Lâm Thiển vô lực, đầu bị đập mạnh vào vô lăng, máu từ trên trán chảy xuống nhuộm đỏ một bên mặt, nốt ruồi son nơi khóe mắt được tắm máu như phát ra ánh sáng hết sức quỷ dị.
Đầu gục xuống vô lăng, ý thức không còn tỉnh táo, trước mắt rất mơ hồ.
Toàn thân đã sớm tê dại, những vết thương trên da thịt này cô không còn cảm giác, nhưng não bộ lại truyền đến từng cơn đau điếng, tựa như có một bàn tay vô hình bóp lấy não bộ rồi xé toạc nó ra.
" Tôi không cho phép em thích hắn." Một âm thanh trầm thấp pha lẫn tức giận, nghe thật giống giọng nói Lục An Thành nhưng lại bá đạo hơn hiện tại rất nhiều.
" Tại sao chứ?" Âm thanh tinh nghịch mang theo ý cười.
" Vì tôi yêu em."
Lâm Thiển tự hỏi có phải mình sắp chết rồi hai không, ngay cả ảo giác cũng xuất hiện luôn rồi, một loạt âm thanh ồ ồ truyền vào hai bên tai.
" Tôi không thích cô, đừng bám lấy tôi nữa." Âm thanh đầy chán ghét có lẽ là Thường Hạo.
" Tôi cũng đâu nói thích anh, bớt tự luyến." Cô lại nghe bản thân nhạt nhẽo nói:" Số mệnh của chúng ta đều như nhau thôi…"
" Thiển Thiển, người đàn ông hôm qua nói chuyện với cậu là ai vậy? Đẹp trai thiệt nhưng cũng đáng sợ quá!"
" Người ta ấy à… Là một người đã được định sẵn sẽ cao tận trời cao, còn chúng ta thì thấp bé thế này nè."
Lòng ngực phập phồng dồn dập đến phổi cũng sắp vỡ ra, đau đớn như xé toạc da thịt khiến Lâm Thiển chỉ mong muốn được ngất đi, nhưng kì lạ thay ý thức lại càng tỉnh táo hơn.
" Em chán kiểu nam sinh chuyển sang thích tổng tài băng lãnh nhiều tiền rồi sao, nhưng nhà chúng ta đâu có thiếu tiền?"
" Anh nhiều tiền bằng người ta sao? Haiz… Nhưng mà đừng nói bậy, chúng ta với không tới…"
Dưới ngọn đèn mờ bên lề đường phản chiếu bóng hình cao lớn cương nghị của người đàn ông.
" Tại sao em không thử chấp nhận tình cảm của tôi dù chỉ một lần?"
" Số mệnh từng người của thế giới này đều đã được định sẵn, chúng ta là hai đường thẳng song song, đừng phí sức nữa."
" Nếu là vậy thì tôi sẽ đi ngược lại nó."
Đã là mệnh… Thật sự có thể đi ngược sao?
Có lẽ được cũng có lẽ… là không…
Đem cả sinh mạng làm vật cược nhưng phần thắng chỉ có năm mươi.
Đáng không?
Không biết.
Chỉ có người đặc cược mới có thể trả lời đúng câu hỏi này.
Vô số hình ảnh không ngừng lướt qua trong đầu, chui vào trong não, có vui có buồn, có bi có phẩn.
Ngọt ngào là thế.
Hạnh phúc là thế.
Nhưng cũng thật bi thương…
" Đã sớm nói không thể cãi mệnh mà… anh lại không tin… Thôi được rồi… cũng đến lúc để nó đi theo quỹ đạo ban đầu rồi… Quên em đi…"
" Thích một người chỉ là cảm giác, yêu một người là xuất phát từ tim. Trái tim anh đã sớm đặc ở chỗ em, em bảo anh làm sao quên đây!?"
Nước mắt của anh rơi xuống mặt cô lăn dài xuống má, nóng hổi khiến má cô đau rát.
" Chẳng phải em từng nói anh là thiên chi kiêu tử sao… Rồi sẽ ổn thôi… Chờ anh… "
Chờ anh?
Anh định làm gì đây!?
Từng không gian khác lạ, từng thân phận khác nhau, đôi lúc khi bắt đầu có cha có mẹ, đôi lúc lại là trẻ mồ côi, cuộc sống có nghèo có giàu có tốt có xấu nhưng rồi cũng có ngày cô trở về đây, trở về bên cạnh một người.
Từng dòng từng dòng kí ức trôi vào trong tâm trí, não bộ cùng lúc tiếp nhận quá nhiều đau nhức như muốn nổ tung.
Cả người Lâm Thiển đầy mồ hôi, vành mắt đỏ ngầu, khuôn mặt lắm lem ướt đẫm không biết là mồ hôi hay nước mắt, dòng máu đỏ tươi từ trán chảy qua nơi khóe mắt rồi lăn dài xuống tựa giọt huyết lệ bi thương đến cùng cực.
Tay lần mò tháo dây an toàn ra, chống người người dậy, hai tay dùng sức mở cánh cửa, cố lê cơ thể ra khỏi xe.
