Vật Cưng Của Thiếu Gia

Chương 1




Đỗ Băng Nhi mười lăm tuổi cố nén nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cố gắng an ủi thiếu phụ trung niên sắc mặt xám tro, hình dáng mảnh dẻ, cạn kiệt tinh thần nằm trên giường gỗ

Cô chắp tay trước ngực cầm thật chặt tay của mẹ,sợ vừa để xuống liền biến thành thiên nhân vĩnh cách.

"Mẹ, tỉnh lại, cố thêm chút nữa, ba cũng sắp về rồi!" Nước mắt thống khổ không ngừng nhìn ra cửa, lo lắng người duy nhất có thể trợ giúp mẹ tại sao chậm chạp chưa về.

"Thực xin lỗi, con gái đáng thương của mẹ ..... Đều là mẹ hại con, bây giờ phải để lại con một mình chịu khổ ....." Tiếng nói vô lực của Hàn Tương Cầm trộn lẫn thật sâu áy náy.

"Con không khổ, có mẹ bên cạnh, con không khổ chút nào!" Đỗ Băng Nhi cuồng loạn lắc đầu, nhưng lời nói đều rất thật tình.

"Đều là mẹ sai, nếu như mẹ không yêu ba con, con cũng không cần chịu khổ cực như vậy ......" Nước mắt như thế nào cũng cầm không được tuôn ra từ mí mắt bà.

"Không, mẹ, mẹ và ba yêu nhau cũng không sai, hai người là thật tình yêu nhau, con cảm giác được, ba cũng là thật tình yêu mẹ, chờ ba trở về ông ấy nhất định sẽ lập tức đưa mẹ đi gặp bác sĩ. Mẹ,con xin mẹ đừng nói nữa chừa chút thể lực a." Đỗ Băng Nhi cố nén nỗi sợ hãi trong lòng nghe những lời người mẹ thân yêu nói

Tình yêu dành cho ba là động lực để mẹ tiếp tục sống, mà mẹ là chỗ dựa duy nhất của cô cố gắng bảo trụ mẹ cô không tiếc nói những lời trái lương tâm để dỗ dành bà.

Ung thư gan thời kì cuối, cô như thế nào cũng không nghĩ đến lại mắc bệnh ung thư gan. Cho đến hai tháng trước trong lúc làm việc mẹ đột nhiên ngất xỉu được đưa đi cấp cứu, bệnh viện mới khám ra nguyên nhân căn bệnh là ung thư gan thời kỳ cuối. . .

Trong hai tháng nằm viện trị bệnh bằng hóa chất đã tiêu hết toàn bộ số tiền dành dụm của mẹ con cô, không trả nổi chi phí trị bệnh bệnh viện không thể tiếp tục cấp thuốc cho mẹ cô, không thể làm gì hơn cô chỉ có thể đưa mẹ về nhà, ôm niềm hy vọng mong manh ba mau chóng trở về.

Cô rõ ràng nghe nói ba hôm nay sẽ về nha. . . .

"Không còn kịp rồi ....." Đôi mắt tràn đầy đau khổ và mệt mỏi, trong lòng Hàn Tương Cầm biết rõ mình không thể gặp mặt người đàn ông mình yêu lần cuối.

"Không, mẹ, mẹ đừng nói chuyện không may!" Đỗ Băng Nhi lệ rơi đầy mặt phủ nhận những gì mẹ mình nói, cô không muốn bỏ đi hy vọng cuối cùng đơn thuần tin tưởng chỉ cần phụ thân trở về thì mẹ có thể được cứu.

"Con rót cho mẹ chút nước uống được không?" Đỗ Băng Nhi nghĩ biện pháp chuyển dời sự chú ý của mẹ.

Mà thanh âm đứt quãng của mẹ làm cho tròng mắt u ám của cô chìm vào trong vô vọng.

"Không, không cần ..... Mẹ phải vội đem những lời muốn nói với con nói cho xong bằng không sợ rằng không kịp nữa .

"Sẽ không đâu ....." Cổ họng nghẹn ngào như là nhét đầy đá, Đỗ Băng Nhi chỉ có thể không ngừng lắc đầu.

"Chờ con đủ mười tám tuổi, có thể rời đi nơi này. Đây là ước định lúc trước ....." Hàn Tương Cầm cảm giác được thân thể sắp chống không nổi nhưng không nhìn rõ được những vệt nước mắt loang lỗ trên khuôn mặt con gái.

