Cô rất bình tĩnh, thậm chí trên môi còn treo lên một nụ cười vô cùng chói mắt, cô xoay người hướng đến những người đang tụm lại xem kịch chậm rãi nói.
" Những lời Thường Hạo vừa mới nói chắc mọi người nghe rõ hết rồi chứ!? Nếu có bạn nào chưa kịp nghe rõ thì tôi có thể nhắc lại một lần nữa. Trong lòng Thường Hạo trước giờ chỉ có một mình Sa Nguyệt, thế nên mấy em fan cuồng nhiệt của cậu ấy đừng có tìm lầm đối tượng nữa đấy nha, Lâm Thiển tôi không muốn làm một tấm bình phong che mưa chắn gió cho kẻ khác đâu." Sau đó Lâm Thiển quay sang nhìn nam nữ chính, nét tươi cười trên mặt không giảm mà còn đậm hơn.
" Đồ điên."
Nhẹ nhàng bỏ lại hai chữ rồi cùng hai Phí Hân Ninh Tiểu Vũ bỏ đi.
Không quan tâm nữa. Về nhà.
Tạm biệt hai cô bạn, Lâm Thiển vào xe rồi được bác Mã đưa về đến nhà.
Về nhà rất tốt, không gặp đám thần kinh kia nữa, đỡ mệt não.
Lâm Thiển còn chưa bước vào nhà nữa thì đã có một bóng dáng từ bên trong nhào ra, cô cả kinh nghiên người né qua một bên, bóng dáng kia liền nhào vào khoảng không, té văng xuống đất.
" Ôi chao ~" Hắn ta nằm trên đất một tay đỡ lấy cái lưng, rồi lại quay sang trừng mắt với Lâm Thiển:" Cái đồ vô lương tâm này, đứng ngay ra đó làm gì, còn không mau đỡ anh dậy, đau chết bổn thiếu gia rồi, ai du~."
Lần đầu tiên Lâm Thiển nhìn thấy một tên con trai hai mươi mốt hai mươi hai tuổi nằm dưới đất ăn vạ, nhất thời không biết phải làm sao, luống cuống đến đỡ anh dậy.
Người này là Lâm Đằng, anh ba của nguyên thân.
Nếu nói anh hai Lâm Triết có vẻ ngoài lạnh lùng cương nghị thì anh ba Lâm Đằng chính là dạng cà lơ phất phơ không đáng tin cậy.
" Anh em chúng ta đã lâu rồi không gặp, nào ôm một cái để cũng có tình cảm nào ~"
" Anh có thôi đi không, tởm quá đi."
" Em dám chê anh, uổng công anh chuẩn bị cho em nhiều quà như vậy, đồ vô lương tâm."
" Quà!? Là gì dợ." Giọng của Lâm Thiển có chút chờ mong.
Tuy năm nay em lớn nhưng vẫn rất thích quà nha.
" Vừa nhìn thấy bức ảnh em gửi là anh đã liền nghĩ ngay đến nó." Lâm Đằng đắc ý nói:" Anh đã chuẩn bị cho em cả một gương váy công chúa, cũng gần năm mươi bộ, toàn là tự tay anh chọn không đó."
Lâm Thiển xém chút nữa bước hụt chân té dập mặt:" Em không ngờ anh lại là một người như vậy luôn đó." Cô ghét bỏ nói.
Đến khi cùng Lâm Đằng bước vào nhà cô mới phát hiện là có khách.
Lúc Lâm Thiển nhìn thấy dung mạo vị khách kia thì miệng nhanh hơn não thốt lên:" Tên biến thái."
Lời vừa nói ra cô vô thức đưa tay lên bụm miệng lại, muộn rồi.
" Thiển Thiển." Lâm Triết bên cạnh quở trách một tiếng.
Ngược lại người kia cũng không có phản ứng gì mà chỉ là nhìn chằm chằm Lâm Thiển.
Lâm Thiển bị khuôn mặt tươi cười của hắn ta nhìn đến mức da gà da vịt toàn thân đều nổi lên.
" Hai người quen nhau sao? Là khi nào?" Lâm Đằng nghi hoặc:" Nhưng hình như ấn tượng ban đầu không được tốt cho lắm!."
Lâm Thiển còn chưa biết giải thích thế nào với hai ông anh thì đã nghe anh ta chậm rãi lên tiếng.
" Con bé quyến rũ tôi."
' Bùm '
Lâm Thiển không dám tin mà mở to mắt nhìn người trước mặt, ngón trỏ không chắc chắn chỉ lên mình.
Lúc này cô cảm thấy máu toàn thân đều dồn hết lên mặt, khuôn mặt cô hiện tại đã đỏ lên tới tận mang tai, không phải thẹn thùng hay gì mà là do tức giận.
Đúng, rất tức giận lại là đằng khác.
Cô quyến rũ hắn?
Lời như vậy mà hắn ta cũng dám nói ra.
Hiện tại Lâm Thiển rất muốn nhào lên cào nát cái bản mặt tươi cười của hắn ta.
Đã vậy cái tên Lâm Đằng bên cạnh còn châm dầu vào lửa, như chỉ sợ ngọn lửa này quá nhỏ vậy.
" Là thật hả!" Câu này không phải hỏi cô mà là một câu khẳng định:" Ôi trời, thẹn thùng đến mức mặt đỏ còn hơn trái cà luôn rồi kìa.
Thì ra là vậy.
Anh đã nói mà, đang yên đang lành em lại đá cái thằng nhóc Thường Hạo kia, thì ra là đã sớm để ý đến Thành rồi, em yên tâm đi, nếu là Thành thì lần này anh ba ủng hộ cả hai tay hai chân luôn.
Coi như em gặp may rồi, thời gian sắp tới Thành sẽ ở nhà chúng ta, cơ hội của em đó, nhớ phải nắm bắt thật tốt đó nha."
" Nếu em thật sự thích Thành, anh hai cũng không có ý kiến."
" Còn tôi lúc nào cũng hoan nghênh em đến quyến rũ tôi. Còn nữa..." Hắn ta mỉm cười nhìn Lâm Thiển:" Tôi tên Lục An Thành, em phải nhớ thật kỹ đó, Thiển Thiển."
Cái quần què gì đây.
Toàn bộ cả quá trình đều không có chỗ thừa nào để cho cô xen vào cả.
Lâm Thiển thật nghi ngờ không biết trước đó bọn họ có thỏa thuận trước để gài cô hay không nữa.
Từ từ... Hắn ta sẽ ở lại đây một thời gian!
Ở lại đây?
Hả?
Không phải đấy chứ, cùng với một tên biến thái sống chung một mái nhà là chuyện tra tấn tinh thần đến thế nào chứ!?
Không muốn đâu.
" Vui vẻ đến hết nói nên lời luôn rồi hả!" Lâm Đằng thấy cô đơ ra như khúc gỗ thì chọc chọc vào tay cô hỏi.
Lâm Thiển lườm hắn ta một cái.
Vui cái con khỉ.
Khủng bố thì có.
Tuy nhiên cô cũng không muốn làm mất mặt người nhà nên ôm một bụng thắc mắc đi về phòng.