Vật Ô Nhiễm Đỉnh Cấp Hôm Nay Cũng Giả Làm Mèo Con

Chương 10: Mèo ngủ trưa




Tác giả: Thuỵ Thần Tái Thế

Thủ vệ binh tìm được con mèo trong miệng Ngải Vân ở một hẻm nhỏ phía đông căn cứ.

Nó lúc ấy đang ăn một đoạn ngón tay người, sau này được xác nhận là của một kẻ vô gia cư say rượu nào đó. Tên kia trong lúc mơ mơ màng màng dùng gậy loạn đánh vật ô nhiễm đã đánh lén mình, tới lúc thanh tỉnh thì đã không còn nhớ rõ, còn tưởng rằng đụng phải chó săn hung ác.

Bọn họ tiến hành kiểm tra toàn thân với người vô gia cư kia, thu được kết quả tương tự như những nạn nhân khác. Ngoài các bệnh mãn tính do nghiện rượu gây ra thì không có các bệnh dị thường nào khác, chỉ có chỉ số ô nhiễm tăng trưởng một cách không bình thường.

Hai ngày sau, kẻ vô gia cư cũng rơi vào hôn mê.

Danh tính đầu sỏ gây tội đã rõ như ban ngày.

Bởi vì trên người những nạn nhân khác, nhân viên của trung tâm kiểm soát cũng từng tìm ra dấu vết nghi ngờ là do móng vuốt gây ra, chỉ là quá nhỏ nên ban đầu bọn họ không chú ý, hiện tại lại thành dấu hiệu rõ ràng.

Trừ điều này ra, việc điều tra nhà Ngải Vũ cũng có phát hiện mới.

Bức tường phòng ngủ nhìn như bình thường không có gì lạ, kỳ thật ở bên trong có chưa cơ quan bí mật, đẩy ra là có thể thấy những cụm thực vật như san hô đỏ liên tục mọc lên, vô số trái cây mượt mà tròn trịa phân bố trên cành như những ngôi sao, nhưng rễ cây dưới đất lại mọc ra răng cưa dữ tợn, giống như những khí quan săn mồi chưa thành hình.

Thủ vệ binh mang hàng mẫu về kiểm nghiệm, xác nhận cùng loại với trái cây lúc trước Ngải Vân đút cho A Đống, hơn nữa còn ẩn giấu chất kích thích nào đó khó phát hiện.

Loại chất kích thích này không có biểu hiện ra tính ô nhiễm, các dụng cụ thường quy khó có thể phân biệt. Nhưng nó lại không thể thông qua quá trình trao đổi chất bình thường mà đào thải, cho nên ở trong cơ thể sinh vật tích lũy đến trình độ nhất định sẽ sinh ra hiệu ứng chồng lên, thúc đẩy quá trình dị hoá.

Miêu miêu mà Ngải Vân tâm tâm niệm niệm chính là như vậy biến thành vật ô nhiễm —— đương nhiên nó cũng không rõ ràng đầu đuôi sự việc, cuối cùng phải nhờ anh trai nó là Ngải Vụ giải thích tất cả.

Lúc đầu thiếu niên quyết không thừa nhận, kiên trì cho rằng trái cây là tiện tay hái ở trên đường, nhưng sau khi những đồ vật trong phòng tối bị phát hiện, những thứ này như một cái tát thẳng mặt làm hắn hết đường chối cãi.

Nuôi dưỡng vật ô nhiễm vi phạm nghiêm trọng quy định căn cứ, huống chi con mèo kia còn tạo thành sự cố ô nhiễm cho nhiều người, tương đương phạm tội nghiêm trọng gây nguy hại tới an toàn công chúng. Nếu giữa đó còn có yếu tố chủ quan cùng cố ý, thì đó chính là trọng tội trong trọng tội.

Nhưng Ngải Vụ dù sao tính cách cũng trưởng thành sớm, thực mau bình tĩnh lại làm sáng tỏ: “Thật ra chúng tôi cũng là người bị hại.”

Thủ vệ binh: “Vì sao lại nói vậy?”

Ngải Vụ nói cho hắn, lúc trước là một người bạn của mẹ mang tới một trái cây màu đỏ đến nơi này, cho biết nếu bọn họ có thể thành công trồng trong ba năm, sẽ cho nhà bọn họ thù lao phong phú.

“Chúng tôi cũng không biết trái cây kia có vấn đề gì, chỉ cảm thấy sức sống tràn đầy. Mẹ tôi bình thường vẫn chăm sóc, mỗi năm nó đều sẽ lớn thêm một vòng, kết rất nhiều quả.”

“Hơn hai tháng trước, hàng xóm tặng chúng tôi một chú mèo nhỏ mới sinh. A Vân đút cho mèo ăn những trái cây rơi xuống. Con mèo kia rất thích, chỉ là tính cách càng ngày càng táo bạo, tuần trước còn đột nhiên chạy đi không rõ tung tích.”

