Vật Hi Sinh Nhà Quyền Quý Bắt Đầu Nổi Điên

Chương 9: Giấc mơ.




Edit: Ry

Trời sáng, ánh nắng mang theo sự nóng bỏng đặc trưng của ngày hè.

Thẩm Tinh Trác cảm thấy "mình" nhảy từ trên cầu thang xuống, chạy ra ngoài sân.

Cầu thang có vẻ rất cao, mà cỏ ngoài sân cũng vậy.

Bài trí trong sân rất quen, lại cũng rất lạ.

Thẩm Tinh Trác quan sát một hồi mới lờ mờ nhận ra, hình như đây là nhà cũ của họ.

Trước khi lên 7 gã ở đây cùng gia đình.

Về sau hình như là do ông nội bị bệnh phải vào viện dưỡng lão, cả nhà mới chuyển đến biệt thự hiện tại.

Thẩm Tinh Trác chạy nhảy trên đồng cỏ, thuần thục đi vòng qua khoảnh sân, chạy tới một nơi nào đó.

Ở góc hàng rào có một bé trai đang ngồi xổm.

Nhóc con này ước chừng 3-4 tuổi, mặc chiếc áo thun màu trắng in hình mèo máy, cùng với một cái quần yếm cao bồi màu lam.

Sợi tóc đen mềm dán lên làn da non nớt, nhìn từ xa trông như cục cơm nắm trắng trẻo bé xinh.

Hai cái tay ngắn cũn cỡn bám vào hàng rào, bên cạnh là một cái xô và xẻng nhỏ màu vàng, nhưng bé con lại chẳng đoái hoài gì tới chúng.

Cái đầu tò mò dán sát vào hàng rào, không biết đang nhìn cái gì.

Lúc tới gần đứa bé, Thẩm Tinh Trác nhận thấy "mình" đang cố gắng đi thật khẽ.

Gã rón rén đi tới đằng sau đứa nhỏ, sau đó chồm tới vò tóc thằng bé.

Bé con giật mình, nhưng quay lại thấy là Thẩm Tinh Trác thì lập tức cong đôi mắt đen và sáng kia.

Nhóc này có đôi mắt rất to, phần đuôi hơi rủ xuống trông như mắt cún con.

Ngẩng đầu lên, trong con ngươi đen láy chỉ toàn là hình ảnh của Thẩm Tinh Trác.

Bé con không bị Thẩm Tinh Trác dọa, còn thần bí ngoắc tay với gã.

Chất giọng bi bô nói chưa sõi vang lên: "Suỵt! Ăn, ăn nhìn này!"

Thẩm Tinh Trác nhìn theo, thấy bên ngoài hàng rào có một ổ chó hoang đi ngang qua.

Chó mẹ đi đầu đang ngửi đất tìm đồ ăn, bốn con chó con chạy theo sau nghịch ngợm quấy rối.

Ổ chó này có đủ màu từ đen, vàng tới hỗn hợp, con nào con nấy chân ngắn tũn lăn lộn trên mặt đất.

"Ăn ơi." Bé con bên cạnh thì thầm: "Em trộm cún về được hông?"

Thẩm Tinh Trác sửng sốt, với tính tình của gã, chắc chắn sẽ lao ngay ra bắt một con về.

Nhưng nghe cái tiếng "ăn" ngọng ngịu kia, Thẩm Tinh Trác cố gắng nghiêm chỉnh hơn, bảo: "Chó nhà mình mới được sờ."

Bé trai có vẻ thất vọng, sau đó lại chờ mong hỏi gã: "Vậy mình nuôi chó được không ạ?"

"Lát nữa đi hỏi ông nội đi!" Thẩm Tinh Trác đề nghị.

"Vâng!" Bé con gật rất mạnh.

Sự chú ý của đứa nhỏ nhanh chóng trở lại ổ chó ngoài hàng rào.

Thằng bé chỉ vào con màu đen, bảo: "Em muốn nuôi con màu đen kia, gọi là Tiểu Hắc, nó nhỏ xíu, sẽ bị con khác ức hiếp."

Thẩm Tinh Trác cảm thấy mình nuôi con nào cũng được, nhưng mà xấu tính thích chọc trẻ con nên cố ý nói: "Phải nuôi con màu vàng to nhất kìa, gọi là Đại Hoàng!"

