Vạt Nắng

Chương 5:Ngắm anh




Hôm nay là một ngày trời đẹp. Bầu trời trong xanh cao vời vợi, từng cơn gió khẽ lướt qua, mơn man mái tóc của cô thiếu nữ. Lúc này, nó đang trên đường đi tới trường. Hôm nay tuy không dậy sớm như hôm khai giảng nhưng nó quyết tâm đi bộ để rèn luyện sức khoẻ. Đi được nửa đường thì thấy giọng nói ai đó quen thuộc vọng lại:

\- An Hạ, An Hạ, chờ tớ với. \_ Thì ra là Lan Anh, nhỏ đang cất cao giọng gọi cô bạn thân yêu dấu của mình.

\- Hôm nay bày đặt đi bộ luôn???\_ Nó ngơ ngác nhìn Lan Anh. Mặc dù cô bạn của nó rất năng động nhưng nhỏ đặc biệt lười đi bộ mà chỉ thích những môn thể thao mạnh thôi. Thiết nghĩ cô bạn của nó thật không giống con gái. Khác hẳn với nó rất lười chạy hay đánh cầu lông mà chỉ vận động nhẹ nhàng như đi bộ thôi.

\- Trời ơi, tớ đi bộ để gặp được cô bạn thân yêu của tớ nè… \_ Nhỏ làm bộ mặt đáng yêu, dang rộng hai tay ôm lấy nó, cười hì hì.

\- Thôi, tôi xin. Có chuyện gì khai thật mau. \_ Nó bỏ tay nhỏ ra, vờ làm bộ mặt nghiêm túc khiến nhỏ phì cười.

\- Ôi làm gì căng vậy, không có chuyện gì thật mà.

\- Có khai không thì bảo. \_ Nó cù lét Lan Anh xong cả hai đứa cứ đứng cười khiến mọi người quay lại nhìn. Lúc này nó mới biết hành vi của mình đã làm cả hai ngượng chín mặt.

\- Thôi đi nhanh không người ta cứ nhìn kìa. Muộn học bây giờ, đến lớp tớ kể cho. \_ Nói rồi hai đứa lại tung tăng tới trường.



Giờ ra chơi ở trường

\- Hả!!! Cậu nói cái gì? \_ Nó hét toáng lên khiến mấy bạn trong lớp quay lại nhìn.

\- Nói bé thôi. \_ Lan Anh bịt miệng nó lại ngăn không cho âm thanh của cái loa phường này phát ra ngoài.

\- Được rồi, được rồi. Cậu vừa bảo cậu thích ai á.

\- Ừ, là anh Minh lớp trên. Tớ đi bộ với mong muốn tình cờ gặp anh như cậu với anh Khiêm á. \_ Lan Anh ngượng ngùng nói nhỏ

\- Ôi, cô bạn tôi biết yêu rồi. \_ Nó véo véo hai má Lan Anh khiến mặt nhỏ càng đỏ hơn. Giờ đây cả nó và Lan Anh đều có crush, có thể cùng nhau chia sẻ nhiều thứ hơn nữa rồi. Qua lời kể của nhỏ và ảnh chụp anh Minh mà nhỏ cho xem, anh Minh hiện lên trong nó khá perfect nhưng không bằng anh crush của nó. Cũng đúng thôi, từ ngày gặp anh thì đối với nó, chẳng có chàng trai nào tuyệt vời bằng anh cả. Hai đứa cứ hàn huyên mãi cho đến khi cô chủ nhiệm gọi, cắt ngang cuộc nói chuyện của nó:

\- An Hạ, Lan Anh, hai em lên phòng hội trưởng hội học sinh đăng kí ban cán sự lớp và viết tên vào danh sách trong hội học sinh nhé. Mỗi lớp được cử hai bạn nhưng cô nghĩ hai em là con gái sẽ hợp hơn Lâm \(bạn lớp phó học tập\).

