Vật Cưng Của Cửu Gia

Chương 29: Hắn cố tình (2)




Lâm Nhã Tịnh gượng gạo đáp: “Vâng "Cô không thắc mắc rằng tạo sao đang yên đang lành, chiếc xe của tên kia lại bị nổ sao?” – Triệu Tử Mặc vừa nói vừa nhìn đường, giọng nói tự nhiên như tán gẫu một chuyện rất bình thường.

Lâm Nhã Tịnh chần chừ trong choc lát. Cô cũng có một chút tò mò, nhưng là không biết có nên hỏi ra hay không, đến cuối cùng thì hiện tại hoàn cảnh này của cô bắt buộc cô phải thận trọng một chút. Âu Dương Dạ Trạch chắc chắn không muốn có biết quá nhiều chuyện. Nhưng khi nhìn qua ánh mắt của Triệu Tử Mặc thần thân bí bí nhìn cô, cô nhịn không được nói: “Tại sao vậy?" “Đương nhiên là bởi vì tên kia có gương mặt khó ưa! Ai nhìn vào cũng đều thấy ghét, muốn tìm đến gây phiền toái cho hắn đấy! Đến tôi còn không ưa nổi hẳn, nếu như là tôi, nhất định tôi sẽ nghĩ cách thuê sát thủ giết hän".

Lâm Nhã Tịnh có chút giật mình, không biết là hắn đang nói chơi hay nói thật. Đến bây giờ cô vẫn không biết được quan hệ giữa bọn họ là gì, là bạn bè hay là kẻ thù đây?

Đôi mắt cô lơ đãng nhìn ra bên ngoài cửa kính. Có lẽ Âu Dương Dạ Trạch sống cũng không hạnh phúc gì cả, sống trong sự thấp thỏm lo âu thế kia cũng không trách được chưa bao giờ thấy hãn nở một nụ cười thật lòng. Dứt lời, Triệu Tử Mặc nhìn qua Lâm Nhã Tịnh một cái rồi nói tiếp: "Cũng thật không ngờ lại liên lụy đến cô, có điều... tên kia lại có thể đồng ý cứu cô một mạng.

Phải biết rằng tên kia đã đụng qua không ít người phụ nữ, nhưng khi xảy ra bất cứ tai nạn nào, người đầu tiên mà hắn ta bảo vệ chính là bản thân hần. Trong thế giới này vốn dĩ đầy rẫy những cái bẫy mang theo hào nhoáng nhưng lại là hố sâu chân biết bao nhiêu xác người. Chiếc ghế lão đại này nhìn qua giống như một vị vua đăng quang mang theo một màu vàng chói lóa, ai cũng phải nể sợ, nhưng mấy ai biết đằng sau đó lại là những ngày cận kề với ranh giới của sự sống và cái chết.

Nhưng hôm nay, hắn lại thấy tên mặt lạnh sống tàn nhẫn kia lại che chở cho một người. Hàn thấy rất rõ ràng khi vụ nổ xảy ra, tên kia đã lấy thân thể mình chắn một đạo sương gió, để cho Lâm Nhã Tịnh nằm dưới thân mình. Một hành động nhỏ vô thức này có lẽ tên kia còn chưa phát giác ra đâu!

Trệu Tử Mặc ca thán một câu không liên quan: "Lâm tiểu thư, cô thật sự cũng thật tốt số!” lại có thể bị dính lên người đàn ông nhàm chán kia!

Lâm Nhã Tịnh gãi gãi đầu: "Có sao?". Một câu hỏi này của cô càng làm tăng thêm vẻ ngây ngô nhưng lại mang theo chút đáng yêu.

Triệu Tử Mặc phì cười một tiếng, đột nhiên chuyển chủ đề hỏi: “Cô bị dị ứng à?" “À, phải"- Nhắc đến cô lại thấy có chút ngửa, tay không ngừng di động để lại mấy vết hồng hồng trên cơ thể. “Chúng ta đang đi đâu vậy?" – Đi một đoạn đường, Lâm Nhã Tịnh nhìn đến khung cảnh bên ngoài một lần nữa đông đúc người qua lại, mới chợt nhớ đến điều này mà hỏi. "Đến bệnh viện khám bệnh dị ứng của cô, tên kia không nói cho cô biết sao?” - Triệu Tử Mặc nghi ngờ hỏi. Lâm Nhã Tịnh nhìn hắn một cái, sau đó thành thật lắc đầu. Âu Dương Dạ Trạch muốn mang cô đi bệnh viện? Tốt đến như vậy sao? Cô chẳng qua là bị dị ứng một chút, uống qua thuốc sẽ khỏi. Vậy mà hằn muốn mang cô đi bệnh viện. Không hiểu sao, lúc này trong tâm có một dòng nước ấm chảy qua. Có lẽ đơn độc mà sống quá nhiều năm, nên ai đó đánh cô một cái, xong rồi cho cô một viên kẹo, cô sẽ vì sự ngọt ngào này mà cảm kích. Đang có chút thất thần, âm thanh của người bên cạnh lại một lần nữa truyền tới “À, vậy để tôi đoán nhé, tên kia đưa ra vẻ mặt đưa đám cho cô nhìn, sau đó trầm giọng nói với câu mau ăn sáng thay đồ đúng không?” – Triệu Tử Mặc vừa nói vừa cười, lại còn diễn lại từ nét mặt đến động tác, giọng nói. Điều đó khiến cho cô không khỏi bất cười. “Anh và ngài ấy là quan hệ thể nào?" "Cuối cùng cô cũng mở miệng hỏi tôi rồi, từ lần trước thấy cô rụt rè đừng bên cạnh tên kia, tôi cứ nghĩ cô là một cô gái nhỏ yếu đuối giống như một con cừu con vậy bị tên khốn kia lừa về. Nhưng thật không ngờ đấy! Cô lại có thể can đảm chĩa súng vào người hãn, điều này không mấy ai làm được đầu. Tôi thật khâm phục cô!” – Nói rồi, Triệu Tử Mặc giơ lên ngón tay cái, nét mặt tươi cười ngưỡng mộ. Trong vô thức hắn đã khéo léo chuyển sang một chủ đề mới

