Trước mắt… À không, phải nói xung quanh mới đúng.
Xung quanh là một mảnh mờ mờ ảo ảo, sáng không sáng tối không tối thật là thấy ghét. Cũng may đây là một không gian trống chứ nếu có cây cỏ hoa lá hay bất kỳ vật gì chắn trên đường chắc té dập mặt chứ chẳng đùa.
Nếu mấy bồ muốn hỏi cô đây là đâu à?
Câu trả lời sẽ là: Biết chết liền!
Thật! Không biết thật đấy!
Một giây trước còn ở trong biển lửa, một giây sau lại xuất hiện ở cái nơi quỷ quái này rồi sao biết được!?
Nếu cô biết đây là đâu thì đã tìm cách ra ngoài tìm anh bạn trai rồi chứ hơi đâu ở đây phí thời gian!?
Cái nơi quỷ quái này bốn phương tám hướng đều giống y chang nhau, trống không chả có gì cả.
Đông tây nam bắc đều chả phân biệt được hướng nào với hướng nào, cước bộ đến muốn rẩy mẹ cái chân luôn mà vẫn chưa thấy cái khỉ gió gì.
Phía trước dường như vẫn là không gian vô cùng vô cùng tận.
" Rốt cuộc ở đây là đâu vậy nè!!!"
" Sống không cho bên nhau tới chết cũng muốn chia rẽ người ta nữa là sao!!!"
" Nhốt tôi ở đây làm cái quái quỷ gì!!!"
" Dù không biết là ai nhưng mau thả tôi ra!!!"
Lâm Thiển tức giận hét lớn trong không gian.
Hong giận sau được?
Cô bị nhốt ở đây lâu lắm rồi đó!
Bạn trai cô còn không biết như thế nào nữa rồi kìa!
Lỡ bị nhốt ở nơi này vĩnh viễn luôn rồi sao?
Sợ lắm luôn á!
Cần có bạn trai an ủi.
Nhưng bạn trai không có ở đây.
Haiz…
Trong lúc Lâm Thiển đang không ngừng mắng chửi ai oán, đột nhiên trước mặt cách cô một đoạn xuất hiện một cánh cửa. Không… phải gọi là ô sáng hình cánh cửa mới đúng.
Có một vài âm thanh loáng thoáng từ bên trong ánh sáng đó truyền đến, nhưng không được rõ.
Cô hiếu kỳ chậm bước đi đến.
" …anh hứa sẽ … tốt … không đánh em…"
" Hôm nay… lại làm bánh ngon ơi là ngon… hết rồi…"
" …mua…vải mọng nước ngọt quá trời…"
" … tính nghĩ học luôn sao…"
" … mình với Lộ Lộ… cậu nè…"
" A Nhiên có bạn trai rồi… là…"
“… tiểu Nam mới… một bộ phim…”
Rất nhiều giọng nói cứ chồng lên nhau, có già có trẻ, nam có nữ cũng có.
Từng câu chữ đứt quãng không hoàn chỉnh, thật không biết họ đang nói gì!?
Giọng nói xa lạ, nhưng lại có chút quen thuộc.
Dường như đã từng nghe qua!?
Lộ Lộ?
A Nhiên?
Tiểu Nam?
Bọn họ là ai?
" Thiển Thiển."
Lâm Thiển:"? " Xoay người lại, lại thêm một vòng sáng hình cánh cửa nữa xuất hiện, cũng cách cô một đoạn, nằm đối diện vòng sáng cánh cửa vừa rồi.
" Thiển Thiển em đi đâu vậy? Ở bên này mới đúng!!!"
Giọng của Lâm Đằng phát ra từ cánh cửa đối diện.
" Quay lại đi em đi ngược hướng rồi!!!"
Lần này là Lâm Triết.
" Thiển Thiển mau quay lại!!!"
" Đừng đi về phía bên đó!!!"
Ninh Tiểu Vũ với Phí Hân cũng đang ra sức gọi cô.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của người thân bạn bè, Lâm Thiển liền đi về hướng bên đó.
" Thiển Thiển nhanh lên chúng ta về nhà thôi."
Vòng sáng hình cánh cửa bất ngờ dần thu hẹp lại. Cô hoảng hốt bước chân chạy nhanh.
" Thiển Thiển mau lên."
" Nhanh lên Thiển Thiển."
" Nhanh lên, cậu làm được mà."
" Nhanh lên!!!"
“…”
Âm thanh hối thúc của mọi người không ngừng phát ra thôi thúc, giọng nói hoảng loạn sợ hãi cô đến không kịp trước khi cánh cửa hoàn toàn biến mất.
Nhưng lúc này bước chân Lâm Thiển đột nhiên dừng lại, một tia sáng lướt nhanh qua trong đầu.
Quay đầu nhìn về phía vòng sáng cánh cửa đối diện, những âm thanh từ bên trong vẫn đang vang vọng, nó cũng đang dần thu hẹp lại.
Cô lập tức xoay người chạy thật nhanh về phía những âm thanh xa lạ lại có phần quen thuộc kia.
" Thiển Thiển cậu đi đâu vậy? Mau quay lại đi."