\- Vâng ạ. \_ Hai đứa trả lời cô xong rồi đi lên phòng hội trưởng hội học sinh.

Cả quãng đường đi nó cứ nghĩ mãi về anh hội trưởng nào đấy. Vậy là nó lại sắp được gặp anh rồi ư? Sao tim nó đập nhanh thế này, cũng đâu phải lần đầu gặp anh. Cảm giác hồi hộp xen lẫn chút nhớ nhung đã đưa bước chân của nó và Lan Anh đến trước cửa phòng hội trưởng hội học sinh. Nó còn phải dặn Lan Anh nếu tí nữa nó mà gặp anh khiến nó vui quá hoá rồ thì nhỏ phải ngăn nó lại. Lan Anh cứ gật gật vậy thôi chứ nếu xảy ra thật chắc nhỏ sẽ cao chạy xa bay trước quá. Nhưng điều mà nó không ngờ tới nhất là khi bước vào trong, người ngồi trước mặt hai đứa không phải anh “người thương” của nó mà là anh crush của Lan Anh. Đến bây giờ thì nhỏ hoá đá, không nói được gì nữa rồi. Ồ, trông anh Minh ở ngoài cũng đẹp trai ha, hẳn nào khiến cô bạn đáng yêu của nó phải rung rinh. Do Lan Anh đã đứng im như trời chồng, một chữ cũng không dám mở miệng nên nó phải cất lời:

\- Anh ơi cho em hỏi, đây có phải nơi đăng ký ban cán sự lớp đúng không ạ?

\- Ừ đúng rồi, nhưng chắc hai em phải chờ một chút . Tại hội trưởng đang đi vệ sinh, anh chỉ ngồi đây chút thôi.

\- Vâng ạ. \_ Nó kéo Lan Anh đang ngượng nghịu đứng gọn vào một góc để chờ chờ “học trưởng” soái ca quay lại.

\- Ơ sao hai đứa lại đứng thế, cứ ngồi đi, chờ chút thằng Khiêm nó quay lại bây giờ ấy mà.

\- Dạ thôi bọn em đứng cũng được ạ. \_ Sau câu nói của nó thì anh Minh cười nhẹ một cái khiến Lan Anh nhìn người ta đến thẫn thờ. Bây giờ nó mới biết độ mê trai của nhỏ cũng không kém nó là bao. Đứng chờ được một chút thì có tiếng cạch cửa, hoá ra anh hội trưởng đẹp trai đã về.

\- Ê mày, có gái xinh đứng chờ kìa, đi đâu mà lâu thế. \_ Câu nói của Minh khiến cả nó và Lan Anh ngượng đến đỏ mặt. Bây giờ cả hai đứa trông có bình thường không cơ chứ. Nó phải lên tiếng để phá tan cái không khí bức bối này:

\- Bọn em đến đăng kí ban cán sự lớp và muốn xin vào danh sách của hội học sinh ạ.

\- Xin lỗi vì để hai đứa chờ, thôi lại đây đăng kí đi. \_Anh cười nhẹ.

\- Dạ không sao đâu. \_ Nói thế chứ thâm tâm nó đang gào thét dữ dội. Anh có bảo nó chờ cả đời nó cũng chờ được huống chi là mấy phút cỏn con này. Nó kéo tay Lan Anh đến bàn đăng kí.

Lúc này nó mới được ngắm khuôn mặt anh kĩ hơn một chút. Càng tới gần nó càng bị mê hoặc bởi độ đẹp trai không tì vết của anh. Trời ơi trên đời sao có thể có một người đẹp trai đến thế nhỉ? Nhìn dáng vẻ nghiêm túc chuẩn bị tài liệu của anh khiến nó ngẩn cả người ra, và bây giờ Lan Anh lại là người đánh nhẹ vào tay cho nó tỉnh mộng.