"Nuôi Tiểu Hắc cơ!"

"Phải nuôi Đại Hoàng!"

Tiếng trẻ con cãi cọ xa dần, Thẩm Tinh Trác đang say ngủ tỉnh giấc.

Gã ngồi dậy xoa đầu.

Lòng bàn tay dường như còn hơi ấm của ánh nắng trong mơ, còn có cảm giác cánh tay mềm mịn của đứa nhỏ.

Gã lau mồ hôi đứng dậy, đi tới cửa sổ kéo rèm ra.

Bên ngoài đã nắng chói chang, không còn sớm nữa.

Thẩm Tinh Trác đánh răng rửa mặt xong định xuống lầu.

Diện tích của lầu hai rất rộng, còn có riêng một cái phòng khách, Thẩm Tinh Nhiễm đang ngồi đó ăn sáng.

Sau sự kiện kia...

Không ai dám vào phòng ăn ở tầng 1 nữa.

"Anh tưởng em bảo hôm nay không có tiết? Dậy sớm thế." Thẩm Tinh Trác tự nhiên đi tới, nhặt một miếng trứng rán lên ăn.

Thẩm Tinh Nhiễm giận dữ: "Anh rửa tay chưa đấy!"

Bởi vì giấc mộng kia, tâm trạng Thẩm Tinh Trác rất tốt.

Gã kệ Thẩm Tinh Nhiễm tức tối, còn trêu ngươi ăn hết hơn nửa đồ trong đĩa.

Nghe nó không ngừng gọi "anh", gã còn cười bảo: "Hồi bé thì ngọng líu ngọng lô, gọi anh cũng không gọi được tử tế, cả ngày ăn ăn, ai không biết còn tưởng anh đây là đồ ăn."

Thẩm Tinh Nhiễm không nghe rõ gã nói gì, mà cũng mặc kệ.

Lấp đầy bụng rồi, Thẩm Tinh Trác mới nhìn quanh: "Sao chỉ có mình em vậy?"

"Ba mẹ chưa về mà." Thẩm Tinh Nhiễm cầm nĩa chọc đồ ăn trong đĩa: "Còn nếu anh hỏi Lục Nhiên thì sáng nay nó mang con chó vàng đó ra ngoài rồi."

Nói tới đây nó lại ngẩng lên nhìn Thẩm Tinh Trác: "Anh!"

Thẩm Tinh Trác biết Thẩm Tinh Nhiễm muốn nói gì, gã buồn cười bảo: "Rồi rồi, hôm nay sẽ giải quyết xong."

Nghĩ tới giấc mộng đêm qua, gã còn lấy làm lạ: "Nhưng mà hồi bé em thích chó lắm cơ mà? Còn đòi nuôi con chó nhỏ màu đen, sao giờ lại ghét chó vậy?"

"Ai thích chó cơ?" Thẩm Tinh Nhiễm không hiểu gì nhìn gã.

Thẩm Tinh Trác bỗng khựng lại.

Từ lúc mơ thấy đứa trẻ kia, Thẩm Tinh Trác vẫn luôn cho rằng đó là Thẩm Tinh Nhiễm.

Gã tỉnh mộng, xuống lầu, ăn sáng, trò chuyện với Thẩm Tinh Nhiễm.

Mãi cho tới tận lúc này, Thẩm Tinh Trác mới ý thức được, khi Thẩm Tinh Nhiễm tới nhà họ Thẩm thì nó đã 5 gần 6 tuổi.

Qua cái tuổi ngọng nghịu phát âm không rõ rồi.

Mà khi đó họ cũng đã rời khỏi nhà cũ.

Vậy...

Đứa bé trong mơ là ai?

Một sự hoảng hốt pha lẫn với xấu hổ dâng lên.

Thẩm Tinh Trác bỗng thấy đồ ăn trong miệng nhạt thếch, dạ dày cũng tự dưng sôi lên kháng nghị.

Thấy gã đột nhiên đờ ra, Thẩm Tinh Nhiễm hỏi: "Anh sao thế?"

Nghe được một tiếng "anh" này, sự vui mừng thích thú mọi ngày vẫn còn.

Nhưng chợt có thêm chút mờ mịt khó có thể diễn tả.

