Vạt Nắng

Chương 10:Ngượng ngùng





Vừa tan học, nó với Lan Anh cùng ra nhà để xe.

\- Ơ, tớ tưởng sáng nay bố cậu đưa đi, ra nhà xe làm gì? \_ Lan Anh thắc mắc hỏi nó.

\- Đưa tớ về với, bố tớ bận không đi đón được.

\- Vậy sao cậu không bảo tớ sớm? Tớ có hẹn với anh Minh mất rồi.

\- Không biết đâu, giờ ai đưa tớ về bây giờ. \_ Nó buồn bực.

Đúng lúc đó, anh Minh với anh đi đến chỗ hai đứa nó. Chắc là anh Minh ra chờ Lan Anh về cùng đây mà, thật là bực bội. Chẳng nhẽ lại đi bộ về với đôi chân khập khiễng này.

\- Lan Anh, mình đi được chưa em? \_ Minh không biết gì, mặt tỉnh bơ hỏi Lan Anh.

\- Không ai đưa An Hạ về, em đang không biết tính sao với con bé này đây.

\- Ơ, bạn bè thế đấy. Thôi cậu với anh Minh bận thì cứ đi đi, tớ gọi bố đến đón cũng được.

\- Để anh đưa An Hạ về cho. \_Vâng, người thốt ra câu nói đó không ai khác chính là anh. Anh không thể tưởng tượng được bây giờ nó sốc đến mức nào đâu.

\- Vậy tốt quá, tớ đi đây nha An Hạ. Bye anh Khiêm. \_ Nhỏ Lan Anh này đúng là có người yêu bỏ bạn mà. Vậy là nó “phải” về cùng anh sao.

\- Có đi không cô nương, đứng đấy mãi. Nhanh lên anh đưa về.

\- Dạ…vâng. \_ Nó không nói nên lời luôn. Từ lúc anh ra đứng gần là không biết bao nhiêu ánh mắt “không mấy thân thiện” hướng thẳng đến nó rồi. Taekwondo chưa học tí nào, với đôi chân này thì kể cả bị đánh hội đồng chắc nó cũng phải cam chịu mất. Nhưng biết sao giờ, không muốn bố xin nghỉ giữa chừng để đi đón nó, càng không muốn cuốc bộ về nhà, thế là nó mặt dày leo lên xe anh. Được ngồi trên xe anh một lần, có bị đánh cũng cam chịu.

Xe của anh là xe máy điện nhưng trông ngầu và cao hơn hẳn so với các xe khác. Với chiều cao chênh lệch của nó và anh thì nó phải khá vất vả mới leo lên được cái xe. Hơn nữa, cái việc mà nó không thể tưởng tượng nổi là anh đội mũ bảo hiểm cho nó. Trời ơi, cái khoảnh khắc ấy làm tim nó muốn nhảy ra khỏi lồng ngực luôn. Đã đẹp trai còn ga lăng thế này thì làm sao mà nó chịu được cơ chứ. Anh không biết bây giờ nó ngượng ngùng đến mức nào đâu. Mặt nó đỏ hết cả lên, tim đập thình thịch, mồ hôi đã bắt đầu chảy ra rồi.

\- Em nóng quá à, sao mặt đỏ hết lên thế kia? \_ Tại sao anh còn hỏi cho được. Rốt cuộc là vì ai nó mới có cái biểu cảm này, vì ai, vì ai?

\- Dạ không. \_ Nó vẫn phải giả bộ trước mặt anh. Nhưng không thấy anh nói gì nữa mà chỉ cười cười.

Anh thấy nó ngồi chắc rồi mới lên xe để đi về. Nhìn anh lúc này soái lắm luôn, trông anh với nó như là người yêu vậy. Theo thông tin nó hóng hớt được thì anh rất hiếm khi lai người nào trên xe của mình, nó cũng có thể là người đầu tiên.

\- Nhà em ở đâu? Anh vừa đi em vừa chỉ đường nhé! \_ Anh quay lại nói với nó làm cho nó đã ngại càng ngại hơn.