Lâm Nhã Tịnh phản ứng chậm nửa nhịp, quẫn bách không biết phải nói thế nào: “Tôi tôi cũng không cố ý, tôi thật sự không cố ý làm như vậy, lúc đó cũng vì tôi quá xúc động mà thôi tôi cũng chưa từng nghĩ làm tổn thương ai cả"

Triệu Tử Mạc bật cười: “Nếu không phải vì như thế, tên xảo quyệt kia sẽ dễ dàng cho cô cướp súng hãn ư? Hẳn là lão đại đứng đầu giới hắc đạo, nếu như dễ dàng để một cô gái qua mặt như vậy, hần làm sao có thể sống đến ngày hôm nay đây?"

Lâm Nhã Tịnh nghe đến đây liền ngẩng đầu nhìn hắn. Quả nhiên hàn là cố tình. Điều này cũng là điều mà cô thắc mắc từ lúc ấy. Việc gì quá dễ dàng đều ẩn chứa một cái bảy cả, nhưng cô không tài nào nghĩ ra được. Dường như thấy cô hứng thú với vấn đề này, nên hắn cũng không phụ sự mong đợi của cô mà nói tiếp: “ Âu Dương Dạ Trạch ấy à, tôi quen biết hãn được mất năm, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy hãn nhân nhượng một ai đó mà không phải dứt khoát trừ khử, đại khái có thể đoán ra hàn chắc là một thử một chút, xem cô gái nhỏ mà hắn mang về có bản chất như nào. Mà chắc cũng là do hắn nhằm chán quá sinh nông nổi, giở trò biến thái." - Triệu Tử Mặc nói xong, liec qua Lâm Nhã Tịnh một cái đầy ẩn ý nhưng Lâm Nhã Tịnh lại không phát hiện ra.
Lâm Nhã Tịnh chớp chớp mắt, người bên cạnh này một tiếng là tên khốn, hai tiếng là biến thái để hình dung về Âu Dương Dạ Trạch, không một chút kiêng dè gì trước mặt cô. Ngược lại, điều này làm cho cô như đã tìm thấy đồng minh: "Nhưng mà làm sao anh biết được tôi chĩa súng vào ngài ấy? "Đúng lúc tôi lên vào ấy mà " "Anh lẻn vào ?" - Lâm Nhã Tinh có chút không tin, hệ thống an ninh biệt thự của Âu Dương Dạ Trạch tốt như vậy sao có thể dễ dàng xông vào chú.

Triệu Tử Mặc lại cười cười không cho ý kiến về vấn đề này.

Sau vài câu nói chuyện, Lâm Nhã Tịnh lại càng muốn biết quan hệ giữa hai người bọn họ. Cô có thể đoán tám chín phần là người đừng cùng một phe, nhưng từ giọng điệu lời nói, Triệu Tử Mặc lại luôn mỉa mai Âu Dương Dạ Trạch khiến cho cô không tài nào xác định được. Nếu như bọn họ thật sự là người trên một chiến tuyến, an toàn của cô xem như tạm thời được đảm bảo rồi, cô cũng đỡ phải mệt mỏi đề phòng.

Nghĩ nghĩ một chút, Lâm Nhã Tịnh cất giọng hỏi: "Hôm trước, lần đầu chúng ta gặp nhau, hai người các anh là đang có mâu thuẫn sao?”

Triệu Tử Mặc nhếch môi, không nhìn có, giọng nói rõ ràng vang lên: "Mẫu thuẫn ấy à? Chẳng qua là người của tôi mua cổ phần công ty hàn nhiều một chút, lấn chiếm địa bản hắn một chút, lại giết vào người của hẳn, không hiểu sao hắn lại nổi điên lên đi bắt cóc em gái của tôi! Cô nói xem hắn có phải rất quả đáng hay không! Hôm đó cá cược hần còn đòi tôi phải chia cổ phần ra cho hằn, còn phải tự dâng người ra cho hắn giết, có phải càng rất không nói đạo lý không! Nếu không phải thỏa thuận thay đổi, tôi giúp hàn thu thập một chút cô gái Trịnh gì đó, hán thật sự đòi giết luôn cả tôi đấy

Lâm Nhã Tịnh: “