Hai người ngồi xuống đăng kí ban cán sự lớp và viết tên vào danh sách của hội học sinh. Lan Anh viết là chính chứ còn nó cứ ngồi một chút lại ngước mắt lên nhìn anh sau đó lại nhanh chóng giả vờ hướng ánh nhìn xuống tờ giấy vì sợ bị lộ. Lan Anh nhìn cô bạn của mình cũng phì cười. Nhưng nhỏ không biết nó bây giờ chỉ muốn nhào vào ôm anh mà thôi, ôi nó thật là biến thái quá đi. Bắt chuyện với người ta không được nên tính xàm sỡ hay gì. Đến nó cũng phải bái phục suy nghĩ đen tối của chính mình.

Viết xong, nó lại dùng cái giọng nhẹ nhàng, ngọt ngào nhất để nói với anh:

\- Anh ơi, bọn em ghi xong rồi ạ. Chúng em xin phép về lớp. \_ Nó tự nhủ phải tỏ ra thật ngoan hiền, lễ phép trước mặt anh. Cái giọng của nó khiến Lan Anh nghe còn thấy rùng mình.

\- Ừ, thứ bảy tiết 5 hai em nhớ đi họp hội học sinh nhé!

\- Vâng ạ. \_ Nói xong là nó với Lan Anh đi về lớp trong tâm trạng tiếc nuối. Nhỏ thì không được nhìn anh Minh nữa, nó thì không được ngắm anh thêm một chút, dù chỉ là một chút thôi. Cả hai đứa đúng là lận đận trên con đường tình duyên mà.

\- Nay tớ mới biết cậu có cái bộ mặt giả tạo thế luôn, cái giọng nghe nổi hết cả da gà. \_ Lan Anh nói thẳng vào mặt nó, mà nhỏ nói cũng đúng mà.

\- Ơ kìa. \_ Nó với vẻ mặt ngơ ngác nhìn Lan Anh lại khiến nhỏ bật cười. Nó đang buồn mà cứ xát muối vào nỗi đau của người ta cơ. Vừa gặp mà nó đã nhớ anh quá đi à. Nó chỉ mong đến thứ bảy để lại được ngắm anh thôi… Nó và Lan Anh cứ thế suy nghĩ miên man về lớp mà không biết có một cuộc trò chuyện bất thường đang diễn ra ở phòng hội trưởng hội học sinh.



\- Ê mày, hai em vừa nãy xinh nhờ. \_ Minh nói với Khiêm bằng cái giọng hết sức không nghiêm túc.

\- Một trong hai người tao đã tình cờ gặp vài lần.

\- Thằng này giấu bạn đi gặp gái à?

\- Mày nói liên thiên thêm một câu nữa tao đánh cho không còn răng mà húp cháo bây giờ. Tao đã bảo chỉ là tình cờ gặp, tình cờ thôi mày có hiểu không? \_ Khiêm dõng dạc lên tiếng.

\- Ừ thì là tình cờ, làm gì mà gắt thế. Mày thích ẻm rồi à? \_ Minh vẫn tiếp tục đùa cợt.

\- Này nhá, tao cảnh cáo mày tránh xa hai em ấy ra. Không thể để cái loại “chó má” như mày bắt nạt con gái nhà lành được.

\- Ơ cái thằng này, bạn với chẳng bè thế à. Ngoài bộ mặt đẹp trai lai láng đánh gục trái tim biết bao cô gái thì tao đã làm hại ai bao giờ đâu nhỉ? \_ Minh ấm ức lên tiếng.

\- Tao nói rồi đấy, đừng có lợi dụng người ta thích mình mà làm khổ người ta. Không riêng gì hai em ấy đâu mà tất cả mọi người đấy.

\- Mày cứ thế thì đến bao giờ tao mới có người yêu.

\- Đến khi mày trở thành người xứng đáng để người ta yêu đi đã. \_ Câu nói của Khiêm đã khiến Minh câm nín, không nói nên lời.