" Bên đây mà cậu đi lộn hướng rồi. Mau quay lại."
" Thiển Thiển em đi đâu vậy? Mau quay lại đi. Ở bên này nè!!!"
" Gia đình em ở đây mà! Em đi đâu vậy?"
" Anh ba ở đây mà!!!"
" Anh hai đây!!!"
" Bọn mình ở đây bà cậu đi đâu vậy? Quay lại đi!!!"
" Mau quay lại!!!"
" Nhầm đường rồi mau quay lại!!!"
" Quay lại đi!!!"
“…”
Âm thanh gấp gáp của mọi người không ngừng vang lên phía sau, như sợ cô thật sự lạc đường không tìm được lối về, nhưng Lâm Thiển vẫn không màn đến mà bất chấp chạy về phía trước.
Nơi những cái tên xa lạ, âm thanh xa lạ, câu chuyện họ nói cũng thật xa lạ vọng ra đang ngày một rõ hơn. Cánh cửa cũng đã bị thu hẹp quá nửa, dùng hết sức lực của mình tăng tốc lao thật nhanh vào, cùng lúc cô lao vào thì cánh cửa hoàn toàn biến mất.
Trước lúc đó cô còn nghe mọi người đồng thanh hét thật lớn:
LÂM THIỂN MAU QUAY LẠI!!!
Ánh sáng khói lóa đánh úp đến khiến mắt vô cùng nhức nhói, cô vội nhắm chặt lại hai mắt.
Bầu trời bên ngoài là một màu xám xịt, mặt trời bị mây đen che phủ, gió phong nổi lên như đang báo hiệu cho một cơn mưa sắp tới.
Một người phụ nữ trang nhã quý phái ngoài năm mươi, trong tay cầm một chiếc khăn bông đang lau người cho cô gái trẻ đang nằm trên giường.
Ngũ quan cô gái rất đẹp, chỉ cần nhìn sơ qua liền có thể nhận thấy dung mạo của hai người giống nhau đến tám phần, nhưng hiện tại khuôn mặt lại trắng bệch xanh xao, cơ thể gầy gò khiến người ta nhìn vào không khỏi đau lòng.
Người phụ nữ vừa dùng khăn bông lau người vừa trò chuyện cùng cô gái. Toàn là những chuyện vặt vãnh trong nhà nhưng cũng không kém phần thú vị.
Ngón tay được bà cầm lấy đột nhiên khẽ động, lúc đầu bà cử ngỡ mình làm nhưng đến lần cử thứ hai bà lập tức quay đầu lại nhìn chằm chằm người đang nằm trên giường.
Vừa kinh ngạc vừa vui mừng lại có chút lo sợ, sợ rằng bà đã lầm…
Đến khi đôi mắt đã ngủ lâu đến nỗi khô khốc dần mở ra bà mới mừng đến rơi nước mắt.
" Tiểu Nam chị con tỉnh rồi mau đi gọi bác sĩ."
Một cậu thanh niên tầm mười tám tuổi nghe vậy vui mừng chạy thật nhanh ra ngoài.
Người phụ nữ nhìn cô gái có dung mạo giống bà tám phần, bật cười nhưng nước mắt lại không kìm được mà tuôn rơi, giọng nói chứa đựng một loại tình cảm hết sức thiên liên lại có phần rung rẩy.
" Con à!"
Lâm Thiển tỉnh lại vào một ngày mưa tầm tã.
Mưa qua đi trời lại sáng, cầu vòng xuất hiện mộc ngang một khoảng trời xanh, thế gian như mới vừa trải qua một cơn gội rửa sạch sẽ trong lành.
Đây là thế giới trước khi cô xuyên qua.
Ván cược này Lâm Thiển đã thắng.
Cơ thể ở thế giới kia sớm đã bị thiêu thành tro, nếu lúc đó cô quay lại chỉ có con đường chết.
Lưng dựa lên chiếc gối dựng đứng trên đầu giường, đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ quang sát cảnh vật bên ngoài.
" Chị." Trên tay người này cầm theo một hộp đựng đồ ăn:" Mẹ nấu cháo cho chị nè. Ăn lúc còn nóng ngon hơn."
Đặc hộp cháu lên bàn, lấy muỗng múc ra một chén rồi đem đến cho cô.
" Tiểu Nam, từ khi nào em biết dịu dàng chăm sóc người chị gái này dậy? Bất ngờ lắm đó." Lâm Thiển tỏ vẻ trợn mắt kinh ngạc.
" Thì bây giờ cứ nhịn lại chờ chị khỏe lại đi, tới đó bắt đầu lật sổ tính lại." Lâm Đình Nam thản nhiên nói.
Ôi chài cái thằng trời đánh này!!
Lâm Đình Nam là em trai sinh đôi của Lâm Thiển, dung mạo của hai người phải nói là một phiên bản khác giới của người kia.
Không hổ là sinh đôi. Thật sự là quá giống.
Chỉ là dung mạo của Lâm Thiển ít hơn một phần tiêu soái nhiều hơn một phần kiều diễm, Lâm Đình Nam thì nhiều hơn một phần nam tính ít hơn một phần đáng yêu.
