Vạt Nắng

Chương 12:Hiểu lầm





Thời tiết lạnh giá đầu đông đã tới thăm thành phố xinh đẹp này. Sau hơn 1 tháng, nó đã quen dần hơn với công việc của một “hội phó hội học sinh”. Có nhiều thứ cần làm hơn, có nhiều điều phải học hỏi hơn nhưng nó thực sự rất vui vì nó được gặp anh nhiều hơn nữa.

Từ hôm thi chọn vào hội học sinh đến giờ, nó như trở thành “hot face” vậy. Lời mời kết bạn tăng lên một cách khủng khiếp, chỉ đăng một chiếc tus bình thường mà đến cả nghìn lượt tương tác. Chẳng những thế còn có rất nhiều người ghép đôi anh với nó nữa. Điều này khiến nó vừa vui mà cũng vừa ngại, ngại vì sợ mình thua kém anh, vì khoảng cách giữa anh với nó thật xa…

Đồng phục mùa đông của trường nó cũng rất đẹp nha, nhưng mà nó cảm thấy hơi lạnh vì vẫn phải mặc váy ngắn. Mùa đông đã lạnh thì thôi, đây lại còn phải chịu đựng cái cảm giác rời xa chiếc chăn ấm áp để đi đến trường thì quả là cực hình mà. Vệ sinh cá nhân xong, thay đồng phục và khoác thêm chiếc áo măng tô màu xanh navy, nó cất bước tới trường.

Mùa đông, giờ vào học lùi lại 15 phút nên nó không ăn sáng ở nhà mà đến căn\-tin trường để ăn. Chả hiểu sao nay vừa bước vào căn\-tin thì lại gặp anh đang đi ra. Hôm nay anh cũng mặc chiếc áo măng tô giống nó nhưng là màu đen. Nhìn bình thường thì không ai là không nghĩ anh và nó đang mặc đồ đôi cả.

\- Hôm nay sao nàng lại ra căn\-tin ăn sáng thế này? \_ Bây giờ anh và nó đã thân thiết hơn nhiều so với trước nhưng có vẻ vẫn là mối quan hệ “tình anh em” thôi.

\- Nay vào học muộn hơn nên em đến trường mới ăn sáng.

\- Anh có hai cái bánh mì này, cho em một cái, đỡ phải mua.

\- Chắc là anh mua cho chị nào xong người ta không nhận mới đưa em đúng không? \_ Nó cười trêu anh.

\- Anh kém đến thế à? Thôi đùa đấy, vừa nãy thấy em ngoài cổng nên mua cho em luôn.

\- Thật á! Em cảm ơn, đỡ tốn tiền mua bánh. Mà sao em có cảm giác như em đang lợi dụng anh thế nhỉ?

\- Thôi thì em lợi dụng cả đời cũng được. \_ Anh lại thả thính nó rồi. Dạo này anh toàn nói mấy câu làm nó không đứng vững nổi thôi. Sao anh cứ thích làm trái tim nó tan chảy giữa mùa đông buốt giá thế này.

\- Thôi anh lên lớp đi, em cũng về lớp đây. \_ Bây giờ nó còn nhìn anh nữa chắc máu nó dồn lên não rồi đột quỵ mà chết mất. Nói xong nó chào anh rồi đi về lớp. Nhìn bóng dáng nó khuất dần, trên môi ai đó hiện lên nụ cười thật đẹp.



Giờ ra chơi, nó đi mua nước cho mình và Lan Anh. Gần đến nơi thì nó thấy có mấy người đang tụ tập làm gì đó. Nhìn kĩ lại thì đây chẳng phải là…bạo lực học đường sao. Mà nạn nhân là một người không mấy xa lạ \- Ngân. Cậu ấy bị mấy chị khối trên đổ nước lên người, hơn nữa còn bị đánh tới tấp nữa. Cái gì thế này, trời thì lạnh cắt da cắt thịt mà đi đổ nước vào con nhà người ta thế kia thì chịu thế nào được. Thấy bất bình, nó chạy ngay ra chỗ ấy nói to:

\- Mấy người làm cái gì vậy? Có biết hôm nay bao nhiêu độ không mà đổ nước vào người ta thế kia.

\- Hoá ra là hội phó hội học sinh. \_ Một người trong đám đó nói với nó bằng cái giọng mỉa mai hết sức. \_ Sao, cô em tưởng mình có tí quyền hành mà muốn nói gì thì nói à?

\- Đúng đấy thì sao. Là hội phó hội học sinh, tôi yêu cầu mấy người dừng ngay cái việc mà mình đang làm lại. Bộ đầu chỉ dùng để mọc tóc thôi à, mấy người có biết suy nghĩ không vậy. Bố mẹ tốn bao nhiêu tiền bạc cho ăn học, ông trời ban cho bộ não không có vấn đề thì dùng nó để xem việc mình đang làm đúng hay sai đi!

