Vạt Nắng

Chương 24:Tết đến rồi




Sau hơn một tháng học hành vất vả trong học kì II, cuối cùng thì nó cũng sắp được nghỉ Tết. Tết năm nay không giống những năm trước vì năm nay nó đã có người yêu rồi. Năm nay, anh hẹn nó cùng đi xem bắn pháo hoa và đón giao thừa với anh, đương nhiên là nó đồng ý rồi. Những ngày cận Tết, người người, nhà nhà tất bật chuẩn bị cho dịp đoàn viên.

Hôm nay đã là 28 Tết rồi, anh rủ nó đi mua một số món quà Tết cho bố mẹ. Anh tới đón nó rồi hai người cùng tới một tiệm toàn đồ ngoại. Nhìn bánh kẹo, mứt Tết rồi cái loại rượu ở đây là nó đủ sốc rồi. Khiếp, có những chai rượu lên tới tận hơn trăm triệu mà nó nghĩ chắc không bao giờ nó được động vào…

Nó đi loanh quanh cửa hàng mà chẳng biết mua gì cả. Anh bảo cứ dựa vào khẩu vị hằng ngày của bố mẹ mà chọn đồ. Lượn lờ mãi, nó mới chọn xong một số thứ để xếp vào giỏ quà Tết. Nhưng cuối cùng anh lại bảo đồ nó chọn sẽ tặng bố mẹ anh, đồ anh chọn sẽ tặng bố mẹ nó. Tuy nhiên, thanh toán vẫn là anh chi trả, kể ra có người yêu giàu thật sướng, ahihi.

Những ngày sau đó, nó chỉ ở nhà phụ giúp bố mẹ quét dọn, trang trí nhà cửa mà không đi đâu. Nó cũng muốn giành khoảng thời gian cuối năm này để nghỉ ngơi một chút trước khi bước vào năm mới với nhiều dự định trong tương lai hơn. Năm mới, nó đã đặt ra thật nhiều mục tiêu. Mặc dù không biết có thực hiện được hết không nhưng nó phải cố gắng thôi, nó còn có một anh người yêu siêu cấp vô địch hoàn hảo ở bên cạnh mà.



Thoáng cái đã đến 30 Tết, tối nay nhà nó cúng giao thừa xong thì nó sẽ ra ngoài với anh. Hiếm khi được đón giao thừa ở ngoài nên cũng phải chuẩn bị một chút. Chập tối, nó giúp mẹ làm đồ cúng xong xuôi thì chạy ngay lên phòng tắm rửa, thay quần áo. Thời tiết bây giờ hơi se lạnh nhưng không quá rét buốt, đây cũng là khoảng thời gian mà nó thích nhất trong năm. Mặc sơ mi đen cùng chân váy caro cao dáng dài, hôm nay nó muốn đổi phong cách trưởng thành hơn xíu. Uốn xoăn nhẹ phần đuôi tóc, đeo thêm chiếc túi cùng đôi giày mũi nhọn, nó tung tăng ra ngoài.

Hôm nay nó bảo anh không cần đến đón, tự nó sẽ ra chỗ xem pháo hoa. Tuy nhiên, anh lo nó lại gặp nguy hiểm nên cử tài xế riêng đến tận nhà đón nó, anh đã đến trước rồi. Vừa bước xuống xe là thấy bóng dáng ai đó quen thuộc đã đứng đợi sẵn, nó vẫy tay:

\- Khiêm, em đến rồi.

\- Lại đây nào. \_ Anh cười nhẹ. Hôm nay bạn gái của anh trông khác hẳn ngày thường, trưởng thành hơn, thanh lịch hơn và có phần quyến rũ hơn nữa.

\- Anh đến lâu chưa?

\- Anh mới đến thôi, em muốn đợi xem pháo hoa hay đi chơi một chút rồi quay lại?

\- Đứng đây đợi cũng chán, pháo hoa phải hơn một tiếng nữa mới bắn cơ, mình đi chơi đi anh.

Nói rồi anh và nó đi dạo xung quanh khu phố đi bộ. Đây là địa điểm thường tập trung đông người nhất vì có địa thế đẹp nên cũng được chọn làm nơi bắn pháo hoa. Anh đưa nó đi ăn rất nhiều thứ. Nói đến phương diện ăn uống, tuy có hơi mất mặt nhưng đúng là nó ăn nhiều thật. May mà nó thỉnh thoảng cũng có đi tập gym chứ không đã sớm phát phì rồi. Mặc dù anh bảo nếu nó béo thì anh vẫn thương nhưng con trai mà, ai chẳng muốn người yêu mình thật đẹp. Biết điều này nên nó cũng tem tém cái miệng mình lại, tuy nhiên anh vẫn phải chi một khoản kha khá.