Do nhà nó khá gần trường nên anh không mất nhiều thời gian để đưa nó về nhà. Vậy là anh biết nhà nó rồi, cơ mà nó vẫn chưa biết nhà anh. Chắc là nhà anh to lắm, đẹp lắm ha.

\- Cảm ơn anh vì đã đưa em về, vì cả túi quà này nữa. \_ Nó giơ giơ cái túi anh tặng lên, cười vui vẻ.

\- Em vào nhà đi, anh về đây.

\- Anh về cẩn thận nhé! \_ Nó đưa tay chào anh, tỏ ra vẻ mặt tiếc nuối. Mà công nhận dạo này anh với nó có duyên ghê, chẳng nhẽ là duyên trời định, ahihi.



\- Con chào mẹ ạ. \_ Nó vẫn cố gắng di chuyển với đôi chân khập khiễng. Tưởng mẹ đi làm cả ngày ai dè giờ này mẹ đã có mặt ở nhà à.

\- An Hạ đấy à. Bố bảo Lan Anh đưa con về nên mẹ không đi đón nữa.

\- Dạ không, Lan Anh có việc bận nên anh Khiêm đưa con về ạ. \_ Nó thản nhiên cất lời mà không biết câu nói của mình khiến mẹ nghi ngờ như thế nào. Đến lúc nó nhận ra thì đã quá muộn rồi. Kì này làm sao nói chuyện với mẫu hậu đây. Mẹ nó tinh tế lắm, lại đặc biệt hiểu nó nên nghe nó nói vậy là kiểu gì mẹ cũng biết nó thích anh Khiêm. Tuy nhiên, mẹ chưa bao giờ đề cập với nó về vấn đề tình cảm khiến nó hơi sợ, cũng vì thế mà nó chẳng dám có tình cảm với ai khi đi học cả. Nhưng sức hút của anh mạnh mẽ quá, nó không cưỡng lại nổi.

\- An Hạ, lại đây mẹ bảo. \_ Thôi xong, kì này nó xong thật rồi. Tự nhiên sao lại nói mà không suy nghĩ thế này. Bây giờ vẻ mặt nghiêm túc của mẹ làm nó sợ thật sự luôn.

\- Dạ…dạ…\_ Chân nó tiến về chỗ mẹ nhưng não thì không nghĩ được gì nữa rồi. Có khi nào mẹ biết nó thích người ta nên cho nó chuyển trường không nhỉ? Không, nó không muốn đâu. Nó còn bao nhiêu điều thú vị chưa được khám phá, có bao nhiêu người bạn tốt ở nơi đây và hơn cả, nó còn chưa thổ lộ tình cảm với anh, nó không muốn đi đâu.

\- Ngồi xuống ghế mẹ nói chuyện này. \_ Mẹ nói thế nó cũng chỉ biết làm theo chứ sao giờ. Bây giờ cả người nó run cầm cập, mặt tái mét. Từ bé đến lớn lần đầu thấy mẹ nghiêm túc kiểu này.

\- Con thích Khiêm à? \_ Thôi, toang… Nó biết ngay kiểu gì mẹ cũng đoán ra mà. Bây giờ nó cũng chẳng dám nói dối nửa chữ.

\- Vâng… Nhưng mẹ đừng hiểu lầm, con thích anh Khiêm là tình cảm trong sáng. Anh ấy cũng không biết con thích anh ấy ạ. Con cũng không vì thích anh ấy mà ảnh hưởng học tập đâu, con hứa con vẫn sẽ chăm chỉ, con hứa, con hứa luôn. Vậy nên mẹ đừng bắt con chuyển trường, con còn nhiều thứ chưa làm được ở nơi đây lắm. Mẹ có cấm con yêu đương cũng được, nhưng xin mẹ đừng chuyển trường cho con, nha mẹ, nha mẹ. \_ Mắt nó bây giờ đã rưng rưng. Mặc dù mẹ chưa nói gì nhưng nó đã tuôn ra một tràng rồi. Nó sợ mẹ nói xong thì nó không còn can đảm mà phản bác nữa nên phải giải thích luôn.

\- Ơ cái con bé này, mẹ đã nói gì đâu nào. Làm gì mà phải cuống hết cả lên thế. \_ Tự nhiên mẹ lại cười khi nhìn thấy cái dáng vẻ này của nó.

