Vạt Nắng

Chương 18:Thanh mai trúc mã




Không hiểu sao khi thấy cô gái này ôm anh thì tim nó lại nhói đau vậy nhỉ? Lý trí tự nhủ hãy quay đi nhưng ánh mắt không nghe lời lại cứ hướng tới hai người họ. “Thôi nào, An Hạ, mày có là gì của anh đâu mà lại không muốn anh ôm người con gái khác”. Biết là vậy nhưng sao nó thấy buồn thế này…

Trái với suy nghĩ của nó thì anh có vẻ hơi khó chịu với cái ôm này. Rất nhanh sau đó anh đã đẩy cô gái này ra, khẽ nói:

\- Doãn Mai, em mới về nước à?

\- Đương nhiên rồi, sinh nhật anh làm sao em vắng mặt được. \_ Cô ấy cố ôm lấy tay anh nhưng bị anh đẩy ra.

\- Lớn rồi, đừng trêu anh nữa. Em cứ chơi thoải mái đi. \_ Trên khuôn mặt anh thoáng nét bực bội rồi nhanh chóng tiến lại bàn nó.

Cô gái ấy giả vờ như không nghe thấy lời anh nói mà đi theo anh đến chỗ nó.

\- Minh với Lan Anh đâu lại để em một mình thế này?

\- Em cũng không biết nữa, chắc hai người họ đi loanh quanh đâu đó thôi. \_ Nó cố cười, một nụ cười miễn cưỡng.

\- Xin chào. \_ Cô gái vừa nãy ôm anh vẫy tay chào nó, nó không muốn tỏ thái độ gì với người lạ nên chỉ cười nhẹ.

\- Đây là… \_ Nó tỏ ý muốn hỏi anh nhưng anh chưa kịp cất lời thì cô gái ấy đã lên tiếng.

\- Quên không giới thiệu, tôi là Doãn Mai, thanh mai trúc mã của anh Khiêm. Từ năm 8 tuổi gia đình tôi đã ra nước ngoài định cư nên bây giờ mới về. \_ Cô ấy cố tiến lại gần anh hết mức có thể nhưng đổi lại chỉ là ánh nhìn lạnh lùng của anh.

Bây giờ nó mới nhìn kĩ cô gái này. Khác với chiếc váy nhẹ nhàng của nó, Doãn Mai diện bộ váy ôm sát màu đỏ chói, tôn lên đường cong cơ thể hoàn hảo. Mái tóc cô được làm xoăn nhẹ, nhuộm nâu và thả buông hờ hững. Nếu nói đàn ông nhìn thấy cô gái này mà không mê đắm thì có lẽ là nói dối rồi? Tuy nhiên, nó vẫn không có thiện cảm với người con gái tên Doãn Mai này.

\- Tôi giới thiệu xong rồi, còn cậu?

\- À…Tôi là…là bạn anh Khiêm. \_ Hiện tại thì nó cũng không hiểu rõ mối quan hệ giữa mình và anh nữa. Là anh em kết nghĩa cũng không phải, còn bạn bè thì…làm gì có bạn bè nào mà suốt ngày thả thính nó như anh.

\- À, thì ra là bạn anh Khiêm. Trông cậu cũng xinh thật đó, có cần tôi giới thiệu bạn trai cho không?

\- Chắc không cần đâu. \_ Sao nó càng ngày càng không ưa Doãn Mai này vậy nhỉ?

\- Em đi chơi đi Doãn Mai, chắc cũng có rất nhiều người bạn lâu năm chưa gặp nhỉ? \_ Anh tỏ ý muốn tiễn cô gái này đi chỗ khác.

\- Em gặp họ hết rồi, bây giờ em chỉ muốn ở bên anh thôi. \_ Cô ta nhõng nhẽo ôm tay anh, nó cứ bị dị ứng loại con gái này ấy.

\- Thôi em đi chào bố mẹ anh đi. \_ Anh giằng tay mình ra khiến cô ta không muốn cũng phải đi tới chỗ bố mẹ anh.

Bây giờ nó mới cảm thấy thoải mái để nói chuyện với anh.

\- Cậu ấy xinh thật anh nhỉ, nhìn ba vòng kìa, em là con gái còn thấy mê nữa.

