi có chút không khống chế được, thật sự là lâu lắm rồi không được ăn đồ vật như vậy, tâm tình tương đối kích động.”

Vừa nói, cậu vừa nỗ lực muốn biến nửa người của mình trở về, nhưng cũng có lẽ là trong tiềm thức khát vọng với chocolate quá mãnh liệt, cho nên phí công sức nửa ngày cũng chưa thể thành công biến lại hình người.

Thậm chí còn có không ít xúc tu ngo ngoe rục rịch, hết đợt này đến đợt khác ngóc đầu lên.

A Đống càng xấu hổ.

Ánh mắt ba người còn lại cũng thập phần quỷ dị.

Mạch Vũ vốn còn cảm thấy tên nhóc này nhìn nhân mô nhân dạng, cùng những vật ô nhiễm không ngừng khiêu chiến giới hạn tâm lý của nhân loại kia khác nhau, không nghĩ tới kết luận quá sớm.

Lữ Dã Sinh thấy Âu Tiểu Thanh nhẹ nhàng lắc lắc đầu với mình, tỏ vẻ không bị thương, lúc này mới thở phào một hơi.

Nhưng mà phiền phức vẫn như cũ còn ở đây.

Hắn cảm thấy đau đầu, ngón trỏ đã thủ sẵn cò súng, không động không được, mà động cũng không xong.

Hiện tại đã không còn lý do gì nghi ngờ kết quả đo lường ô nhiễm lúc trước, thanh niên cổ quái trước mặt này đúng là vật ô nhiễm chân chân thật thật.

Nhưng cậu lại rất lễ phép, tựa hồ không có ác ý, hơn nữa quan trọng nhất chính là, lấy lực lượng mà A Đống bày ra hiện tại, bọn họ rất có thể không có biện pháp xử lý triệt để đối phương.

Đầu óc Lữ Dã Sinh nhanh chóng vận chuyển, hy vọng có thể tìm ra một biện pháp nào đó, kết quả tin vui từ trên trời giáng xuống, phiền phức vậy mà tự mình rời khỏi.

Bởi vì vừa rồi phát sinh chuyện ngoài ý muốn, A Đống cảm thấy rất có lỗi, cho nên cũng ngại tiếp tục ở chỗ này.

“Thành thị ở phương hướng nào vậy?” Cậu hỏi.



Lữ Dã Sinh: “...... Ngươi muốn đến căn cứ nhân loại?”

A Đống toàn ý chờ mong gật đầu, xúc tu dưới thân cũng tạo nên cuộn sóng nhảy nhót.

Lữ Dã Sinh trầm mặc vài giây, nói: “Bọn họ sẽ không cho ngươi đi vào.”

Mạch Vũ cũng nhịn không được mở miệng, “Hầu hết căn cứ đều có thiết lập trạm kiểm soát, là người hay là vật ô nhiễm, kiểm tra một cái biết. Vật ô nhiễm có thể tiến vào căn cứ, hoặc là chết, hoặc là bị đưa vào phòng thí nghiệm, đều sẽ không có kết cục tốt.”

A Đống càng nghe càng run sợ trong lòng.

Lữ Dã Sinh cuối cùng nói: “Đây chỉ là chúng tôi kiến nghị, tốt nhất không nên tiếp cận căn cứ nhân loại.”

*****

A Đống không có do dự lâu.

Cậu xác thật sợ bị chộp tới làm chuột bạch, hoặc là giống như chuột chạy qua đường bị loạn côn đánh chết. Nhưng cậu thật sự rất muốn trở lại cuộc sống bình dị trước kia, ít nhất không cần phải suốt ngày giao tiếp cùng những gia hỏa hình thù kỳ quái kia, có khi còn phải đánh nhau ngươi chết ta sống.

Có thể đi trước xem tình huống, cậu yên lặng nghĩ thầm.

Có lẽ không phải hoàn toàn vô vọng đâu nhỉ?

Thời gian một đêm trôi qua rất nhanh.

A Đống tiếp tục lần theo dấu vết xe việt dã, bằng không ở trên cánh đồng hoang vu mênh mang này, cậu căn bản tìm không ra phương hướng.

Nhưng cậu cũng ngại đến quá gần, trước sau vẫn duy trì một khoảng cách. Sau đó đột nhiên trời mưa to, vết bánh xe trôi đi gần hết, cậu cuối cùng vẫn bị bỏ lại.

Thẳng đến lúc chạng vạng, A Đống mới gặp được một chiếc xe khác.

