Lâm Thiển ngồi trong xe tay chống cạnh hàm chán nản nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ không ngừng lướt qua.
Chiếc xe chạy càng ngày càng xa, cảnh vật bên đường đã không còn là những tòa nhà cao trọc trời nữa mà thay vào đó là những cánh đồng bao la xanh mướt, từng dãy núi trùng trùng điệp điệp lần lượt xuất hiện trước mắt, không khí trong lành yên tĩnh.
" Lục An Thành, chúng ta ra khỏi thành phố luôn rồi đó, anh đừng nói là sẽ dẫn tôi đi làm người rừng thử cảm giác sống nguyên thủy đó nha, trò này không vui đâu.
" Lâm Thiển có chút nghi ngờ về mạch suy nghĩ khác người của anh.
" Nếu là sống cùng Thiển Nhi thì anh rất sẵn lòng.
" Lục An Thành quay qua nhìn cô một lượt rồi mới nói tiếp:" Nhưng nếu đã làm thì phải làm cho giống, theo anh được biết thì người rừng không có mặc đồ nha.
"
Lâm Thiển:" Ồo! Anh nếu thích thì cứ làm người rừng của anh, còn tôi sẽ làm một người đi khám phá thế giới, sẽ quay lại khoảnh khắc gặp được người rừng này, chắc chắn anh sẽ rất nhanh nổi tiếng.
"
Lục An Thành:" Thiển Nhi, anh không ngờ em lại luyến tiếc cơ thể anh như vậy luôn đó, nhìn một lần không thỏa mãn mà còn muốn quay lại từ từ ngắm.
"
Lâm Thiển:" Không chỉ mình tôi ngắm mà tôi còn để người cả thế giới này cùng ngắm, anh vui chưa?"
Lục An Thành:" Em sẽ không nỡ làm như vậy.
"
Lâm Thiển:" Ừ hay.
"
Lục An Thành:" Anh biết bản thân mình rất hay, nhưng được em khen anh cảm thấy rất vui.
"
Lâm Thiển:"!.
" Anh nghe từ đâu ra được là tôi đang khen anh?
Thôi được rồi, cô thừa nhận da mặt mình chưa dày bằng anh.
" Lúc trước chẳng phải anh theo mọi người gọi tôi là Thiển Thiển sao? Sao bây giờ lại thay đổi rồi?" Dù gì cũng chỉ là cách gọi cũng không quan trọng gì, nhưng cô cảm thấy có chút thắc mắc.
Là khi nào ta?
Phải rồi, là khi cô tỉnh lại trong bệnh viện thì anh ta đã thay đổi cách gọi này.
" Em cảm thấy không thích sao?" Lục An Thành nói.
" Tôi không phản cảm.
" Đúng vậy, không những không phản cảm mà còn cảm thấy phải như vậy mới đúng.
Đúng là điên rồi.
Nơi Lục An Thành đưa Lâm Thiển đến là thôn Lê.
Cái tên đã nói lên tất cả, thôn Lê nổi tiếng là nơi trồng lê lớn nhất tại thành phố Y, dù là chất lượng hay số lượng cung cấp ra thị trường bên ngoài mỗi năm đều cao hơn những nơi khác rất nhiều.
Đây là lần đầu tiên Lâm Thiển nhìn thấy một nơi được trồng nhiều lê đến vậy, những cây lê xanh um từng hành từng hàng chảy dài trên từng dãy núi, những quả lê chín mọng vàng ươm lan tỏa hương thơm còn mang theo chút vị ngọt hòa quyện vào trong không khí bay đi khắp núi đồi.
Lâm Thiển một tay cầm lấy một quả lê chín mọng một tay cầm dao cắt ngang cùi của nó rồi bỏ vào chiếc sọt đã đầy một nửa.
Cách đó không xa có vài người trong thôn cũng đang thu hoạch số lê chín này.
" Xin chào.
" Một cô gái khoảng hai mươi tuổi dung mạo thanh tú đi đến cạnh Lâm Thiển lên tiếng làm quen:" Em là người trong thành phố đến đây du lịch sao?"
Lâm Thiển cũng cười lịch sự đáp lại:" Cũng có thể xem là vậy.
"
" Chị tên là Dương Thư, em có thể gọi chị là chị Thư.
" Dương Thư nói.
Lâm Thiển nhìn dáng vẻ của chị ấy:" Chắc chị còn chuyện khác muốn hỏi em phải không, chị Thư?"
Dương Thư nghe vậy thì nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ nhưng vẫn quyết tâm hỏi:" Chị muốn hỏi một chút về anh trai của em.
"
Lâm Thiển:" Anh trai?" Đừng nói là!
Dương Thư:" Chính là người đi cùng với em đó.
" Nói đến đây mặt của Dương Thư ửng đỏ.
Người con trai này dù là dung mạo hay thân hình điều quá xuất sắc, ngay từ cái nhìn đầu tiên cô đã bị anh làm rung động, huống hồ nhìn hai người họ là biết đều trong giới thượng lưu, đã đẹp trai lại còn có gia thế, không hốt chính là ngu.
Dương Thư cô dù sao cũng là người đẹp nhất trong thôn, đám con trai ở đây có người nào mà không phải lòng cô đâu chứ? Cô tự tin về bản thân, chỉ cần cho cô cơ hội cô sẽ thành công khiến anh ấy cũng thích mình, ngày tháng vinh hoa phú quý sắp đến rồi.
" Anh em tên gì? Nhà ở đâu? Năm nay bao nhiêu tuổi? Có sở thích gì đặc biệt không? Anh ấy thích kiểu con gái như thế nào?!.
" Dương Thư vừa nghĩ đến cuộc sống sao này liền phấn khích hỏi một tràn, thấy cô chậm chạp không trả lời thì có chút gấp gáp:" Em nghe chị nói gì không, sao cứ nhìn chị chằm chằm vậy?"
" Có phải chị đã hỏi thiếu một vấn đề rồi không?" Lâm Thiển thấy Dương Thư nghiêng đầu khó hiểu nhìn mình:" Sao chị không hỏi anh ấy đã có bạn gái chưa?"
Lâm Thiển nhìn thấy người Dương Thư cứng lại rồi mới nói tiếp:" Sao chị lại nghĩ tôi và anh ấy là anh em mà không phải người yêu?"
" Không thể nào.
" Dương Thư nhanh chóng phản bát.
" Sao lại không thể?" Cô thấy lạ đó nha.
" Có đôi người yêu nào mà nói chuyện y như chó với mèo như vậy? Hai người đi luôn có khoảng cách với lại cũng không nắm tay.
Em gái, em không cần dùng lí do này để gạt chị.
" Dương Thư rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh nói.
" Hai người đang nói chuyện gì mà nhìn thấy vui quá vậy, cho anh nghe với.
" Lục An Thành không biết từ nãy đến giờ mất tích ở đâu giờ mới chui ra.
Lâm Thiển liết xéo anh.
Lại là cái nụ cười trêu ông ghẹo bướm đó.
Đáng ghét.
.