Vạt Nắng

Chương 70:Ngoại truyện: Thành Phong - Christina (4)




Tiếng chuông điện thoại vang lên giữa không gian tĩnh mịch như đánh thức cô gái xinh đẹp còn say giấc nồng. Christina uể oải vươn vai, tìm kiếm chiếc điện thoại của mình.

“Em mới dậy à?”

Cô còn tưởng ai, hoá ra là Thành Phong gọi.

“Vâng, em mới dậy. Sao hôm nay anh gọi em sớm vậy?”

“Chi nhánh trụ sợ bên Mỹ có việc gấp, anh phải bay qua đó liền. Tính cả thời gian xử lý công việc thì ít nhất một tuần nữa mới quay lại Trung Quốc với em được.”

“Không sao đâu, anh yên tâm. Em cũng nhân thời gian này để nghỉ ngơi, thư giãn luôn. Khi nào anh quay lại, em sẽ sắp xếp để bố em gặp anh.”

“Em nhớ ăn uống đầy đủ, không được bỏ bữa, tối phải đi ngủ sớm, biết chưa? Nghỉ ngơi là nghỉ ngơi, đừng nhận thêm việc về làm đấy!”

“Em biết rồi mà, anh nhớ giữ gìn sức khoẻ nha.”

“Yêu em, tạm biệt.”

Tắt máy, Christina bỗng cảm thấy có chút hụt hẫng. Cô định là sẽ đưa anh đi dạo chơi xung quanh thành phố này, kể cho anh nghe về nơi cô sinh ra và lớn lên nhưng bây giờ thì không thực hiện được rồi. Cô biết anh rất bận, anh đã phải cố gắng sắp xếp công việc biết bao để qua đây với cô, cô không thể đòi hỏi ở anh hơn được.

Vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, sau đó Christina xuống nhà dùng bữa sáng. Hôm nay không khí trong căn nhà có chút kì lạ, mọi người không vui vẻ làm việc mà thay vào đó là cảm giác u ám, lạnh lẽo. Christina không nghĩ gì nhiều, tiến vào nhà bếp thưởng thức bữa sáng đã được người giúp việc chuẩn bị từ trước.

Đang ăn, cô thấy trên bàn là tờ báo mới ra ngày hôm nay nên cũng tò mò mở ra xem. Bình thường cô chỉ cập nhật thông tin trên mạng xã hội, ít khi xem báo giấy thế này. Đập vào mắt Christina là dòng chữ in đậm ở bìa trang nhất.

“TRANH CHẤP GIỮA LÂM THỊ VÀ CAO THỊ. CAO LÃO GIA ĐỘT NGỘT QUA ĐỜI, HUNG THỦ CÓ THỂ LÀ AI?”

Đọc từng câu từng chữ của bài báo, tay Christina run run như không tin nổi vào mắt mình. Hồi nhỏ, Cao lão gia thường xuyên đến thăm cô, ông ấy cũng rất yêu thương cô và coi cô như con gái ruột. Tại sao chỉ vài năm không gặp, bỗng nhiên ông ấy lại qua đời? Còn vụ tranh chấp giữa bố cô và Cao lão gia thì sao, hai người vốn là bạn thân, sao có thể xảy ra chuyện này được?

\- Bố tôi đâu rồi? \_ Christina quay sang phía quản gia hỏi.

\- Ông chủ đã đến tập đoàn từ sáng sớm rồi thưa tiểu thư.

\- Bài báo này là sao?

\- Tôi cũng không rõ, khi vừa nhìn thấy nó thì ông chủ cũng rời đi, tôi không tiện hỏi.

Nhanh chóng, Christina chạy lên phòng thay đồ rồi tới tập đoàn Lâm thị. Từ sau khi ra khỏi giới giang hồ, bố cô chuyển qua kinh doanh đá quý. Để tập đoàn phát triển như ngày hôm nay, bố cô đã trải qua không biết bao nhiêu khó khăn, thử thách… một mình. Mẹ cô mất, cô ra nước ngoài từ sớm, bố cô đâu còn ai bên cạnh.

Vốn dĩ sau khi tốt nghiệp Đại học, Christina hoàn toàn có thể trở về quản lý công ty giúp gia đình nhưng cô không muốn, thiết kế thời trang là đam mê cả đời của cô. Hơn nữa, kinh doanh đá quý từng là công việc mẹ cô thích làm nhất, cô sợ… việc này sẽ chỉ càng làm cô nhớ mẹ hơn mà thôi.

Christina bước xuống xe, đứng trước cửa tập đoàn Lâm thị. Rất lâu không về nước, chắc hẳn không ai nhận ra cô là con gái của Lâm Hàn đâu. Tiến vào trong tập đoàn, Christina đi về phía của lễ tân.

\- Xin lỗi, tôi muốn gặp chủ tịch thì phải đi đến phòng nào?