"Con không nghe những chuyện không trọng yếu đó .... con chỉ muốn mẹ luôn ở cùng con ...." Không có mẹ, cô làm sao đối mặt với những ngày tiếp theo?

Trong lòng Đỗ Băng Nhi không ngừng khẩn cầu thần linh khắp nơi, đừng để cô mất đi người quan trọng đối với cô như vậy.

"Đứa ngốc, mẹ cũng muốn nhìn con lớn lên, yêu đương, kết hôn, sinh con . Bất quá ..... không có cái phúc khí đó ....." Nụ cười thê lương hiện trên khuôn mặt Hàn tương Cầm.

"Có, mẹ, mẹ có phúc khí đó, chỉ cần ba vừa về đến, ông nhất định sẽ lập tức đưa mẹ đi bệnh viện ." Đỗ Băng Nhi nắm lấy bàn tay lạnh buốt của mẹ đau khổ khóc thét.

"Băng Nhi đừng khóc, yên lặng nghe mẹ nói có mấy lời nếu không nói chỉ sợ sẽ không có cơ hội nói." cố gắng chống chọi ý thức đang dần rời rạc Hàn Tương Cầm nhìn cặp mắt con gái giống với cặp mắt người đàn ông mà bà yêu

"Mẹ ...... mẹ nói Băng Nhi nghe mẹ nói "

Đỗ Băng Nhi kề sát lại trước mặt mẹ, biết rõ mẹ muốn qua cô nhìn thấy người bà yêu.

"Con là đứa con gái ngoan, tuy biết rõ thân thế của mình nhưng chưa từng có nửa câu oán hận. Lúc trước nếu mẹ không yêu ba con hơn nữa mang thai con, con sẽ không phải trôi qua cuộc sống khổ cực như vậy. Mẹ tuy ngoài miệng không nói nhưng mẹ đều thấy hết. Vì mẹ con vẫn luôn nén nỗi giận với sự ức hiếp của phu nhân và tiểu thư, rõ ràng con cùng tiểu thư đều là con của ba con nhưng lại cách biệt như trời với đất, đây hết thảy cũng bởi vì mẹ yêu một người đàn ông không nên yêu ..........." Âm điệu ai thán lưỡng lự thống khổ.

Hồi tưởng trước kia, trong mắt Hàn Tương Cầm có yêu có oán cũng có hối hận.

"Mẹ, con tuyệt không cảm giác mình khổ ....."

Có mẹ bên cạnh cô ít nhất cảm giác mình khổ còn có chút giá trị, một khi mẹ qua đời cô thật sự không biết nên bứng phó cuộc sống sau này như thế nào.

"Biết rõ năm đó điều kiện để đáp ứng cho con mang họ Đỗ là điều kiện không công bằng nhưng mẹ đã đáp ứng rồi, trong chuyện này cũng ẩn dấu không ít tâm tư của mẹ, mẹ hy vọng con có thể ở gần bên ba con ....... ”

Tuy mẹ con cô có thể ở lại Đỗ gia nhưng nữ chủ nhân Đỗ gia lại đem hai mẹ con cô đuổi đến nơi xa nhà chính nhất, cơ hội có thể gặp mặt nam chủ nhân Đỗ gia rất ít, nhưng đúng là vẫn còn có một đường hi vọng như vậy Hàn Tương Cầm vẫn vui vẻ chịu đựng.

"Cứ như vậy mẹ con chúng ta trải qua cuộc sống làm nô làm bộc mười lăm năm, hôm nay mẹ lại đi trước con một bước để lại một mình con ở chỗ này mẹ rất yên tâm a!" Hiện tại Hàn Tương Cầm rất hối hận điều kiện lúc trước mà mình đáp ứng.

"Không, mẹ, mẹ đừng đi đừng bỏ lại một mình Băng Nhi ....." Nước mắt Đỗ Băng Nhi rơi như mưa thanh âm đau thương tan nát cõi lòng.

"Ngoại trừ xin lỗi mẹ thật không nghĩ ra lời nói có thể biểu đạt trong nội tâm đối với con thiệt thòi thiếu nợ ....."

Tầm mắt mơ hồ tựa hồ nhìn thấy Câu Hồn sứ giả đang hướng bà từng bước một tiếp cận, Hàn Tương Cầm Tâm ôm trong lòng muôn vạn lời muốn nói với con gái lần lượt nói ra, chỉ còn đầy nghi ngờ nhìn nữ nhi bị thua thiệt.

