Vạt Nắng

Chương 30:Đừng sợ, anh đây rồi




Đúng như lời hứa hôm trước với anh thì hôm nay nó phải đi mua len về đan khăn tặng anh. Sắp hết lạnh rồi mà anh nhất định phải bảo nó đan khăn cho bằng được cơ. Thôi thì chiều anh vậy, đan xong mà hết lạnh thì để đến mùa đông năm sau anh quàng khăn cũng được. Tung tăng ra khỏi nhà, nó lấy xe đạp đi mua len.

Kể ra thì lâu rồi nó cũng chưa dạo phố nên hôm nay đạp xe quanh phố một chút, dạo này thời tiết đang đẹp. Lượn lờ một chút, cuối cùng nó cũng đến tiệm len quen thuộc. Dựng xe ngoài cửa, nhờ bác bảo vệ trông cẩn thận, nó mới yên tâm vào mua len.

Đang chăm chú lựa chọn màu len phù hợp thì nó nghe thấy tiếng cãi nhau.

\- Thưa bà, tại con mèo của bà nhảy vào thùng len bới lung tung nên cửa hàng của chúng tôi mới bừa bộn thế này.

\- Tao nói cho chúng mày biết, có mỗi mấy cuộn len mà lải nhải suốt từ nãy đến giờ. Nhân viên thì đi mà dọn đi chứ lại còn đứng đây bắt bẻ khách hàng.

\- Thưa bà, con mèo đã làm hỏng số len của cửa hàng, tôi mong bà có thể bồi thường thiệt hại cho chúng tôi.

\- Cần tiền thì nói mẹ đi, vòng vo mãi. Cái loại nghèo hèn như chúng mày cũng chỉ thế thôi.

Nó bước ra xem có chuyện gì thì được chứng kiến cảnh tượng khá thú vị. Chị nhân viên bị bà khách xúc phạm mà không dám phản bác, chỉ biết im lặng. Nước mắt chị đã rơi từ lúc nào. Nghe từ nãy thì nó cũng hiểu được mang máng sự việc. Nhìn xuống con mèo của bà ta mà nó giật mình. Con mèo này có bộ lông trắng muốt, óng ả nhưng nó rất béo, thực sự rất béo. Tuy nhiên, nó khó chịu nhất là thái độ của bà khách kia, ỷ mình giàu mà có quyền xúc phạm người khác à.

\- Chị không việc gì phải khóc, người sai không phải là chị. \_ Nó ra lau nước mắt còn vương lại trên khuôn mặt chị nhân viên.

\- Mày là con nào, không phải việc của mình thì đừng có xen vào.

\- Tôi là ai bà không cần biết. Điều bây giờ bà cần làm là bồi thường thiệt hại và xin lỗi chị ấy. \_ Nó nhìn bà ta bằng ánh mắt “thân thiện”.

\- Tụi mày cũng là loại như nhau cả thôi, toàn lũ nghèo hèn. Tao không trả đấy, mày làm gì tao?

\- Ha, tưởng giàu có thế nào, hoá ra mấy cuộn len cũng không có tiền trả.

\- Mày câm mồm.

\- Đừng tưởng giàu mà muốn nói gì thì nói. Bà không có quyền xúc phạm đến danh dự, nhân phẩm của chúng tôi. Trước khi nói người khác thì nhìn lại bản thân mình chút đi. Về nhà soi gương lại xem mình có tí nào nhân cách của con người không, đừng có ở đây lên mặt dạy đời người khác. Nói chuyện với bà tôi thấy IQ của mình được nâng lên một tầm cao mới đấy.

\- Mày…mày. \_ Bà ta định giơ tay lên tát nó thì bị ai đó cản lại. Đây chẳng phải…Thiên Hoàng sao.

\- Hoàng… \_ Bà ta dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Thiên Hoàng.

\- Sao, ăn bám, dựa hơi nhà chúng tôi được liền đến đây làm loạn à. Không hiểu sao bố tôi lại có người em gái như bà nữa. \_ Cậu ta nói với bà khách rồi quay sang chị nhân viên. \_ Tôi xin lỗi, tiền len ở đây cứ để tôi bồi thường.

\- Vâng ạ. \_ Chị ấy gật đầu rồi đưa hoá đơn cho Thiên Hoàng.

\- Bây giờ thì bà mau cút về nhà đi, đừng ra ngoài làm ô nhiễm không khí nữa. \_ Cậu ta ném một ánh nhìn sắc lạnh cho bà khách.

Nó thấy mọi chuyện có vẻ xong rồi nên ra chọn tiếp len rồi thanh toán.

\- Tính tiền giúp tôi với. \_ Nó đưa giỏ len đã chọn cho chị nhân viên.