Nói ra thì hơi ngại nhưng đây là lần đầu tiên Christina đến Lâm thị, mang tiếng là tiểu thư của Lâm gia mà lại thế này…

\- Cho hỏi cô có hẹn trước không ạ?

Thư kí tỏ vẻ ngạc nhiên xen lẫn chút thắc mắc. Bình thường người đến tìm chủ tịch đa số đều là các đối tác lớn, đương nhiên họ sẽ không ghé đến tìm một nhân viên lễ tân bé nhỏ rồi. Lần đầu có một cô gái trẻ đến tìm chủ tịch, chẳng nhẽ chủ tịch nuôi tình nhân? Không thể, chủ tịch công ty cô nổi tiếng là yêu thương vợ, vì Lâm phu nhân qua đời nên ông mới chuyển hướng qua kinh doanh. Vậy rốt cuộc đây là ai?

\- Tôi không hẹn trước nhưng cô có thể gọi điện lên phòng thư kí, cứ nói là có nhà thiết kế Christina Lâm đến tìm, chủ tịch sẽ biết.

\- Được rồi, cô chờ chút.

Sau cuộc gọi của nhân viên lễ tân, Christina được dẫn tới phía thang máy dành riêng cho sếp lớn và lên thẳng tầng cao nhất của toà nhà. Mọi người nào dám thắc mắc gì, đã là người quan trọng với chủ tịch thì có cho họ mười lá gan họ cũng chẳng dám tò mò.

\- Ngọn gió nào đưa con đến đây thế này?

Lâm Hàn ngồi trên chiếc ghế chủ tịch, mắt hướng về phía con gái của mình. Tuy đã gần 50 tuổi nhưng vẻ bề ngoài của ông vẫn giữ được nét phong độ, trưởng thành của người từng trải. Vài vết nhăn trên vầng trán in hằn dấu vết của thời gian, hơn ai hết, Christina hiểu được bố mình đã vất vả như thế nào để có được ngày hôm nay.

\- Con mới thấy bài báo này, thấy hơi bất ngờ nên muốn đến hỏi bố. \_ Christina vừa nói vừa đặt tờ báo mình đọc được sáng nay lên mặt bàn.

Lâm Hàn có vẻ không quá bất ngờ vì sự việc này, chính dáng vẻ bình tĩnh của ông khiến cho Christina có chút lo lắng.

\- Ta mới biết việc này sáng nay thôi. Cao lão gia đột ngột qua đời, Cao thị như chim gãy cánh, giá cổ phiếu sụt giảm không ngừng. Dù gì thì hai chúng ta đã kết nghĩa huynh đệ từ lâu, vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, ta không cam tâm nhìn công sức cả đời của ông ấy sụp đổ.

\- Nhưng bố biết mà, người bị mọi người chĩa mũi súng vào trong sự việc lần này chính là bố. Họ nghĩ là bố giết Cao lão gia để trục lời, để chiếm công ty của bác ấy… \_ Giọng nói của Christina run run xen lẫn chút xúc động và mất bình tĩnh.

\- Ta biết nhưng không còn cách nào khác. \_ Lâm Hàn lắc đầu, ánh mắt tỏ rõ vẻ mệt mỏi, bất lực.

\- Cao Minh Hạo đâu phải bù nhìn, bố nói anh ta là doanh nhân thành đạt mà.

\- Cậu ta chỉ được cái mã ngoài thôi. Bao năm qua có Cao lão gia bao bọc, Minh Hạo như diều gặp gió, tiến triển trong sự nghiệp không ngừng. Vừa xảy ra chuyện là cậu ta mất tăm mất tích, bỏ mặc Cao thị, bỏ mặc sự nghiệp của bố mình,… Người như thế quả thực không đáng tin, ta cảm thấy rất hối hận vì trước đây đã từng có ý định ghép đôi cho con với cậu ta.

\- Bố đừng làm việc quá sức, có chuyện gì thì gọi cho con ngay nhé! Con cũng không giúp đỡ được gì nhưng làm ơn, đừng giấu con chuyện gì cả.

\- Được rồi, con về nghỉ ngơi đi. Đừng lo cho ta, ta biết mình phải làm gì.

Tạm biệt bố, Christina rời khỏi tập đoàn và trở về nhà. Từ sáng tới giờ, cảm giác lo lắng, hồi hộp trong cô chưa lúc nào nguôi ngoai. Cô cứ cảm thấy có điều gì đó rất lạ, dường như sắp tới sẽ xảy ra chuyện mà cô không thể nào lường trước được. Suy tính? Trực giác? Christina không biết nữa, bên cạnh cô tưởng chừng có một thế lực vô hình thao túng suy nghĩ, hành động của cô. Cô càng vùng vẫy muốn thoát ra bao nhiêu thì thế lực ấy càng trói buộc cô chặt bấy nhiêu. Lúc này cô thực sự cảm thấy không ổn chút nào…