Chiếc xe kia đang bị đàn côn trùng vây công, thoạt nhìn rất chật vật.

Thứ tập kích bọn họ cao nửa người, khuôn miệng sắc nhọn ở dưới ánh mặt trời phản xạ hàn quang, cho dù bị đạn bắn thủng thân thể cũng không lập tức tử vong, mà chất lỏng chảy ra còn có tính ăn mòn cực mạnh, ngay cả lớp giáp rắn chắc của xe việt dã cũng không chống được.

Chẳng qua A Đống đã từng gặp qua loại trùng này, chúng nó không khó đối phó, thậm chí có thể nói là nhát gan. Chỉ cần mình lộ ra một chút hơi thở hung ác, chúng sẽ lập tức tứ tán rời đi.

Cậu quyết định trợ giúp những người đó đuổi đi đàn trùng.

Đối phương vô cùng cảm kích, hơn nữa tỏ vẻ rất vui lòng đưa cậu đến căn cứ gần nhất. Nhưng thời điểm đi được nửa đường, cậu lại một lần nữa vô ý làm bại lộ bản thể.

Không khí trong nháy mắt hỗn loạn, từ thân thiện biến thành mưa bom bão đạn.

A Đống thấy rõ ràng trong những ánh mắt kia hiện ra hoảng sợ cùng oán hận, giống như vết máu tẩy mãi không sạch.

Cậu ăn không biết bao nhiêu súng.

Tuy rằng không hẳn là đau, nhưng tâm tình vẫn cực kỳ uể oải.

Ngày thứ năm, A Đống rốt cuộc nhìn thấy căn cứ nhân loại.

Tường thành cao ngất như một tấm khiên chắn hình cung màu xanh lơ, trên tường cứ cách một khoảng sẽ có một pháo đài, giống như vô số đôi mắt lạnh băng từ trên cao nhìn xuống đoàn người từ bên ngoài vào.

Toàn bộ thủ vệ trang bị áo giáp bạc đi lại tuần tra, khí thế nghiêm ngặt lãnh túc.

Quả nhiên giống như Mạch Vũ nói, cửa ra vào có trạm kiểm soát. A Đống tránh ở phía sau tảng đá nhìn đoàn người lúc trước tiếp nhận kiểm tra.

Có mấy người bị thủ vệ bắt ra, trong đó có một kẻ ngay tại chỗ hóa thành đại trùng, còn bị một súng nổ đầu, máu tươi văng ra.

A Đống càng thêm khẩn trương.

Cậu nhìn mắt bạc trên tường thành, lại nhìn những thiết bị theo dõi không chỗ nào không có, cảm thấy bất kể là đi vào từ đâu cũng rất khó không bị phát hiện.

Cậu sinh ra chút nhút nhát, cân nhắc nếu không thì đến thành thị khác thử thời vận —— a, không phải thành thị, hiện tại phải gọi là căn cứ.

Sau khi được người khác phổ cập khoa học, cậu rốt cuộc ý thức được, thế giới này đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.

Đúng lúc này, mấy chiếc xe buýt xuất hiện ở phương xa, một lát sau chạy đến phía dưới tường thành.

Trên xe lục tục xuống không ít người, thanh niên đi ở cuối cùng thanh thân hình cao dài, ăn mặc nhàn hạ, trong ngực ôm một sinh vật màu trắng có cái đuôi xoã tung, vừa giống mèo lại vừa giống hồ ly.

Thanh niên không nhanh không chậm mà vuốt lông nó, đối lập hoàn toàn với những hành khách mệt mỏi khác.

A Đống nương theo cây lau sậy che lấp mà đến gần, rất nhanh xác định động vật màu trắng kia trăm phần trăm là vật ô nhiễm.

Nhưng kỳ quái chính là thủ vệ không có yêu cầu thanh niên làm kiểm tra, cũng không có giết chết vật ô nhiễm, ngược lại mang theo thần sắc cung kính cẩn thận, nghiêng người cho hắn thông hành.

Thanh niên hiển nhiên có đãi ngộ đặc thù.

Trong nháy mắt này, A Đống đột nhiên nhanh trí, ngay lập tức biến thành một mèo con bằng bàn tay, dùng tốc độ nhanh nhất chạy qua, móng vuốt thịt bám lấy quần đối phương.

“Meo~”

Thanh niên dừng bước chân, đôi mắt lưu li hơi chuyển động, tầm mắt rơi xuống bên chân mình.