"Không cần nói xin lỗi Băng Nhi một chút cũng không trách mẹ, mẹ ......" Giờ này khắc này Băng Nhi biết điều duy nhất mình có thể làm chỉ có để bà an tâm qua đời.

"Nói cho ba con biết ...... nói ông ấy hãy quan tâm tới con, bảo vệ con ....." Cảm giác lạnh như băng bao phủ Hàn Tương Cầm, Sinh mạng như ngọn đèn sắp tắt yếu ớt chợt lóe lên rồi vụt tắt.

"Mẹ ..... đừng nói nữa ......" Lôi kéo bàn tay tiều tụy của mẹ dán trên má Băng Nhi khàn cả giọng hô.

"Con gái đáng thương của mẹ ......" Nhẹ giọng lẩm bẩm ngữ khí vô hạn bi thương.

Dù không muốn thế nào, Hàn Tương Cầm cuối cùng kháng cự không được bệnh mà tra tấn hai mắt vừa nhắm, trái tim mệt mỏi kiệt lực của bà đã ngừng đập.

"Mẹ ......" Nằm ngã vào trên người của mẹ Băng Nhi khóc rống nghẹn ngào.

Ngoài cửa sổ mưa bụi lạnh như băng chẳng biết lúc nào bắt đầu rơi, mà người đàn ông Hàn Tương Cầm yêu vẫn không xuất hiện.

-------------------------------------------------------------------------------------

Vượt qua hoa viên được xếp đặt xa hoa, hai đạo thân ảnh trẻ tuổi một trước một sau tiến vào phòng lớn.

Người phía trước thân hình hơi đẫy đà tư thái xinh đẹp ăn vận những trang phục hàng hiệu, dưới chân mang một đôi ủng da cừu ngắn nhập khẩu từ Italy, hóa trang tinh xảo thành quý khí mà kiêu ngạo.

Người phía sau thân hình nhỏ bé mảnh mai tựa như chỉ cần 1một cơn gió có thể thổi bay, một thân báo trắng váy đen cũ kỹ mộc mạc cùng người phía trước chênh lệch, có vẻ nghèo khó mà hèn mọn.

"Mẹ, con đã về" tùy ý vứt túi xách da màu trắng trên mặt đất, Đỗ Lệ Nhi tác phong cùng thanh âm nũng nịu xà vào lòng mẹ.

"Về rồi sao, buổi lễ tốt nghiệp có mệt hay không?"

Khuôn mặt tỉ mỉ che dấu vài vết hằn của năm tháng, ánh mắt từ ái của Khổng Lan Huân lưu luyến trên khuôn mặt tràn đầy nét thanh xuân của con gái.

"Không mệt, mẹ, vừa rồi con nhìn thấy hoa viên biệt thự kiểu Tây Ban Nha của Lãnh gia có rất nhiều công nhân ra ra vào vào, có phải có người muốn dọn vào ở không?" Chớp đôi mắt phượng ngữ điệu của Đỗ gia đại tiểu thư ngọt ngào khó nén hưng phấn.

"Đúng vậy a, nghe nói Lãnh bá bá cùng Lãnh bá mẫu bọn họ tuần sau trở về Đài Loan, hơn nữa đã quyết định muốn định cư ở đây" Vỗ vỗ bàn tay trơn mềm của con gái Đỗ phu nhân sủng ái cười nói.

"Thật sao" mắt phượng tinh quang chợt lóe vội vàng truy vấn "Vậy còn anh Lãnh Tiêu?"

"Con nhớ nó vậy sao." Xem xét khuôn mặt ửng đỏ của con gái bảo bối Đỗ gia nữ chủ nhân cố ý cười trêu nói.

"Người ta rất nhớ anh ấy mà!" Nghĩ tới anh Lãnh Tiêu của cô trong nháy mắt Đỗ Lệ Nhi thu hồi vẽ ngạo mạn trên mặt đổi lại thần sắc tựa như yêu say đắm.

"Không phải chỉ có nhớ thôi a! Mẹ nhớ khi còn bé con luôn la hét muốn làm cô dâu của Lãnh Tiêu." Đỗ phu nhân xoa xoa má hồng phấn của con gái giọng điệu mười phần thương tiếc.

"Ai nha! Mẹ, mẹ lại giễu cợt người ta." Đỗ Lệ Nhi làm nũng ôm lấy mẹ.

