Vật Cưng Của Cửu Gia

Chương 58: Ngày Giáng Sinh (2)




Thế nhưng hôm nay hắn lại nhắc đến, còn lựa chọn hôm nay là ngày đăng ký kết hôn.

Đường Thiên Y nghĩ nghĩ một chút, sau đó mới trả lời: "Cái này thật sự em cũng không rỡ, chỉ biết là mỗi năm đến ngày Giáng Sinh, Cửu gia đều sẽ đứng dưới cây thông Noel lớn nhất thành phố, đứng cả đêm, như là chờ đợi một người rất quan trọng, nhưng em lại không thấy ai bước đến cá"

Cô vân luôn cảm nhận được rãng đẳng sau sự hào nhoáng của Âu Dương Dạ Trạch, là một quá khứ tràn đầy bi thương, nhưng là không cách nào để cô có dũng khí tìm hiểu sâu hơn.

Hắn dường như luôn có một lớp vỏ bọc dày đặc bao ở bên ngoài, nhìn qua lại vừa cứng cáp lại vừa có gai, không cho ai dám tiến đến chạm vào.

Lâm Nhã Tịnh trầm mặc một hồi lâu, Đường Thiên Y thấy kỳ lạ nên lên tiếng hỏi tiếp: "Làm sao chị lại hỏi chuyện này?"

Lâm Nhã Tịnh lưỡng lự một chút mới nói tiếp: "Hôm nay, Dạ Trạch muốn đi đăng ký kết hôn với chị...chị..."

Lâm Nhã Tịnh còn chưa nói xong, vẻ mặt của Đường Thiên Y liền kinh ngạc vô cùng, phóng đại đến mức Lâm Nhã Tịnh cảm tưởng rằng cô vừa nói một chuyện gì đó rất kinh thiên động địa.

"Ngài ấy muốn đăng ký kết hôn?"

Lâm Nhã Tịnh ngập ngừng gật đầu một cái.
Loading...


Cập nhật sớm nhất tại.

"Trời ạ! Em nhất định phải nói tin này cho Tư Phàm biết, cho anh ấy biết được ngay cả anh trai cũng muốn chui vào nấm mồ hôn nhân, tại sao anh ấy lại không chịu chứ!"

"Thiên Y, em nghe chị nói, nhưng chị lại không muốn"

"Chị không muốn? Chị không yêu ngài ấy?" - Lần này vẻ mặt của Thiên Y ngày càng phóng đại hơn nữa, trợn mắt hốc mồm như thể đây là chuyện cực kỳ, cực kỳ đáng sợ!

Đương nhiên là đáng sợi Âu Dương Dạ Trạch nói đến chuyện tán tỉnh chính là bậc nhất của sự điêu luyện cùng mê hoặc. Nếu như Cứu gia không làm cho Lâm Nhã Tịnh yêu ngài ấy được, chứng tỏ cô ấy đang yêu một ai khác.

Mà việc này giả sử có thật, vậy thì Lâm Nhã Tịnh, cuộc đời của chị xong rồi! Lâm Nhã Tịnh vén vén tóc, đôi mắt nhỏ ánh lên sự suy tư, ngập ngừng nói: “Không...không phải, chỉ là....mọi chuyện diễn biến quá nhanh, chị vẫn chưa sẵn sàng cho việc này. Nhưng là chị lại sợ nếu như nói ra anh ấy sẽ tức giận. Mối quan hệ của chị và Dạ Trạch khá phức tạp, hiện tại chỉ mới tốt lên một chút. Chị không dám phá vỡ nó"

Đường Thiên Y vuốt vuốt ngực, thở phào nhẹ nhõm. May là không phải. Tưởng tượng nếu như người mà Âu Dương Dạ Trạch chọn trúng lại không vừa mắt ngài ấy. Với cái tính cách tàn bạo kia, chắc chắn chỉ có thể là... Không có được thì hủy diệt!

"Chị xém chút nữa là hù chết em! Nhưng với tác phong làm việc của ngài ấy, một khi mọi chuyện đã quyết định thì không thể thay đổi đâu..."

Cho nên Lâm Nhã Tịnh mới không biết nên làm thế nào cho đúng... Dường như thấy chuyện này cũng thật khó giải quyết, Đường Thiên Y cũng rơi vào khoảng lặng một lúc, mới cất tiếng: "Nếu chị không muốn, vậy thì thử làm nũng với ngài ấy đi"

Lâm Nhã Tịnh nghe xong mà đổ mồ hôi hột. Với cái gương mặt ngàn năm không đổi kia, kêu cô làm nũng kiểu gì nha?

"Em nói cho chị nghe, đàn ông chính là thích như thế nha, chị không cần làm gì nhiều đâu, chỉ cần hai mắt ươn ướt một chút, môi hồng hồng hơi vểnh, vẻ mặt đáng thương, nhất định đó chính là đòn chí mạng!"

Lâm Nhã Tịnh: "..."

"Chị yên tâm đi, em thấy trước mặt Cửu gia, chị luôn luôn ở trong bộ đáng này. Nên chị không cần phải giả vờ diễn xuất gì cả”

Lâm Nhã Tịnh: "..."

Đường Thiên Y thấy Lâm Nhã Tịnh không lên tiếng lại tiếp tục tự mình luyên thuyên.

