Kẻ kia nghe tiếng động, biết là suy đoán của mình đã đúng, vội vàng vận hết nội công, đập mạnh vào cửa. Cánh cửa vì không chịu được áp lực quá lớn mà kêu rắc… rắc… vài lần, sau đó vỡ tan thành nhiều mảnh.
Gã phấn khích co người lao vụt ra, nhưng chưa kịp chạy đi bao xa thì đã va trúng phải tấm lưới đã giăng sẵn mà Phương Bành Hạc sớm chuẩn bị từ trước, nhất thời không thoát kịp.
Phương Bành Hạc, Mạch Tiểu Khê cùng những người trong Tuyết phủ bước ra, nhìn bộ dạng thảm hại của kẻ kia mà không khỏi cả kinh.
– Ngươi có điều gì muốn giải thích không?
Phương Bành Hạc lạnh lùng lên tiếng hỏi. Gã nhếch mép cười thách thức, im lặng không đáp.
Tuyết phu nhân cùng Tuyết Ngưng nghe thấy tiếng động lớn cũng hớt hải chạy ra, bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt tột cùng.
– Tuyết Phàm, ca ca…!!!
Cả hai mẹ con cùng lên tiếng gọi.
Tuyết Phàm nheo mắt nhìn họ, thái độ của y khinh khỉnh khác hẳn mọi lần.
Tuyết phu nhân quay sang nhìn Phương Bành Hạc, quát lớn:
– Phương Bành Hạc, ngươi đang làm cái trò gì vậy? Còn không mau thả Tuyết Phàm ra ngay!
Phương Bành Hạc vẫn dửng dưng như không, lười biếng không buồn giải thích. Mạch Tiểu Khê đành phải lên tiếng thay hắn:
– Bà vẫn chưa hiểu sao, Tuyết phu nhân? Tuyết Phàm chính là kẻ đã bí mật hạ độc vào trong bữa ăn hàng ngày của Tuyết tiên sinh nhằm gϊếŧ chết ông ấy một cách từ từ.
– Nhảm nhí!
Tuyết Ngưng đứng bên cạnh mẫu thân nãy giờ, trừng mắt mắng Mạch Tiểu Khê, phẫn nộ đáp:
– Ta sẽ lôi cổ hai người các ngươi lên công đường xử tội. Ai cho các ngươi ăn gan hùm mà sao dám dựng chuyện bịa đặt, đổ tội cho ca ca của ta?
Mạch Tiểu Khê khẽ thở dài một tiếng. Thái độ này của Tuyết phu nhân cùng Tuyết Ngưng cũng không thể trách được. Ai nào có thể tin người thân ruột thịt cùng lớn lên, đoàn viên với mình bao nhiêu năm nay, chỉ sau một đêm bỗng dưng biến thành hung thủ gϊếŧ cha.
Tuyết phu nhân không thể nhẫn nhịn thêm nữa, bèn chỉ tay ra hiệu cho đám nô tài chạy lên tháo lưới cho Tuyết Phàm, bắt trói lấy Phương Bành Hạc cùng Mạch Tiểu Khê.
Thế nhưng khi đám nô tài của bà ta chuẩn bị tiến tới, bỗng ngoài cửa có tiếng vang lớn, cánh cổng đột ngột bị đẩy ra. Người gác cổng lập tức bị chém chết tại chỗ, máu tươi phun trào ra như xối.
Khoảng chừng hơn bốn mươi thuộc hạ của Chấn Vương cầm kiếm sắc, khuôn mặt dữ dằn, độc ác ung dung tiến vào.
– Haaaaaa…
Tiếng cười hả hê của Chấn Vương vang lên trong màn đêm đen lạnh lẽo, thu hút tất cả ánh mắt của mọi người trong phủ.
– Chấn Vương!
Tuyết Ngưng ngạc nhiên nói lớn. Nàng ta còn mừng thầm trong bụng, nghĩ rằng Chấn Vương đã đổi ý, đêm nay đích thân tới đây là để giúp mình trừng trị đám người của Phương Bành Hạc.
Tuyết Ngưng vui sướиɠ khôn nguôi, vội vàng bày ra bộ dạng yểu điệu, mềm yếu, chạy ngay tới bên cạnh Chấn Vương mà rưng rưng nước mắt:
– Chấn Vương, chàng tới đây để giúp ta trừng trị Phương Bành Hạc phải không? Chàng hãy nhìn xem, gã khốn đó không những phá nát gia đình ta mà còn tự tiện giăng lưới bắt Phàm ca ca kìa!
Thế mà, buồn thay cho Tuyết Ngưng, Chấn Vương nào có coi nàng ta là cái thá gì trong mắt hắn. Hắn quay sang nhìn Tuyết Ngưng bằng đôi mắt hết sức ghét bỏ, thẳng tay đẩy mạnh Tuyết Ngưng ngã lăn xuống dưới đất, đoạn vênh mặt tiến tới bên cạnh Tuyết Phàm, hạ giọng nói:
– Sao ngươi bảo ta canh ba mới bắt đầu hành động cơ mà? Người huynh đệ à, thật chẳng biết giữ lời hứa gì cả!
Tuyết Phàm ngồi trong đống lưới, cười khẩy một tiếng. Dưới sự giúp đỡ của Chấn Vương, y cuối cùng cũng thoát ra được.
– Tuyết Phàm, con…
Tuyết phu nhân đứng hình ngay tức khắc. Tuyết Phàm có lẽ nào đang giấu những bí mật nào đó mà không để ai hay biết?