"Ai kêu con lại vội vàng truy vấn Lãnh Tiêu những người khác sao con không hỏi!" Tâm tư của con gái Khổng Lan Huân làm sao không hiểu.

"Đáng ghét, không thèm nghe mẹ nói nữa a!" Khuôn mặt Đỗ Lệ Nhi đỏ bừng quay đầu hờn dỗi.

Trong đôi mắt phượng xấu hổ mang theo lơ đãng cùng e sợ, vừa nhìn đến bóng người im lặng ở góc đại sảnh thì trong nháy mắt chuyển thành chán ghét cùng khinh miệt.

Ngữ điệu kiều mị lại chuyển lạnh lùng, Đỗ Lệ Nhi giương giọng ra lệnh: "Uy, mày còn đứng đó ngây ngốc làm gì? Còn không giúp tao rót ly nước chanh lại đây a, suốt ngày giống như người gỗ đứng ở đàng kia chướng mắt."

Tiểu nha đầu bị trách móc thân hình mảnh khảnh là em gái cùng cha khác mẹ với Đỗ Lệ Nhi là Đỗ Băng Nhi, tuổi tác hai người kém bất quá ba tháng nhưng địa vị tại Đỗ gia lại như trời cách biệt đất.

Đỗ Băng Nhi ánh mắt vẫn như trước rủ xuống thần sắc hoảng hốt như trong khoảng thời gian ngắn không nghe được lời Đỗ Lệ Nhi nói.

Khổng Lan Huân thấy Băng Nhi không trả lời lộ ra gương mặt trang điểm tỉ mỉ, trước một khắc ôn nhu hòa ái đảo mắt không thấy bóng dáng.

"Băng Nhi, mày không nghe thấy tiểu thư nói sao? Còn không nhanh nhặt bao da trên mặt đất lên sau đó đi rót ly nước chanh lại đây" Ánh mắt từ ái của Đỗ phu nhân như là trong nháy mắt đóng băng lãnh mạc âm trầm ra lệnh.

Đối với nghiệt chủng mà chồng bà gieo trên người nữ hầu ti tiện Khổng Lan Huân cho tới bây giờ đều không xem cô như một phần tử của Đỗ gia, mẹ của Đỗ Băng Nhi cô và cả con gái à bà ta sinh ra đều khiến bà xem thường.

Bất quá, bà lại ngoài dự đoán của mọi người đáp ứng cho mẹ con cô ở lại Đỗ gia, đây cũng không phải là bà thiện tâm mà là bà tuyệt không cho phép chồng mình ở bên ngoài nuôi dưỡng mẹ con Hàn Tương Cầm, bà không để cho người đàn bà can đảm cùng chồng bà vụng trộm được sống khá giả.

Bà cố ý đem mẹ con cô ở lại trong mắt bà, làm cho chồng bà thấy mà sờ không tới để cho hai mẹ con cô trải qua cuộc sống nô bộc đây mới là ý đồ chân chính của bà. Bà muốn tra tấn Hàn Tương Cầm cả đời làm cho con gái của bà ấy cũng đi theo thống khổ.

Nhưng đáng tiếc vô cùng mạng hèn của Hàn Tương Cầm không đủ nhận đã chết vào năm ngoái.

Cũng được dù sao sai lầm của bà ấy còn có con gái bà ấy có thể trả lại.

Khổng Lan Huân tàn nhẫn giao Băng nhi cho Lệ Nhi làm nữ bộc sai khiến, đến trước khi cô tròn mười tám tuổi rời đi Đỗ gia đều mặc cho tỷ tỷ cùng cha khác mẹ phân công.

"Vâng, phu nhân, tiểu thư, tôi lập tức đi ngay." Đỗ Băng Nhi kéo tâm thần rời rạc trở về hèn mọn đáp.

Lưng cứng còng xoay người nhặt lên balô bị Đỗ Lệ Nhi ném trên sàn nhà, Đỗ Băng Nhi động tác nhanh chóng tránh lui trong nội tâm thập phần hiểu rõ phu nhân và tiểu thư có bao nhiêu chán ghét trông thấy cô.

"Hừ, nhìn sẽ làm cho bực mình!" Khẩu khí Đỗ Lệ Nhi căm hận kiêu căng vô tình, không chút nào coi Đỗ Băng Nhi là em gái cô mà đối đãi.