“Nó chạy đi không bao lâu sau, mẹ cũng bị bệnh, chỉ còn lại tôi cùng với em trai. Lúc ấy tôi hoàn toàn không biết nên làm sao bây giờ, cũng chưa từng nghĩ tới hai chuyện này có liên hệ gì với nhau...... Toàn bộ lời tôi nói đều là sự thật, xin các người hãy tin tôi!”

Thủ vệ binh nhìn thoáng qua tư liệu: “Nếu cậu không biết vật ô nhiễm này cùng căn bệnh của mẹ cậu có quan hệ gì, vì sao lúc trước lại giấu giếm lai lịch của trái cây đỏ này?”

Ngải Vụ rũ mắt: “Người kia không cho chúng tôi nói.”

Thủ vệ binh: “Người kia là ai?”

Ngải Vụ lắc lắc đầu: “Hắn là bạn của mẹ tôi, tôi chỉ biết hắn gọi là chú Đặng Khải.”

Thủ vệ binh: “Lần nhìn thấy hắn gần đây nhất là khi nào?”

Ngải Vụ vẫn như cũ lắc đầu: “Sau lần đó thì chưa từng gặp lại.”

*****



Theo hồ sơ ghi chép lại của căn cứ, ba năm trước đây xác thật có một nam nhân tên Đặng Khải đăng ký vào thành, vài ngày sau lại rời đi. Lúc ấy tài liệu nhận được cho thấy hắn đến từ căn cứ Mạc Tư Đặc cách đây 2000 km.

Hiện nay kết nối thông tin trên thế giới cũng không phát triển, đặc biệt là giữa những căn cứ nhân loại khoảng cách xa xôi còn tồn tại khó khăn giao lưu nghiêm trọng.

Bọn họ tạm thời không có cách nào xác nhận thân phận Đặng Khải với căn cứ Mạc Tư Đặc, càng không có biện pháp tìm được người này, như vậy trước mắt biết được tình huống cụ thể chỉ có Ngải Vũ đang hôn mê.

Lưu Chính Nghiêm nói: “Cần làm bà ta tỉnh lại.”

Loại trái cây màu đỏ này rõ ràng cổ quái, không phải vật ô nhiễm nhưng lại có được tính gây ô nhiễm tương tự, trước giờ chưa từng nghe tới. Hơn nữa bản thân những vật ô nhiễm do nó tạo ra cũng mang tính ô nhiễm, nếu như gã Đặng Khải kia có rắp tâm khác......

“Đáng chết, hắn đang muốn hại chết chúng ta!”

Victor xanh cả mặt, trong miệng liên tiếp bật ra vài câu chửi tục, “Nữ nhân kia không có não à, đồ vật lai lịch không rõ cũng dám thu, thật đúng là tóc dài não ngắn, xứng đáng bị......”

“Victor tiên sinh.” Từ Viện đột nhiên mở miệng.

Giọng nói Victor nói cứng lại.

Từ Viện ngồi ở đối diện vẫn mỉm cười như cũ, nhưng trong mắt lại không có ý cười, thậm chí mang theo một tia khí lạnh như có như không.

“Xin đừng nói tục.” Cô dịu dàng nói.

Victor: “......”

Victor bị doạ một trận, nhưng lại nghĩ đến mình thế mà bị một người phụ nữ hù doạ, có chút thẹn quá hoá giận. Khi đang muốn hét lên vài câu, hắn bỗng nhiên thấy Đường Ý đẩy cửa đi vào phòng họp, phía sau còn có quản lý của trung tâm kiểm soát là Lộ Á đi theo.

Lưu Chính Nghiêm: “Tình huống sao rồi?”

Đường Ý không lên tiếng, tùy tiện tìm chiếc ghế ngồi xuống, chân dài vắt chéo, ý bảo Lộ Á chiếu lên màn hình.

Mọi người rất nhanh nhìn thấy số liệu phân tích của vật ô nhiễm hình mèo kia —— có cấu tạo sinh lý giống với mèo xương gai cấp F, nhưng trình tự gien tế bào lại có điểm khác biệt, dẫn tới tính ô nhiễm của nó tăng lên rất nhiều, ngay cả các tế bào hoại tử bị bóc ra cũng có khả năng khiến sinh vật thể dị biến.

“Mấy người kia chỉ số ô nhiễm thế nào?” Lưu Chính Nghiêm hỏi.

Lộ Á lau mồ hôi, nói: “Không quá lạc quan, sắp vượt 40%.”

Đối với người bị ô nhiễm mà nói, 50% là giới hạn mấu chốt, một khi vượt quá 50 thì không thể trở lại thân phận con người, sớm hay muộn cũng sẽ hoàn toàn biến thành vật ô nhiễm.

Mà dựa theo chỉ số ô nhiễm tăng lên mỗi ngày của những người này thì, nhiều nhất chỉ còn lại có năm ngày.

Lưu Chính Nghiêm: “Có biện pháp trị liệu hay không?”