Trình Mẫn là mẹ cô, cũng người người đầu tiên cô nhìn thấy khi trở về, bà rất giỏi tài bếp núc, nhưng mấy ngày nay ngoài cháo ra không ăn được gì khác thì dù ngon cách mấy cũng thật chịu không nổi.
Cô đang mặt nhăn mày nhó cố nuốt xuống đống cháu này, thì thằng em đột nhiên khom xuống kề sát đến mức cô giật mình xém tí nữa quăng cả chén cháo vào mặt nó.
" Mày định hù chết chị mày thêm một lần nữa hả?"
" Câu này của bà mà để anh hai nghe được sẽ tát bà rẩy răng đó!" Lâm Đình Nam dùng nhón trỏ chỉ lên nốt ruồi trên khóe mắt của cô:" Em nhớ nó màu đỏ mà, sao giờ đen thui vậy?"
" Cái này là nơi cất giữ vận khí của chị tích góp được ở những kiếp trước, bây giờ đem ra đổi mạng hai người nên dùng hết rồi, mới đen đó."
" Hai người? Chị rồi ai nữa?"
Lâm Thiển vòng tay cập cổ nó lại, hết sức nghiêm túc nói:" Anh rể của cưng."
" Chị ba yêu dấu của em ơi." Ánh mắt lo lắng lại có phần cầu khẩn.
" Sợ nha!! Gì vậy má."
" Chúng ta đi chụp X Quang đi, kiểm tra phần đầu lại chút xem não có bị hỏng ở đâu không! Nha!!"
Lâm Thiển:"…"
" Biến cho đời tươi đẹp đi em trai à!!"
Chị mày biết mày sẽ không tin nên tao mới nói, mày mà tin tao nói làm khỉ gió gì?
" Ê mà chờ chút. Hỏi xông câu cuối rồi biến sao." Chuyện quên giờ mới nhớ:" Chị hôn mê bao lâu rồi?"
" Cũng không lâu lắm." Lâm Đình Nam hiện lên một tia ác ý:" Mới ba năm à!"
’ Phụp ’
Một ngụm cháo Lâm Thiển vừa mới húp vô miệng đều phun dính lên khuôn mặt xinh đẹp của thằng em trai.
’ Cạch ’
Cửa được mở ra, đi vào là hai cô gái trạng tuổi cô.
" Thiển Thiển tụi mình đến thăm cậu nè!"
Đập vào mắt họ đầu tiên là khuôn mặt đầy cháu của cậu minh tinh nhỏ nhà cô bạn, cả hai không nhịn được cùng bật cười.
Bạch Lộ với Đường Nghiên là hai cô bạn chơi thân từ nhỏ ở thế giới này của cô.
Tình cảm không hề thua kém Phí Hân với Ninh Tiểu Vũ ở thế giới kia.
Nhắc đến đây, hai hôm trước em họ Khanh Hoa đến thăm cô có nhắc đến bộ tiểu thuyết < Sự Cưng Chiều Của Tổng Tài>. Con bé nói tác giả của bộ tiểu thuyết này không biết tại sao lại sửa đổi cốt truyện nữa rồi, mà đây đã là lần thứ ba.
Từ một câu chuyện tình tổng tài bá đạo giữa nam chính Lục An Thành với cô nàng nhóc bạch ngọt Sa Nguyệt.
Đến câu chuyện tình thanh xuân vườn trường của vị học bá vốn là nam phụ lên cấp thành nam chính Thường Hạo với nữ chính Sa Nguyệt đã bị biến chất.
Lần này lại trực tiếp đá bay đám nhân vật chính này xuống lề mà đưa một nhân vật phụ với một nhân vật cực phụ lên, từ thể loại ngôn tình trực tiếp sửa lần thành bách hợp giữa Nghiêm Xảo với Phí Hân.
Sa Nguyệt về quê trồng rau nuôi lợn.
Hai nam chính trước đó cùng dắt tay nhau xuống suối vàng còn tiện tay đem theo một cô bạn của nữ thụ.
Thế lực của nam chính Lục tiền nhiệm được một người anh của cô bạn bị hai tên kia dẫn đi là Lâm Đằng đảm nhiệm.
Một cô bạn nữa của nữ thụ là Ninh Tiểu Vũ kết hôn với anh của cô bạn xấu số kia là Lâm Triết.
Ui là trời!!!
" Chị họ, em cảm thấy tác giả viết lên cốt truyện này đang rất mất lòng tin ở nam nhân nên mới chỉnh tới chỉnh lui như vậy, cuối cùng lại thành truyện bách hợp luôn. Ngay cả tên cũng sửa lại luôn rồi." Khanh Hoa là một đứa rất mê tiểu thuyết, càng nói càng hăng càng nói càng say:" Chỉ có một chữ < ĐỢI>."
Đợi?
Cũng đúng.
Trong câu chuyện này dù đối với ai cũng chỉ là một chữ ĐỢI này.
Đợi ngày sương mù chợt tan, tìm được con đường phía trước, tìm lại con tim mình.
Sa Nguyệt, Nghiêm Xảo hay Lâm Thiển đều như vậy!