Mày phải cố lên…
Không được bỏ mạng tại đây đâu.
Dù thế nào cũng phải cố gắng giữ cái mạng này lại.
A Thành còn đang đợi mày.
Anh ấy… anh ấy vì mày mà khổ sở như vậy…
Mày chỉ cần cố gắng sống sót thôi cũng không được nữa hay sao… Sao cứ hết lần này đến lần khác lại bỏ anh đi chứ!!!
Trái tim cô đau đến cùng cực, những giấc mơ trước kia không tài nào nhớ được một lần nữa ùa về, lớp sương mù bao phủ bị xua tan, tấm bia mộ trơ trọi lạnh lẽo trong màn đêm lại không hề chịu cảnh cô đơn, một đóa hoa hồng kiều diễm trong đêm tối, một người đàn ông luôn xuất hiện mỗi lúc đêm về…
Lâm Thiển lê cơ thể ra khỏi xe mới đi vài bước đã bị té ngã, rồi lại bò dậy đi tiếp, rồi té ngã, rồi lại đứng dậy đi tiếp…
Chiếc xe bị lật ngửa bên kia đã bốc cháy, lửa đang lan qua xe cô lái từ vũng xăng bị chảy ra bên ngoài.
Chân cố bước đi thật nhanh, cô đủ nhận thức được tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra, rất có khả năng một lúc nữa hai chiếc xe sẽ nổ tung, ở gần chỉ có con đường chết.
Điều cô không muốn nhất chính là anh đau khổ, nhưng lần nào cô cũng là người mang đau khổ đến cho anh.
Cô rời khỏi thế gian này bỏ lại anh một mình, những ngày tháng sau đó anh biết trải qua như thế nào!?
Mỗi lần anh đều ôm lấy cô, chính mắt chứng kiến sự sống người con gái anh yêu dần tiêu tan đến lụi tàn.
Anh yên lặng rơi nước mắt lại còn nở một nụ cười trấn an bảo cô đợi anh.
Nhưng anh đau hay nụ cười ấy chua sót đến đau đớn mức nào…
’ ĐÙNG ’
Một tiếng nổ lớn xảy ra, rất nhanh sau đó lại thêm một tiếng ’ ĐÙNG ’ nữa vang lên, mặt đất xung quanh có phần rung chuyển, Lâm Thiển đã đi được một đoạn nhưng vẫn không tránh khỏi ảnh hưởng, bị luồng sóng trong vụ nổ đánh văng xuống đường, khí nóng phả vào lưng như muốn bỏng.
Đống lửa cháy ngùn ngụt bốc lên như sáng cả một khoảng trời đêm, khói đen bốc lên cuồn cuộn, nơi đây chẳng có nhà cũng chẳng có người, cô tự hỏi liệu mình có chờ được đến khi có người đến cứu?
Lâm Thiển nằm trên mặt đường lạnh lẽo, ngay cả sức lực bò đi cũng không có, khung cảnh xung quanh dần trở nên mờ đi.
Trước giờ cô vẫn luôn muốn biết.
Nếu là số mệnh của từng người ở thế giới này đều đã được vẻ ra từ trước không thể không tuân…
Vậy tại sao lại để cho cô có được ý thức của riêng mình kia chứ?
Là để cô biết phía trước chính là vực sâu vạn trượng nhưng vẫn phải đâm đầu vào tìm chết hay sao?
Nếu đã không muốn để cô và anh bên nhau thì tại sao lại không để anh đi theo cái số mệnh đã định ra trước đó?
Tại sao không để anh nhất kiến chung tình với người được định sẵn là nữ chính kia?
Tại sao lại để anh gặp cô?
Tại sao lại để chúng tôi yêu nhau rồi mới ra sức ngăn cản?
Tại sao không để chúng tôi như bao người khác chỉ cần hành động như một con rối đi hết đoạn đường đã được vạch ra từ trước là được?
Tại sao lại đối xử với chúng tôi như vậy?
Rốt cuộc là tại sao chứ?
Những câu hỏi này luôn quanh quẩn trong đầu cô, cô thật sự rất muốn biết câu trả lời là gì…
Có lúc Lâm Thiển sẽ đứng thẳng người chỉ lên trời xanh mắng.
Có lúc lại tựa như bất lực hỏi ra một tràn.
Lại có khi rơi nước mắt đau khổ ngẹn ngào mà oán trách.
Hoặc như hiện tại cô nằm trên mặt đường ngước nhìn bầu trời đầy sao thầm đưa ra câu hỏi.
Nhưng lần nào cũng vậy, dù có hỏi bao nhiêu lần đi nữa cũng không có người nào trả lời những câu hỏi này của cô.
Bên tai dường như nghe được có tiếng xe chạy đến, phản ứng đầu tiên của Lâm Thiển không phải vui mừng mà là tự hỏi:
Không biết người đến là ai đây.
Bóng tối ập đến, hoàn toàn bao phủ tia ý thức cuối cùng của cô.
Chiếc xe màu đen dừng cách chỗ Lâm Thiển chừng hai mét.
Cánh cửa được mở ra, một đôi giày da bước xuống.