\- Không xinh bằng em. \_ Anh nói mà mặt tỉnh bơ.

\- Thôi đi, mà anh với cậu ấy là thanh mai trúc mã từ nhỏ à? \_ Nó bật chế độ tò mò.

\- Không, chỉ là em ấy thích nói vậy. Bố Doãn Mai là bạn của bố anh.

\- Ồ, thì ra là vậy…

\- Em sao thế, ghen à? \_ Anh lại trêu nó nữa rồi.

\- Thôi đừng trêu em nữa. \_ Quả nhiên khi không có người lạ, nó rất thoải mái nói chuyện với anh. Tuy nhiên, nó không biết rằng cuộc nói chuyện này đã lọt vào tai ai đó, không thiếu một chữ rồi.

Nó với anh nói chuyện một lúc mới thấy bóng dáng của Minh và Lan Anh. Hai người này bỏ trốn ra ngoài chơi đến bây giờ mới về đây mà.

\- Sao, bỏ nhà theo trai về rồi à?

\- Ấy chết, sao cậu lại nói như thế. Tớ với anh Minh đi có việc thôi. Mà cậu tặng quà anh Khiêm chưa? \_ Nhỏ này đánh trống lảng kinh thật.

\- Em tặng anh gì thế?

\- Em để quà ở kia rồi, tối anh mở thì biết. \_ Nó muốn tạo bất ngờ cho anh. Liệu anh biết nó thức mấy đêm để đan khăn cho anh thì anh có cảm động không nhỉ? Thôi kệ, nó sẽ không nói cho anh biết đâu.

Do đang là mùa đông nên hầu như không có ai xuống bể bơi cả. Mọi người chỉ đứng trên bờ nhập tiệc thôi. Nó đang ra bàn lấy đồ ăn thì…

“Ùm…”. Nước bắn tung toé, nó bị gì mà ngã xuống nước vậy nè. Khổ nỗi, nó không biết bơi nên chỉ thầm cầu mong ai đó nhảy xuống cứu mình thôi. Khua tay múa chân giữa hồ bơi, bỗng nó cảm nhận được ai đó đang ôm mình lên bờ thì phải. Thì ra…là anh.

Mọi người xúm lại chỗ nó khi nghe thấy tiếng động, Minh và Lan Anh vừa chạy lại thì đã thấy anh nhảy xuống “vớt” nó lên rồi. Lần thứ hai nó cảm nhận được “sợ chết” là như thế nào? Nó ho sặc sụa, nước mắt tèm nhem, nghĩ lại thì thấy thật xấu hổ.

\- Em có sao không? \_ Anh đang đứng tiếp khách thấy nó ngã xuống hồ bơi mà tim như ngừng đập luôn. Anh rất sợ…sợ nó gặp nguy hiểm.

\- Em không sao. \_ Nó nói thế cố vớt vát tí liêm sỉ thôi chứ giữa cái thời tiết 10 độ C này bị ngã xuống hồ bơi thì thử hỏi xem có bị sao không? Lạnh thấy bà luôn!

\- Không sao là tốt rồi. \_ Nói rồi anh bảo người giúp việc mang khăn đến, quấn quanh người nó rồi bế nó đi. Nằm gọn trong vòng tay của anh sao nó thấy ấm áp vậy trời. Nhưng hình như anh cũng không khá hơn nó là bao, cả người anh ướt sũng. Trên khuôn mặt điển trai còn vương lại vài giọt nước chưa chảy hết, sao đến tầm này mà nó lại còn mê trai thế không biết?

Nhìn lại thì hình như anh đang bế nó lên phòng mình. Thôi chết, sao nó thấy có gì sai sai. Cảm giác như bóng đèn xung quanh nó tắt hết vậy. Anh đặt nó xuống rồi nhẹ nhàng bảo:

\- Em vào tắm đi không ốm đấy, lau người cho cẩn thận. Anh sẽ bảo người giúp việc chuẩn bị đồ cho em.

\- Vâng ạ, nhưng hình như người anh cũng ướt hết rồi.

\- Anh sẽ sang phòng bên kia, em mau thay đồ đi, tí nữa sẽ có người mang quần áo mới lên cho em.