Đường Ý vẫn như cũ không lên tiếng, ánh mắt hơi rũ xuống, không biết suy nghĩ cái gì.

Lộ Á đành phải nói tiếp: “Tất cả loại thuốc có thể sử dụng được chúng tôi đều đã thử qua, hiệu quả cũng không rõ ràng. Bọn họ trước mắt chỉ là hôn mê, không bộ phận nào bị biến dị, cũng không có cách nào thông qua cắt bỏ ổ bệnh để hạ thấp chỉ số ô nhiễm.”

“Thật ra tốt nhất là nên lấy tế bào từ vật ô nhiễm hình mèo kia để tiến hành thí nghiệm, tìm được phương pháp ức chế, chỉ có điều nguyên liệu không đủ, chúng ta thiếu nước mắt thiên sứ......”

Hắn vừa nói vừa nhìn Đường Ý, âm thanh dần dần thấp xuống, tựa hồ có chút khó có thể mở miệng.

Cũng khó trách Lộ Á sẽ cảm thấy xấu hổ.



Nước mắt thiên sứ vô cùng trân quý, bởi vì muốn lấy được nó thì phải thâm nhập vào trong hệ tiêu hoá của vật ô nhiễm cấp 3S Alpha.

Huống chi trong cơ thể Alpha còn có vô số kể vật ô nhiễm khác sinh sống, tương đương với một khu ô nhiễm loại nhỏ di động, đã từng có không biết bao nhiêu đội quân vũ trang toàn diệt ở trong đó, bởi vậy nó đã trở thành vùng cấm mà các căn cứ không dám thử đặt chân.

Dạ Lam Thành đã từng có một khối nước mắt thiên sứ, là Đường Ý mang về. Lúc đó toàn thân hắn trải rộng những vết thương lớn, ngay cả đôi mắt cũng phủ một màu xám đen, mà những người đồng hành cùng hắn không một ai sống sót, đủ để tưởng tượng quá trình thu hoạch có bao nhiêu thảm thiết.

Nhưng trung tâm kiểm soát hiển nhiên không biết tiết kiệm, qua thời gian mấy năm, khối nước mắt thiên sứ này đã bị bọn họ dùng đến chút cặn cũng không còn.

Theo phòng họp rơi vào yên tĩnh, vài ánh mắt bao gồm cả Lưu Chính Nghiêm đều dừng lại trên người Đường Ý.

Đường Ý dường như vẫn còn lạc lõng ở ngoài chủ đề, rũ mắt nhìn cái gì đó, ánh mắt chuyên chú, khóe môi hơi cong.

Lưu Chính Nghiêm ho nhẹ một tiếng, kêu tên của hắn.

Đường Ý vẫn chưa đáp lại, vẫn nhìn mèo con đang ngủ trưa ở trong màn hình theo dõi, không chút để ý mà nghĩ, có nên làm thêm cái lục lạc trang trí ở trên vòng cổ hay không?

Bỗng nhiên, A Đống trở mình.

Cậu nằm thành hình chữ X ở trên sô pha, lộ ra lông bụng màu trắng mềm mại, hai cái đùi giơ lên giữa không trung.

Đường Ý: “......”

Đường Ý nhướng mày, ẩn ẩn có dự cảm nào đó.

Quả nhiên, không quá vài giây, nửa người khác của A Đống cũng không an phận mà lật theo, hai chi trước trái phải chạm vào nhau.

Vật nhỏ vô thức liếm liếm miệng, dường như trong giấc mơ bắt được thứ gì đó, đột nhiên bắn lên phía trước ——

Sau đó cả thân mèo rớt xuống sô pha.

Đường Ý: “......”

A Đống nháy mắt tỉnh lại, trợn tròn đôi mắt tràn đầy mờ mịt cùng kinh tủng, nhưng lập tức lại bị lười nhác cùng ủ rũ bao phủ lần nữa, cậu hơi điều chỉnh tư thế, nằm xuống tại chỗ mà ngủ.

Đường Ý cười phụt một tiếng.

Tiếng cười này ở trong phòng hội nghị an tĩnh có vẻ đặc biệt đột ngột, đặc biệt không phù hợp với bầu không khí nghiêm túc.

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có chút không rõ là ý gì.

Lưu Chính Nghiêm đánh vỡ yên lặng: “Đường Ý, về nước mắt thiên sứ......”

Đường Ý rốt cuộc ngước mắt lên nhìn hắn.

Lưu Chính Nghiêm: “Thời gian có kịp không?”

Đường Ý lẳng lặng nhìn vị trưởng quan tối cao của Dạ Lam Thành đã quen biết nhiều năm, trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp.

Rốt cuộc, hắn tựa lưng vào ghế, hai chân vắt chéo đổi lại, nhìn mọi người xung quanh nói: “Các ngươi hy vọng ta lại mang về một khối nước mắt thiên sứ?”

- -----------------------------------------------

Up 10 chương 1 lần thôi nhé.