Nó nói xong thì đám đông tản dần ra, nó tiến đến chỗ Ngân xem cậu ấy có bị sao không.

\- Ngân, cậu có lạnh quá không? Để tớ đưa cậu đến phòng y tế nhé. \_ Trái với suy nghĩ của nó, Ngân có vẻ không hề tức giận với việc mấy người kia làm. Rất nhanh sau đó, cậu ấy nói với nó bằng chất giọng yếu ớt, cầu xin:

\- An Hạ à, tớ biết cậu ghét tớ nhưng cậu có nhất định phải làm thế không. Bao nhiêu người đứng ở đây mà cậu lại đổ nước vào người rồi đánh tớ, tớ đau lắm… \_ Ngân nói cái gì vậy, tại sao cậu ta lại bày ra bộ mặt ấy với nó rồi còn khóc nữa, chẳng phải cậu ta bị mấy người kia bắt nạt sao.

Nó đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Lan Anh xuất hiện rồi đẩy cánh tay nó đang đặt trên người Ngân ra rồi quát lớn:

\- Tớ không ngờ cậu là người như vậy đấy An Hạ. Rốt cuộc là Ngân đã làm gì cậu để cậu đánh em ấy rồi tạt nước vào người em ấy nữa. Nói cho cậu biết luôn, đây là em họ tớ. Hôm nay tớ thực sự quá thật vọng về cậu.

\- Lan Anh, tớ…tớ…không làm gì cả. Là tớ thấy…

\- Em không sao đâu, chị đừng trách An Hạ. \_ Nó chưa kịp giải thích thì bị lời nói của Ngân cắt ngang.

\- Em không phải nói gì nữa, mình đi thôi. \_ Lan Anh nói rồi dìu Ngân đi, mấy người phía sau như chứng kiến xong cuộc vui thì cười lớn và cũng dần rời đi.

Bây giờ nó mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Tại sao Lan Anh lại không chịu nghe nó giải thích? Tại sao Ngân lại đối xử như thế với nó, nó đã từng làm gì cậu ta à? Giờ đây, nước mắt nó vô thức rơi xuống, từng giọt…từng giọt. Tại sao nó lại yếu đuối thế này, bình thường có bị người ta chửi, người ta đánh hay gì đi chăng nữa nó cũng không khóc, nhưng cái cảm giác bị chính người bạn thân nhất nói với mình những lời như vậy, liệu có ai mà không đau. Biết bao giờ Lan Anh mới chịu nghe nó giải thích, bao giờ thì hiểu lầm này mới được xoá bỏ đây…

Lúc đó anh chợt đi ngang qua, thấy nó thì chạy vội lại hỏi:

\- An Hạ, An Hạ, em làm sao mà khóc thế này?
Giờ đây nó không nói được gì nữa, chỉ biết đứng mà khóc thôi. Khóc vì thấy tủi thân, vì uất ức, vì cảm giác khó chịu không sao diễn tả thành lời. Bỗng nhiên nó nhận được vòng tay ấm áp của ai đó bao trọn lấy cơ thể mình…là anh đang ôm nó. Bình thường nếu nó được anh ôm chắc sẽ nhảy cẫng lên vì vui sướng mất, nhưng giờ đây nó không còn tâm trạng để làm điều đó nữa rồi…

Đợi nó nín khóc, anh mới hỏi nguyên nhân tại sao nó lại thành ra thế này. Cần một người chia sẻ, nó đã kể hết cho anh nghe mọi chuyện.

\- An Hạ, nghe anh. Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua thôi. Lan Anh rất tốt với em, em ấy sẽ không vì chút chuyện này mà giận lâu đâu. Mạnh mẽ lên, An Hạ tươi vui hằng ngày anh thấy đâu rồi? Cũng sắp hết giờ ra chơi rồi, em đi rửa mặt rồi vào học đi, có chuyện gì thì gọi cho anh, nhớ không?

\- Vâng ạ. \_ Nó trả lời anh với âm lượng thật nhỏ rồi rời đi.

Vào lớp học, nó thấy chỗ ngồi bên cạnh mình trống vắng. Cô nói Lan Anh phải đi chăm sóc một bạn lớp khác, chắc là Ngân rồi. Biết bao giờ nhỏ với nó mới có thể vui vẻ lại như trước đây? Không có Lan Anh, cuộc sống của nó thật sự cô đơn lắm. Không có ai bầu bạn, không có ai đi chơi cùng lúc nó vui, an ủi khi nó buồn, không còn ai san sẻ cùng nó mọi chuyện trong cuộc sống nữa. Nó cứ ngỡ tình bạn giữa nó và Lan Anh sẽ luôn luôn bền chặt, việc này sẽ không bao giờ xảy ra nhưng hôm nay, nó đã đến thật rồi…