"Vậy thì đừng nhìn tránh cho hại mắt. Lệ Nhi mẹ nói cho con biết ..." Khổng Lan Huân ôn nhu hoán hồi sự chú ý của con gái.

Hai mẹ con bà tiếp tục trò chuyện đều lười liếc nhìn Băng Nhi.

Thân ảnh mảnh khảnh của bước nhanh rời đi phòng khách rộng rãi, Đỗ Băng Nhi nhếch cặp môi đỏ mọng nắm chặt trong tay ba lô da màu trắng cố gắng đè nỗi nghẹn ngào tại yết hầu xuống.

Mẹ qua đời đến nay cũng đã một năm, cô vẫn rất khổ rất khổ nhất là nhìn thấy Đỗ Lệ Nhi người chị cùng cha khác mẹ với cô và đại phu nhân cười cười nói nói thì cô liền khó nén đau xót trong lòng.

Nếu như mẹ còn sống trên đời cô cũng cô bé có người thương có người thích.

Lên lầu đi vào phòng Đỗ Lệ Nhi, Băng Nhi đối diện trong phòng bày trí hoa mỹ xa xỉ như không thấy, đi thẳng đến bên cạnh tủ quần áo bỏ xuống ba lô trên tay sau đó nhanh chóng xoay người rời khỏi để tránh gây chuyện.

Lần đầu tiên đi vào phòng ngủ Lệ Nhi, Băng Nhi mới chính thức cảm giác được mình và cô ta căn bản chính là người của hai thế giới.

Tuy các cô có cùng một người cha là Đỗ Phong Thần nhưng tư cách và địa vị của hai người lại trời đất cách biệt.

Mẹ Đỗ Lệ Nhi là vợ cả của Đỗ Phong Thần, một thiên kim nhà giàu ông ta danh chính ngôn thuận cưới về.

Mà mẹ cô chỉ là một hạ nhân, một nữ bộc nghe theo sự sai khiến của chủ nhân Đỗ gia.

Năm đó sau khi mẹ Đỗ Lệ Nhi xác định mang thai, liền tuyên bố cùng Đỗ Phong Thần phân giường phân phòng mà ở. Hai người biểu hiện ra vẫn là như trước ân ái trên thực tế lại trải qua cuộc sống "Cùng kính Như Băng".

Mẹ cô ôn nhu động lòng người trong đêm lần đầu chiếu cố ba say rượu bị ông ấy hấp dẫn bà lại không may mắn mang thai.

Vì không để ba khó xử mẹ con cô nén giận sinh hoạt tại Đỗ gia. Phu nhân nói rõ cho cô mang họ Đỗ là vì bảo vệ mặt mũi người đàn ông Đỗ gia đợi cô tròn mười tám tuổi nhất định phải cùng mẹ tách ra một mình rời đi Đỗ gia.

Các loại điều kiện không công bằng cùng bôi nhọ nhân quyền toàn bộ người mẹ đáng thương của cô đã đáp ứng rồi chỉ vì có thể ở lại Đỗ gia.

Nhưng mẹ lại sớm rời đi nhân thế

Cách sinh nhật mười tám tuổi của cô chỉ có hai năm nhưng cảm giác lại như là xa xa không hẹn.

Thiếu mẹ bên cạnh Băng Nhi không muốn ở lại Đỗ gia thêm một giây nào. Chỉ vì lời hứa cho dù mẹ đã qua đời cô vẫn phải là tuân thủ mặc dù chịu đủ lời nói lạnh nhạt và người khác trào phúng, nhẫn chịu Lệ Nhi vĩnh viễn khi dễ không chừng mực cô vẫn phải là tiếp tục nhẫn nại, cô đã hứa với mẹ trước sinh nhật mười tám tuổi sẽ làm bạn bên cạnh ba.

Trời biết, ba nhiều năm xuất ngoại công tác đối với cô mà nói căn bản giống người xa lạ.

Nếu không có Tiểu Bạch làm bạn, thời gian cô ở Đỗ gia đã sớm chống đỡ không nổi nữa.

Sau giờ ngọ ngày chủ nhật, mẹ con Đỗ Gia dắt tay nhau ra cửa đi mua sắm, điều này làm cho Băng Nhi may mắn được nghiêm chỉnh nhàn rỗi.

Băng Nhi mang theo một lọ sữa tươi lạnh buốt xuyên qua tầng tầng rừng cây đi vào chỗ sâu nhất trong hoa viên, dưới