Nó cũng nghe lời anh đi tắm. Bây giờ nó không mau thay đồ ra chắc mai ốm luôn mất.

Vừa tắm nó vừa suy nghĩ về chuyện khi nãy. Rõ ràng là nó đi rất cẩn thận nên không thể nào trẹo chân ngã xuống bể bơi được. Chắc chắn là lại có người chơi xấu nó đây, nó mà biết là ai thì nó phải trói lại rồi vứt xuống bể bơi như nó hôm nay mới được. Chả biết là nhân cách cho chó gặm rồi hay sao mà lại chơi cái trò bẩn thỉu này, mà nói thế lại tội con chó ra…Tóm lại, việc này nhất định nó sẽ không bỏ qua đâu.

Tắm xong, bước ra ngoài thì nó đã thấy trang phục được chuẩn bị sẵn. Thay đồ xong, nó đi xung quanh ngắm nghía phòng anh một chút. Phải công nhận: anh không giàu mà là rất giàu. Nhìn xem, phòng anh đẹp thật sự luôn. Lướt qua tủ thì nó đã thấy toàn đồng hồ xịn, lướt qua tủ giày cũng toàn những đôi giá lên đến vài chục triệu. Quần áo thì khỏi nói luôn rồi. Lượn lờ chán, nó ngồi xuống bên cạnh đầu giường anh thì thấy một tấm ảnh gia đình lúc anh còn nhỏ. Chắc anh thuộc dạng đẹp từ trong trứng luôn rồi, từ nhỏ đã cute vậy cơ mà. Vuốt vuốt bức ảnh mãi, nó phải lấy điện thoại ra chụp lại làm kỉ niệm.

Khi nó vừa rút điện thoại ra thì thấy anh bước vào với một bộ đồ khác. Anh trước mặt nó bây giờ đã quay trở lại dáng vẻ trẻ trung năng động hàng ngày rồi.

\- Em tính làm gì ở phòng anh vậy?

\- Không có gì, chỉ là em thấy anh hồi nhỏ rất ư là cute nên muốn chụp ảnh lại thôi mà.

\- Thế bây giờ anh không đẹp trai nữa à?

\- Nhưng mà bây giờ đẹp kiểu khác. \_ Lúc nào mà anh chẳng đẹp.

\- Nếu em thích thì cho em tấm ảnh luôn đấy!

\- Không được, đây ảnh gia đình anh mà. \_ Dù thích lắm nhưng nó vẫn phải từ chối.

\- Không sao đâu, nhà anh còn rất nhiều ảnh nữa. Cơ mà sau này em kiểu gì chẳng có mặt trong một bức ảnh tương tự.

\- Anh nói gì vậy? \_ Nó nhất thời không hiểu được lời anh nói.

\- Không có gì, xong anh đưa em về nhé!

\- Thôi không cần đâu, em về với Lan Anh được rồi mà.

\- Minh đưa Lan Anh về rồi. \_ Thì ra nhỏ này đã theo trai bỏ bạn.

Nó theo anh xuống dưới tầng chào bố mẹ anh để đi về. Tiếc quá, hôm nay chỉ vì nó mà mọi người không được chơi vui vẻ.

\- Con chào cô chú, con về đây ạ.

\- Ừ, Khiêm đưa An Hạ về cẩn thận nhé. Xin lỗi con vì hôm nay lại để con gặp chuyện thế này. \_ Mẹ anh nói làm nó càng thấy có lỗi hơn.

\- Thôi cô đừng nói vậy ạ, chỉ tại con không đi cẩn thận thôi.

\- Được rồi, sau này lại đến nhà cô chú chơi nhé.

\- Vâng ạ.

Nói rồi anh đưa nó ra xe để đi về. Mặc dù vẫn là chú tài xế lái nhưng anh nhất quyết phải đưa nó về bằng được. Anh đi cùng nó để lại ai đó trong tâm trạng tiếc nuối. Tuy nhiên, nó cũng không dễ dàng bỏ qua việc ngày hôm nay đâu. Sau này kiểu gì nó cũng phải tìm được người chơi xấu nó. Cứ đợi mà xem…