"À, tự dưng nhớ ra có mấy việc cần làm." Thẩm Tinh Trác quay người cầm áo khoác vắt trên thành ghế sô pha.

Gã khoác áo vào, bảo Thẩm Tinh Nhiễm: "Anh ra ngoài một chuyến."

Thẩm Tinh Trác lái xe ra khỏi biệt thự.

Thật ra hôm nay gã chẳng có việc gì hết.

Vụ con nhà giàu đâm người đợt trước bung bét ra khiến phòng làm việc của gã bị liên lụy, vốn dĩ thu nhập đã chẳng ra làm sao, giờ đang đứng trên bờ vực phá sản.

Nhưng mấy thứ vớ vẩn này không ảnh hưởng gì tới Thẩm Tinh Trác hết.

Ngay sau khi trưởng thành gã đã thừa kế một ít cổ phần của tập đoàn gia tộc, riêng tiền hoa hồng hàng năm đã đủ cho gã sống sung sướng.

Thẩm Tinh Trác không biết đi đâu, cứ lái xe dạo quanh như vậy.

Dạo một hồi cũng dần bình tĩnh lại.

Chỉ là một giấc mơ thôi, chưa chắc đã là kí ức thật.

Thẩm Tinh Trác biết mình nhận thức chuyện tương đối trễ. Anh trai gã Thẩm Tinh Ngộ có trí nhớ vượt trội, nhớ cả chuyện từ hồi 1-2 tuổi, còn gã thì chuyện hồi tiểu học cũng cái nhớ cái quên.

Thế nên Thẩm Tinh Trác chẳng có tình cảm gì với Lục Nhiên hết.

Kể cả khi biết Lục Nhiên là em trai ruột bị thất lạc từ nhỏ, gã vẫn thiên vị bảo vệ Thẩm Tinh Nhiễm đã chung sống mười mấy năm với mình hơn.

Nhìn Lục Nhiên gã đã thấy ngứa mắt, cứ có cảm giác thằng ranh đó lớn lên đột nhiên tìm về nhà chắc chắn là để chiếm đoạt lợi ích của Thẩm Tinh Nhiễm.

Danh gia vọng tộc như họ, biến động thành viên là một chuyện rất phiền phức, cũng tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm.

Dù sao thì cái tên "Thẩm Tinh Nhiễm" vốn thuộc về Lục Nhiên.

Là một người anh, gã tất nhiên phải đứng về phía Thẩm Tinh Nhiễm.

Thẩm Tinh Trác không nhớ là bắt đầu từ bao giờ, nhưng có lẽ là ngay ngày đầu tiên Thẩm Tinh Nhiễm tới nhà họ Thẩm, gã đã có một chấp niệm.

Gã nhất định phải bảo vệ em trai mình thật tốt.

Suy nghĩ bộn bề.

Đến khi hoàn hồn, Thẩm Tinh Trác nhận ra mình đã lái xe tới nhà cũ.

Tòa dinh thự đã sừng sững ở đây nhiều năm, ở thời đại này lại có vẻ xưa cũ.

Mặc dù có chuyên gia tới chăm sóc quét dọn, nhưng không có chủ nhân vẫn khiến nó thêm tiêu điều thê lương.

Thẩm Tinh Trác ngồi trong xe, do dự mãi không xuống.

Gã cũng chẳng biết sự do dự ấy tới từ đâu.

Chỉ là mãi không mở cửa xe.

Nhưng rồi Thẩm Tinh Trác vẫn mở cửa xuống xe.

Gã vốn là kiểu người thích làm gì thì làm.

Chỉ khi ở bên cạnh Thẩm Tinh Nhiễm thì mới biết điều hơn một chút.

Xuống xe rồi gã mới phát hiện, nhìn qua thì không thấy có vấn đề gì vì nơi này vẫn luôn có người tới quét dọn bảo dưỡng, nhưng cỏ dại ngoài sân mọc tùm lum. Thường xuân không rõ loài gì đã bò ra khỏi hàng rào, quấn từng vòng từng vòng.

Cách bức tường xanh rậm rạp ấy, hoàn toàn không thấy được bên trong ra sao.

Thẩm Tinh Trác đi dạo một vòng, cảm thấy thật vô nghĩa.

Gã chẳng hiểu sao mình lại phí thời gian ở đây.

Chỉ vì giấc mơ ngớ ngẩn đó?