Đã nhiều lần đi chơi với anh, nó ngỏ ý muốn thanh toán nhưng lần nào nói là y như bị anh mắng lần đấy. Anh bảo tuy bây giờ anh chưa làm ra được nhiều tiền nhưng anh đủ trưởng thành, đủ chín chắn để lo cho nó mà không phải dựa vào bố mẹ. Thôi thì anh đã có lòng cho thì nó cũng có lòng nhận, nó phải giữ anh cho thật chặt, hở ra tí là bị mấy con “sói cái” xơi ngay, anh tuyệt vời thế này cơ mà.

Đi ăn đi chơi chán, anh và nó quay lại chỗ xem pháo hoa. Từ bé, nó đã đặc biệt thích xem pháo hoa rồi. Nhìn những chùm màu sắc rực rỡ được bắn lên trên bầu trời, nó cảm giác như thế giới này lúc nào cũng tràn ngập niềm vui, đầy màu sắc như vậy. Nhưng trải qua biết bao nhiêu chuyện, nó cũng hiểu được hơn phần nào độ nguy hiểm của xã hội ngoài kia. Tương lai là thứ con người ta không thể lường trước được, vì vậy hãy cứ sống hết mình với những điều mình đang có ở hiện tại mà thôi.

\- An Hạ, em nghĩ gì vậy? \_ Anh thấy nó đứng im lặng mà nhìn lên bầu trời, không hiểu cô bé này đang suy nghĩ điều gì.

\- Em đang nghĩ, nếu sau này, em nói là nếu nha, chúng ta không còn bên nhau nữa thì em sẽ ra sao, anh sẽ thế nào nhỉ?

\- Em nghĩ linh tinh cái gì vậy? \_ Anh quay người nó đối diện mình, nhìn thẳng vào mắt nó. \_ Hãy nhớ rằng, tương lai có ra sao không quan trọng, em chỉ cần có anh bên cạnh là được. Em không cần phải làm gì hết, anh sẽ cân cả thế giới cho em.

Không biết tại sao khi nghe câu nói của anh là mắt nó lại bắt đầu rưng rưng rồi. Không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ này, nó ôm lấy anh thật chặt, vùi đầu vào ngực anh, cảm nhận hương thơm nhẹ nhàng của người con trai bên cạnh mình. Nuốt ngược nước mắt vào trong, nó không cho phép chúng chảy ra lúc này. Đúng như anh nói, “tương lai có ra sao không quan trọng”, nó chỉ cần có anh là đủ rồi.

“Bùm…bùm…”. Tiếng pháo hoa rộn ràng, người người chìm đắm trong niềm vui giây phút giao thừa. Nó vẫn ôm chặt anh, hướng ánh nhìn lên bầu trời, nơi những chùm pháo hoa đầy màu sắc, mang theo niềm tin và hi vọng của mọi người bay lên cao.

\- Năm mới vui vẻ, cô bé của anh. \_ Anh thì thầm vào tai nó. Với chất giọng ấm áp của anh, khi nghe câu này là nhịp tim nó bắt đầu tăng nhanh rồi.

Nó ngước lên nhìn anh. Không nhanh không chậm, anh nâng cằm nó lên, cúi xuống hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của nó. Bây giờ cảm xúc của nó thật khó tả. Nụ hôn này nhẹ nhàng mà cho nó cảm giác thật ấm áp, mang theo tất cả tình yêu anh dành cho nó. Nó mong thời gian có thể dừng lại, để nó được mãi bên anh, yêu anh như bây giờ…

Sau khi đón giao thừa, anh đưa nó về đến tận nhà.

\- Em đi ngủ đi, có gì mai anh qua chúc Tết cô chú sau.

\- Vâng ạ, anh về cẩn thận nhé!

\- Ngủ ngon. \_ Chúc nó ngủ ngon mỗi ngày đã trở thành một thói quen của anh rồi.

\- Anh cũng vậy. \_ Nó vẫy tay chào anh. Đợi xe của anh khuất hẳn, nó mới mở cửa đi vào nhà.

Có gì đó sai sai, vừa giao thừa xong mà nó lại vào nhà, vậy là nó tự xông đất cho nhà mình luôn rồi còn đâu. Có vẻ bố mẹ làm lễ cúng xong là đi ngủ luôn rồi, nó cũng lên phòng của mình thôi.