\- Tôi trả cho cậu ấy. \_ Cậu ta giơ cái thẻ ra chiếc mặt chị nhân viên làm nó hết sức bực bội.

\- Này, cậu bị làm sao thế, nghĩ tôi không có tiền trả hay gì. Khinh người vừa vừa thôi chứ, tôi với cậu chẳng thân quen gì nhau hết nên đừng xía vào chuyện của tôi. \_ Nó nói thẳng vào mặt cậu ta rồi quay ra nhìn chị nhân viên. \_ Chị cứ thanh toán cho em đi ạ.

Cậu ta thấy thái độ của nó như thế nên cũng không nói gì mà bước ra ngoài. Thanh toán xong, nó cầm túi len ra lấy xe để trở về nhà. Tuy nhiên, nó vừa bước ra đến cửa thì bị cậu ta nắm cổ tay kéo đi đâu đó.

\- Này, cậu điên à, bỏ tay tôi ra! \_ Tay nó thực sự rất đau.

\- Cậu có điếc không, bỏ ra! \_ Nó đang rất bực mình.

\- Tôi nói lại lần nữa, cậu có bỏ ra không. Mau bỏ ra! \_ Nó cố giằng tay mình ra nhưng không được, sức của nó không địch lại vóc dáng cao lớn này.

Sao, không bỏ ra à? Vậy thì đừng trách nó. Nó nhẹ nhàng giơ chân lên trước, đá vào chỗ hiểm của cậu ta một cái khiến mặt cậu ta nhăn nhúm. Nhân cơ hội, nó giằng tay ra, chạy thật nhanh đi lấy xe rồi đạp về nhà.

“Cứ đợi đấy, tôi không tin không cua được cậu…”

Nó đạp xe về nhà mà không khỏi bực tức. Cái loại gì vậy, biết nó có người yêu rồi mà không tha cơ. Sao cuộc đời nó toàn gặp phải những loại hãm hãm thế nhở? Bực hết cả mình…



Sáng nay đi học, nó mang luôn cả len đến trường để tranh thủ giờ ra chơi sẽ đan khăn cho anh. Thấy nó thế anh cũng xót xót, nhưng nó bảo vì đã hứa rồi nên nó phải giữ lời chứ. Dạo này đến lớp mà nhìn thấy bản mặt tên Thiên Hoàng là nó khó chịu lắm luôn. Người gì đâu…HÃM. Ghét ghê vậy á!

Thấy cô bạn mình cứ ngồi trong lớp với đống len, Lan Anh cũng chẳng muốn đi đâu mà ở lại lớp nói chuyện với nó thôi.

\- Liệu hôm nào thì cậu đan xong khăn?

\- Chắc mấy hôm nữa à, tớ đan cũng nhanh lắm.

\- Tớ cũng muốn học may vá thêu thùa rồi đan như cậu mà không sao học nổi. \_ Lan Anh than thở.

\- Cậu giỏi nhiều thứ khác mà, người nào chẳng có sở trường sở đoản riêng.

\- Ừm, nhưng cậu có để ý mấy hôm nay ông Thiên Hoàng cứ nhìn cậu với ánh mắt không được bình thường ấy.

\- Tớ đã chẳng ưa gì hắn rồi, thích nhìn thế nào thì kệ. Tớ chẳng quan tâm, hôm nọ còn định kéo tay tớ đi đâu ấy, may là đá cho hắn một cú rồi chạy.

\- Eo, nghe như lưu manh ấy. Cậu cứ tránh xa ra một chút, nhớ bảo anh Khiêm.

\- Tớ biết rùi. Cũng phải nói không anh Khiêm mà hiểu lầm thì không hay.

\- Đúng đấy, trông anh Khiêm thế thôi chứ hay ghen lắm, tớ nghe anh Minh nói rồi…

\- Haha… \_ Hai đứa nó nói chuyện vui vẻ đến khi có tiếng trống vào lớp.

Thoáng chốc đã hết tiết học, nó sắp xếp sách vở và một số đồ dùng để về nhà thì thấy Thiên Hoàng ra đứng trước mặt và nói:

\- Cậu ra sân thể dục nói chuyện với tôi một chút, sau này tôi sẽ không làm phiền cậu nữa.

\- Cậu đừng quá đáng, không việc gì An Hạ phải đi với cậu cả. \_ Lan Anh tức giận.

\- Được rồi, Lan Anh. Để tớ ra nói chuyện với cậu ta. \_ Nó muốn giải quyết một lần rồi thôi. \_ Cậu ra trước đi, tôi ra ngay.

Nghe nó nói, cậu ta đi ra sân thể dục ngay.

\- An Hạ, nhưng… \_ Lan Anh lo lắng cầm tay bạn mình.

\- Tớ sẽ cẩn thận, bây giờ cậu đi tìm anh Khiêm, bảo anh ấy ra sân thể dục luôn nhé.