Y đứng giữa sân, khuôn mặt càng lúc càng lạnh, nhìn Tuyết phu nhân hờ hững đáp:
– Bà hãy nói rõ ràng mọi chuyện cho tôi biết đi. Tôi rốt cuộc là con của ai?
Cả Tuyết phủ nhất thời đều ngưng bặt.
Trước câu hỏi đầy bất ngờ của Tuyết Phàm, Tuyết phu nhân tỏ ra vô cùng lúng túng, ấp úng hỏi lại:
– Con đang nói nhảm gì vậy? Con là con trai của ta và phụ thân, còn có thể là con của ai khác chứ?
Tuyết Phàm ngửa cổ lên trời cười lớn:
– Ta đã phải cắn răng đi điều tra lại thân thế của mình sau khi nghe được cuộc trò chuyện giữa bà và lão ta. Tại sao ta lại là con của các người chứ? Tại sao bà nhẫn tâm cướp ta khỏi tay mẫu thân ruột thịt, khiến bà vì quá đau lòng mà treo cổ, tuyệt vọng tự vẫn?
Tuyết phu nhân hoàn toàn suy sụp. Tuyết Phàm thực chất không phải là con trai ruột của bà ta, mà do bà ta và Tuyết Thiều Quang đem về nuôi từ tay người khác.
Hai mươi bảy năm về trước, vì Tuyết Thiều Quang sinh trưởng trong gia đình giàu có, quyền lực bậc nhất thời bấy giờ, do vậy cha mẹ ông đều muốn dâu con phải sinh được cháu đích tôn nối dõi. Tuyết phu nhân bởi sức khỏe yếu kém, cộng thêm áp lực từ phía nhà chồng nên liên tục bị sảy thai, suy kiệt dần dần.
Tuyết Thiều Quang vì thương bà nên không lấy vợ hai, còn giúp bà giấu nhẹm mọi chuyện, không để lộ cho ai biết.
Tuy nhiên tấm lòng người đàn ông khó tránh khỏi cám dỗ, đứng trước mỹ nhân xinh đẹp Tuyết Thiều Quang cũng không thể kìm lòng được, khiến cho một người đàn bà khác có thai.
Tuyết phu nhân lúc đầu cũng rất tức giận, một hai đòi viết hưu thư, nhưng sau nghĩ lại, bà lại cho đó là may mắn.
Tuyết phu nhân bắt đầu lên kế hoạch, sai người bí mật đem bắt người đàn bà đã dan díu với phu quân của mình tên A Mẫn kia, nhẫn tâm đem nhốt bà xuống dưới một căn hầm sâu kín trong núi, chờ đến ngày A Mẫn sinh con.
Cùng lúc đó, Tuyết phu nhân dương dương tự đắc tuyên bố mình đã mang thai, còn không tiếc tiền bí mật mua chuộc một gã thầy bói dởm đến xem, dặn phải để bà lên chùa ở, phải không ngừng cầu trời khấn phật trong những ngày mang thai thì đứa trẻ mới an toàn được hạ sinh.
Mọi việc đều diễn ra suôn sẻ theo đúng như dự đoán của bà ta. Đến ngày A Mẫn hạ sinh con trai, bà ta sung sướиɠ khôn xiết, sai người xuống hầm bế đứa trẻ đi, để mặc A Mẫn trong hầm tối.
A Mẫn phần vì sinh con nên kiệt sức, mất máu quá nhiều, phần vì bị bỏ đói, sống trong bóng tối ầm ướt, không gượng nổi mà quyết định treo cổ đến chết.
Căn hầm tối đen sâu trong lòng lúi đã bị Tuyết phu nhân sai thuộc hạ vào đêm tối lén lút lấp kín, ngẫu nhiên chôn vùi cả thân xác A Mẫn cùng bí mật này xuống sâu trong lòng đất.
Nào ngờ, Tuyết Phàm đã phát hiện ra tội ác tày trời này của bà ta từ lúc nào. Thế nên y đã ngấm ngầm điều tra trong suốt một năm qua và không hề đặt chân về nhà từ lúc bấy giờ.
Tuyết Ngưng vô cùng kinh ngạc, không biết phải mở lời ra sao. Ai có thể ngờ người mẫu thân đáng kính của nàng ta lại mưu mô, nham hiểm đến mức như thế.
Bầu không khí yên lặng dần bao trùm khắp Tuyết phủ, cảm giác người ta có thể nghe rõ tiếng trái tim đập mỗi lúc càng mạnh của nhau.
– Vì hận ta nên con đã hạ độc hại chết lão gia ư?
Tuyết Phàm khẽ gật đầu xác nhận, căm phẫn lớn tiếng mắng to:
– Mẹ kiếp! Ta còn định phải cướp sạch toàn bộ tài sản nhà họ Tuyết rồi mới đá cho các ngươi một vố. Nhưng ai ngờ lại bị tên khốn Phương Bành Hạc phá đám.
Dứt lời, y quay nhanh sang Mạch Tiểu Khê đang đứng gần đó, nhanh tay chộp lấy nàng về phía y, che nàng ở phía trước:
– Phương Bành Hạc, nếu ngươi muốn ả còn sống mà an toàn rời khỏi đây thì hãy tự cầm lấy kiếm và chặt đứt một bên tay cho ta!
Y những tưởng Phương Bành Hạc sẽ ngoan ngoãn nghe lời y, nhưng không, Phương Bành Hạc hoàn toàn bình tĩnh, chỉ khẽ cười lạnh, thản nhiên đáp:
– Được thôi! Nếu ngươi đã thích, vậy thì hãy gϊếŧ chết nàng ta ngay tại đây đi!…