\- Cái gì ạ? \_ Cơ mặt của nó bắt đầu dãn ra, không tin vào những gì mình vừa nghe được. Nó cứ nghĩ mẹ sẽ phản ứng gay gắt lắm cơ.

\- Thực ra, mẹ không cấm con yêu đương. Con đang ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời, vì thế hãy cứ tận hưởng, làm những gì mà con thích, bố mẹ cũng sẽ không ép buộc con. Tuy nhiên, nếu con vì thích một ai đó mà phải chịu khổ thì mẹ sẽ đau lòng lắm. Vậy nên, nếu con có tình cảm với ai thì hãy chọn thời điểm thích hợp để nói ra, không có gì phải sợ cả. Con còn trẻ, còn nhiều lựa chọn của cuộc đời mình cơ mà. Vậy nên, nếu con có một mối quan hệ tình cảm nào đó, bố mẹ không phản đối nhưng đừng để nó ảnh hưởng đến cuộc sống của mình. Con là con, là một cô gái thông minh, mạnh mẽ. Con đủ tỉnh táo để biết đâu là điều tốt nhất với mình, đúng không?

\- Mẹ…\_ Giờ đây nó chỉ biết ôm mẹ mà khóc thôi. Nó không ngờ mẹ lại suy nghĩ cho nó nhiều đến vậy.

\- Còn Khiêm ấy à, mẹ thấy cậu ấy được lắm. Nếu con thích người ta thì phải cố lên, nghe không?

\- Con cảm ơn mẹ. \_ Hai mẹ con nó ôm nhau mãi. Bây giờ nó vui lắm, có bạn bè, người thân bên cạnh thì không việc gì nó phải sợ cả. Nó sẽ quyết tâm theo đuổi anh. Mẹ nói đúng, bây giờ là khoảng thời gian đẹp nhất cuộc đời nó, nó không thể để khoảng thời gian này trôi qua một cách tẻ nhạt được. Từ hôm nay, nó sẽ theo đuổi anh một cách đàng hoàng, chính thức. Nói thế thôi chứ nó vẫn sợ lắm, đến chịu…



Hí hửng lên phòng, mở cái túi mà anh tặng ra, xem nào… Đây là bánh kẹo ngoại, nó xử luôn. Nói gì thì nói chứ đồ ăn đối với nó không bao giờ là đủ. Tiếp theo là thuốc bôi, à chết quên, hôm nay nó chưa thay băng. Thế là lại lồm cồm bò dậy lấy hộp y tế, băng bó đôi chân một cách gọn gàng. Lấy hết đồ anh tặng ra thì nó thấy ở cuối có một tấm thiệp. Đồ anh tặng nhiều thật sự, nó khám phá mãi mới hết. Mở tấm thiệp trong tâm thế hồi hộp, không biết anh sẽ viết gì cho nó nhỉ:

“ An Hạ, là anh đây \(Mặt cười\).

Không biết hôm nay em đã đỡ đau chưa. Anh xin lỗi vì hôm trước đã để em một mình ở đó, có xuất hiện cũng không bảo vệ em cho tốt. Trong túi là vài thứ bánh kẹo, anh nghe Lan Anh bảo em ăn nhiều lắm, hì hì. Còn có thuốc bôi và băng nữa, em nhớ thay đúng giờ đấy. Mau khỏi bệnh nha.

Khiêm.”

Trời ơi, anh cứ chu đáo thế này sao nó sống được. Thích anh bây giờ đã trở thành thói quen hằng ngày của nó. Sáng dậy nhớ anh, ở lớp nhớ anh, trưa về nhớ anh, chiều chiều nhớ anh,… đến cả tối ngủ cũng mơ về anh nữa. Chẳng biết từ khi nào anh đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nó rồi. Mặc dù nó biết khoảng cách giữa nó với anh còn xa lắm. Thế nhưng, nó nghe lời mẹ, nó chỉ được sống có một lần thôi, nó phải cố gắng giành lấy những điều mà mình thích chứ. Nó quyết định rồi, kiểu gì nó cũng phải theo đuổi anh bằng được. QUYẾT TÂM!!!