Nằm xuống chiếc giường thân yêu, sờ nhẹ môi mình, nghĩ đến nụ hôn lúc nãy, sao bây giờ nó mới thấy ngại thế nhỉ. Chết mất, cứ thế này làm sao mà nó ngủ cho được. Úp mặt vào gối, nó nghĩ đủ thứ trên đời mà thiếp đi lúc nào không hay.



Nó tỉnh giấc vào lúc 10 giờ sáng – một khung giờ biểu hiện nó là một đứa con ngoan, luôn dậy sớm để phụ giúp bố mẹ. Vẫn mặc trên mình bộ quần áo ngủ, nó bước xuống nhà kiếm cái gì ăn thì đập vào mắt nó là hình ảnh anh đang ngồi nói chuyện với bố mẹ. Vừa thấy nó, cả anh và bố mẹ đều quay lại nhìn. Nó cũng dùng khuôn mặt ngơ ngơ đáp lại mọi người.

\- Con gái tôi dậy sớm quá ha! \_ Mẹ nó cười cười.

\- Vào ăn sáng rồi lên thay đồ đi con. \_ Và bây giờ đến lượt bố nó.

\- Em ăn sáng đi, xong anh đưa sang nhà bố mẹ anh. \_ Nó vẫn rất chi là ngơ ngác.

Nó không nói gì, xuống ăn sáng rồi lên thay đồ đúng theo lời của mọi người. Đang thay đồ, nó mới chợt nghĩ: “ Sao giống như đi ra mắt bố mẹ chồng vậy nhỉ?”. Thôi cũng kệ, cứ đi đã rồi tính.

Nó bước xuống nhà với dáng vẻ khác hẳn lúc nãy. Gặp bố mẹ anh nên nó cố tình mặc đồ trông nhẹ nhàng, dễ nhìn một chút. Không chọn đồ bó sát, không chọn màu sắc quá nổi, đó là nguyên tắc khi đi gặp phụ huynh. Xem nào, nó chọn áo sơ mi trắng kết hợp với ghile len, mặc thêm chân váy nữa, trông nó vừa năng động vừa trẻ trung. Chào bố mẹ, nó lên xe đi sang nhà anh.

\- Anh đến nhà em lúc mấy giờ thế?

\- Anh sang lúc 8 giờ, thấy bố mẹ đang chuẩn bị đồ đón khách.

\- Vậy mà em dậy muộn quá. Cơ mà, bố mẹ nào của anh?

\- Đằng nào chẳng thế, sớm hay muộn thôi. \_ Anh cười, một nụ cười không có tí nào nghiêm túc.

\- Thôi không đùa nữa, mà mọi người nói chuyện gì thế? \_ Nó bật chế độ tò mò.

\- Nói xấu em đấy. \_ Thật hết muốn hỏi mà.

\- Hứ, toàn trêu em thôi. Nhưng mà anh giới thiệu với bố mẹ em như thế nào…ừm…mối quan hệ giữa anh và em ấy. \_ Cứ nói đến vấn đề này là nó ngại, tại sao thế nhỉ?

\- Thì anh bảo anh là bạn trai em. \_ Anh nói rất thản nhiên.

\- Thật luôn? Bố mẹ em không nói gì à?

\- Không, bố mẹ chỉ dặn là đối tốt với em một chút, chăm sóc em nhiều hơn một chút,…

Nghe anh nói vậy nó cũng chỉ biết cười. Đúng là bố mẹ nó rất thoải mái về vấn đề nó có người yêu nhưng nó vẫn có một cái gì đấy hơi sợ nên bấy lâu nay có dám nói đâu. Không ngờ anh sang là khai hết thế này…

Nó ngồi trên xe mà lòng cứ bồn chồn rồi hồi hộp sao ấy. Lần trước gặp bố mẹ anh, nó chưa có gì với anh cả nhưng bây giờ nó là người yêu anh rồi nên có chút lo. Liệu bố mẹ anh có thích nó không nhỉ? Nhỡ nó phạm phải sai lầm gì khi đối diện với bố mẹ anh thì sao? Có khi nào đùng một cái lại xuất hiện thêm một “thanh mai trúc mã” của anh nữa không?... Nó nghĩ ra không biết bao nhiêu trường hợp khi gặp bố mẹ anh nhưng cái gì đến cũng phải đến. Thoáng chốc, chiếc xe đã dừng trước cửa nhà anh…