\- Ừ, tớ đi luôn.

Nó xách balo ra sân thể dục, Lan Anh cũng chạy đi tìm anh. Nó không yên tâm khi gặp cậu ta một mình nhưng nó muốn giải quyết chuyện này triệt để. Rảo bước ra sân thể dục, tâm trạng nó bây giờ thật rối loạn.

\- Nói đi, cậu muốn gì?

\- Cậu có nhất thiết phải đối xử lạnh lùng với tôi như vậy không? \_ Thiên Hoàng nói chuyện với nó bằng giọng điệu đùa cợt.

\- Tôi không có nhiều thời gian để nói chuyện với cậu, có chuyện gì nói nhanh lên.

\- Tôi thích cậu, làm bạn gái tôi được không?

\- Ha, cậu ngu thật hay giả ngu vậy. Tôi có người yêu rồi, cậu đừng nói nhảm nữa. \_ Nó thực sự không hiểu nổi con người này.

\- Thằng đó thì có gì tốt. Cậu nhìn tôi này, tôi có gì không bằng nó.

\- Cậu bị bệnh này lâu chưa? Đầu óc có vấn đề thì đi mà khám bác sĩ. Tôi nói cho cậu biết, cậu chưa bao giờ và cũng sẽ không bao giờ sánh được với Khiêm. \_ Nó chỉ thẳng vào mặt cậu ta mà nói.

\- Hừ, cậu được lắm. \_ Biểu hiện của cậu ta như của một con người khác vậy.

Bỗng nhiên, cậu ta vác nó nên một cách dễ dàng, bế đi.

\- Này, cậu điên à, thả tôi xuống. Có ai không, cứu với.

\- Thả tôi xuống, cậu điên rồi.

Nó hết vùng vẫy lại đánh vào người cậu ta nhưng không hề hấn gì. Đây đích thực là một tên lưu manh. Vừa may, lúc này anh chạy ra sân thể dục thì chứng kiến cảnh này.

“Bốp”

Anh đánh mạnh vào mặt Thiên Hoàng khiến cậu ta ngã xuống. Nó cũng không làm gì được mà ngã theo nhưng anh đã nhanh chóng giữ được và ôm nó vào lòng. Anh siết chặt nó trong lồng ngực, kiềm chế đến mức mắt đỏ ngầu. Ngay lúc này đây, anh muốn bảo vệ nó hơn bao giờ hết. Nhìn thấy nó như vậy, lòng anh quặn thắt. Vùi đầu vào mái tóc của nó, anh siết chặt vai nó hơn.

\- Đừng sợ, anh đây rồi.

Anh cứ để yên như vậy, đột nhiên nghĩ tới điều gì, anh mở mắt, đôi mắt đỏ ngầu giờ tràn đầy sát khí, ánh mắt sắc lạnh đến đáng sợ. Anh đặt tay lên bả vai nó, nhẹ nhàng đẩy nó ra rồi đưa nó sang chỗ Lan Anh. Nó thấy vậy liền giữ anh lại:

\- Khiêm, em muốn về, anh đưa em về đi. \_ Mắt nó bây giờ đã ngân ngấn nước.

\- Đợi anh chút, làm xong việc này, anh sẽ đưa em về.

Nó ngước mắt nhìn Lan Anh và Minh nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu bất lực từ họ. Thiên Hoàng bị cú đấm của anh làm cậu ta ngã xuống nhưng vẫn đưa ánh mắt khiêu khích cũng nụ cười nửa miệng nhìn anh. Lần đầu nó thấy anh giận dữ như vậy, anh nhanh chóng bước đến chỗ Thiên Hoàng đã ngồi dậy, lấy ngón cái chùi nhẹ vào môi. Anh lấy chân, đạp vào ngực cậu ta rồi cất lời bằng chất giọng rợn người:

\- Từ nay, tao cấm mày động đến cô ấy. Đừng thách thức sức chịu đựng của tao.

Thiên Hoàng vẫn giữ ánh mắt thách thức cùng nụ cười khiêu khích nhìn anh. Sau đó, anh bước tới chỗ nó, ánh mắt đã dịu đi rất nhiều. Bây giờ nó không biết nói gì cả, tầng nước trong đáy mắt cũng vì thế mà ngưng đọng. Anh ở trước mặt nó, cảm giác đau lòng lại le lói trong tim. Nó ngước nhìn anh rồi chớp mắt một cái, tầng nước mắt được tuôn ra. Anh nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt của nó, nhỏ nhẹ nói:

\- Anh đưa em về.

Nó gật đầu nhẹ rồi theo anh ra về. Minh và Lan Anh cũng không biết nói gì nên đi theo, để lại tên Thiên Hoàng ở đó với tâm trạng bức bối cùng ánh mắt đục ngầu…