Thẩm Tinh Trác quay đi định về xe, mở cả cửa xe rồi. Nhưng gã khựng lại, quay sang nhìn con đường bên cạnh hàng rào.

Đường bé xíu, mặt đường đã rạn nứt.

Ở chính giữa có một cái nắp cống quen thuộc.

Trong giấc mơ đêm qua, gã và đứa bé kia đã đứng sau hàng rào, nhìn bầy chó hoang bên ngoài, có một con đã nghịch ngợm nhảy qua miệng cống.

Con chó đen nhỏ xíu đó lúc nhảy còn ngã cái oạch.

Cảm giác không chân thực khi cảnh trong mơ và hiện thực hòa làm một ập tới.

Thẩm Tinh Trác đứng cạnh nắp cống, quay sang nhìn phần hàng rào đã mọc đầy thường xuân.

Gã bỗng đi tới, dùng tay giật hết đống thường xuân trên đó.

Gai nhọn cào qua cổ tay gã, để lại từng vệt đỏ.

Lá rồi hạt giống theo động tác của gã bay tứ tung, dính hết lên quần áo tóc tai, Thẩm Tinh Trác lại mặc kệ.

Gã tóm phần rào đã rỉ sét, nhẹ nhàng trèo lên, linh hoạt nhảy qua hàng rào, đáp xuống sân.

Phần đất dưới chân mềm dính và đầy lá khô.

Cả khoảng sân trống rỗng, không có thảm cỏ xanh rờn, cũng không có đồ chơi rải quanh, càng không có cục cơm nắm trắng mềm ngồi xổm trong góc.

Thẩm Tinh Trác tự giễu cười một tiếng.

Gã đi quanh nhìn, quyết định trèo ra lại, nhưng bước chân như ma xui quỷ khiến đi tới một góc sân.

Thẩm Tinh Trác cũng không biết mình đi tới đây làm gì.

Nhưng cơ thể cứ di chuyển theo ý nó.

Gã ngồi xổm xuống, gạt phăng đống cỏ dại, sau đó bới lớp đất lên.

Tay nhanh chóng chạm tới một tấm gỗ cưng cứng.

Nó sắp mục rồi, biến thành màu đất, cảm giác rất giòn và mềm.

Trong kẽ còn bò mấy con giun.

Theo động tác của Thẩm Tinh Trác, giun bò đi mất.

Gã phủi bùn đất trong tay, mò được khóa, quyết định nhấc cả tấm ván lên.

Khóa đã gỉ, nhấc một cái đã gãy.

Thẩm Tinh Trác tốn kha khá sức mới nhấc được tấm ván.

"Rắc" một tiếng.

Cánh cửa đã khóa cả chục năm mở ra, không thể đóng lại nữa.

Bên dưới ván gỗ là một "nhà kho" nhỏ.

Bên trong có vài miếng gỗ xếp hình, hai quả bóng da giống hệt nhau.

Và một cái xô nhựa màu vàng be bé, chiếc xẻng nhỏ cùng màu, lẳng lặng nằm trong góc.

Chúng đã nằm đó rất nhiều năm, tại xó xỉnh không ai còn nhớ tới.

___________________________________

Nói bộ này khóc ẻ là thật á (˃̣̣̥ᯅ˂̣̣̥) thương em bé dã man, đầu thai vô cái gia đình hãm gì đâu... Thật ra ông Trác này là đỡ nhất trong cả cái gia đình hãm l đó, nhưng đỡ thôi chứ vẫn hãm nha, sống vô trách nhiệm, thích đổ lỗi cho người khác. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tác giả cũng không định tẩy trắng gì đâu, mỗi nhân vật sẽ có kết cục thích đáng.

Nói thiệt chứ tui kị mấy bộ mà gia đình hãm l ghê gớm (˃̣̣̥ᯅ˂̣̣̥) kiểu như không hiểu tại sao lại có thể đối xử với con/em mình như vậy, đã thế bộ này còn rất là xoáy vào tình cảm gia đình, nỗi đau của thụ nữa chứ   (╥﹏╥) Nên cứ mỗi lần tác giả tả về cái gia đình này là tui bị suy ấy, vì hãm quá, không chịu nổi, rặn chữ cũng lâu hơn hẳn nên thông cảm nhé.