"Chị không biết đâu, những người lạnh lùng như thế, đều là ngoài lạnh trong nóng, nên chị không cần sợ hãi đến như vậy. Giống như Tư Phàm trước kia, bên ngoài nhìn khó gần, nhưng bên trong, bọn họ đều chính là một con mèo giấy, muốn nản thế nào cũng được..."

Nói đến đây, Đường Thiên Y bị Lâm Nhã Tịnh mạnh mẽ bịt lấy miệng. Đường Thiên Y hai mắt hoảng hốt, ưm ưm không ngừng. Đột nhiên phía Sau truyền đến mấy tiếng bước chân, cô mới xoay người nhìn...


"Cửu...Cửu gia, xin chào buổi sáng!" - Đường Thiên Y lập tức đứng dậy, đứng xa tám mét mà chào... Lâm Nhã Tịnh: "..."

Có chết cô cũng không nghĩ tới Cửu gia lại đi tìm bọn họ nhanh như vậy.

Âu Dương Dạ Trạch hai tay đút vào túi, dáng người cao gầy như ẩn sâu làn gió, gương mặt lãnh đạm, không nhìn được tâm tình của anh giờ này là như thế nào.

Không biết là hắn đã đứng đây từ bao giờ, nhưng là càng không nhìn ra được cảm xúc thì lại càng đáng sợt Âu Dương Dạ Trạch không quan tâm đến Đường Thiên Y, đôi mắt kia lại nhìn người con gái trước mặt mình, giọng nói không nghe ra vui hay giận: "Về nhà"

Cứ như vậy, một đường đi về, không khí vẫn duy trì trầm mặc, Đường Thiên Y và Lâm Nhã Tịnh đều không dám hó hé một câu nào. Cho đến khi bước vào cửa nhà, nhìn đồng hồ mới biết là sắp đến giờ ăn trưa rồi. Đường Thiên Y đương nhiên tình nguyện đi vào bếp thay vì đối mặt với Âu Dương Dạ Trạch. Kêu Lâm Nhã Tịnh chỉ có việc ngồi ở đó chờ và ăn, cô làm sao có thế mặt dày như vậy.

Lâm Nhã Tịnh quyết định xoay người đi theo bước chân của Đường Thiên Y, cổ tay lại bị người nắm chặt kéo lại. Âu Dương Dạ Trạch hạ tầm mắt nhìn Lâm Nhã Tịnh, từ tốn dặn dò: "Tôi phải đi ra ngoài một chuyến với Tư Phàm. Nhớ kỹ, đừng đi lung tung"

Lâm Nhã Tịnh gật gật đầu, nhưng là nhìn đến vết băng bó trên cánh tay anh, lại nặng nề nói: "Việc gấp lắm sao? Anh vẫn còn bị thương...Không thể để vài ngày nữa rồi đi hay sao?"

Âu Dương Dạ Trạch nhếch môi cười, hơi hơi cúi người, ghé bên tai Lâm Nhã Tịnh chậm rãi thối hơi: "Tin tưởng tôi, vẫn thừa tỉnh lực để làm em"

Lâm Nhã Tịnh một lúc sau mới hiểu được Âu Dương Dạ Trạch đang nói cái gì... Người đàn ông này...càng ngày càng không đứng đản! Đường Thiên Y đang ở trong bếp thái thịt, nghe tiếng cửa mở rồi lại đóng ở bên ngoài, lòng hiếu kỳ dâng lên cao, không chịu được liền ló đầu ra ngoài nhìn. Lén lút liếc qua một vòng phòng khách, không thấy bóng dáng quỷ vương, chỉ thấy tấm lưng Lâm Nhã Tịnh đứng ở cửa. Đường Thiên Y tò mò gọi một tiếng: Chị Nhã Tịnh"

Lâm Nhã Tịnh quay đầu: "A... Thiên Y, trưa nay chỉ có chúng ta ăn cơm thôi, Dạ Trạch và Tư Phàm đều ra ngoài rồi”

"Chị Nhã Tịnh, sao mặt chị lại hồng như vậy? Có phải bị cảm nắng hay không?"

Lâm Nhã Tịnh lập tức lấy tay quạt quạt, ánh mắt hướng về một nơi khác: "Chắc là vậy"

Đường Thiên Y vẻ mặt cười tươi như hoa kéo Lâm Nhã Tịnh vào bếp: "Chị Nhã Tịnh, nếu như vậy, chị không cần làm gì đâu, chị chỉ cần vào bếp ngồi, em sẽ cho chị thấy thế nào là món ăn siêu cấp ngon nhất thế giới!"

Khi Âu Dương Dạ Trạch và Âu Dương Tư Phàm trở về biệt thự thì trời cũng đã ngả về chiều, bầu trời mang một màu vàng cam đỏ rực một góc lưng chừng giữa đồi núi.

Âu Dương Dạ Trạch nhẹ nhàng xoay vô lăng dừng ngay trước cửa biệt thự. Nhưng hai người lại không xuống xe ngay, ngược lại Âu Dương Dạ Trạch còn thư thả lấy ra một điếu thuốc bạc hà ngậm lên miệng, hút vào một ngụm rồi từ từ nhả khói: "Có suy nghĩ gì, nói ra nghe xem một chút”

Bọn họ đi gấp một chuyến này, chẳng qua là muốn đi điều tra xem ai có lá gan ám sát hẳn.

Kết quả chính là không ngoài ý muốn...