Vật Chủ

Chương 43




Điên cuồng

Tôi tưởng tượng rằng nhìn từ bên ngoài, trông tôi im lặng như một bức tượng. Tay tôi đang gập trước người, mặt không biểu hiện gì, hơi thở quá yếu không hề làm lay động ngực tôi. Bên trong, tôi đang lộn tùng phèo, như thể từng nguyên tử của tôi đang đảo chiều và bị thổi bay đi vậy.

Mang Melanie trở lại đã không cứu được thằng bé. Tất cả những gì tôi có thể làm vẫn không đủ.

Hành lang bên ngoài phòng của chúng tôi rất đông. Jared, Kyle, và Ian đã trở về tay không từ chuyến đi trộm tuyệt vọng của họ. Một cái thùng đá – đó là tất cả những gì họ kiếm được từ ba ngày mạo hiểm mạng sống. Trudy đang làm mấy cái gạc lạnh và đặt chúng ngang qua trán, gáy, ngực của Jamie.

Thậm chí cả khi những viên đá làm dịu được cơn sốt, vốn không còn kiểm soát nổi, thì nó sẽ kéo dài được bao lâu trước khi tan chảy hết? Một giờ? Lâu hơn? Chóng hơn? Bao lâu nữa trước khi nó lại chết?

Đáng lẽ tôi phải là người đặt đá lên người nó, nhưng tôi không thể di chuyển. Nếu tôi di chuyển, tôi sẽ vỡ vụn thành từng phân tử một.

“Không có gì sao?” Doc lầm rầm. “Các cậu đã kiểm tra –“

“Mọi nơi mà chúng tôi có thể nghĩ ra được,” Kyle chen ngang. “Không giống như thuốc giảm đau, thuốc men – có rất nhiều người có lý do để giữ những thứ đó. Thuốc kháng sinh thì luôn luôn trữ ở nơi công cộng. Tất cả chúng đều đã mất, Doc à.”

Jared chỉ nhìn đăm đăm xuống khuôn mặt đỏ lựng của cậu bé nằm trên giường, không nói gì.

Ian đứng bên cạnh tôi. “Đừng như thế,” anh thì thầm. “Nó sẽ vượt qua được. Nó cứng rắn lắm.”

Tôi không thể trả lời. Thực sự, tôi còn không nghe thấy những lời đó.

Doc quỳ bên cạnh Trudy và kéo cằm Jamie xuống. Với một cái bát anh ta lấy ít nước đá từ thùng lạnh và để nó chảy xuống miệng Jamie. Tất cả chúng tôi đều nghe thấy âm thanh nghèn nghẹn, đau đớn khi Jamie nuốt nước. Nhưng mắt nó không mở ra.

Tôi cảm thấy như thể mình sẽ không bao giờ còn cử động được nữa. Như thể tôi sẽ thành một phần của bức tường đá. Tôi muốn là một phiến đá.

Nếu họ đào một cái hố cho Jamie trong sa mạc trống trải, họ cũng sẽ phải đặt tôi vào đó.

Không đủ, Melanie gầm gừ.

Tôi đang tuyệt vọng, nhưng cô ấy lại tràn đầy giận dữ.

Họ đã cố.

Cố gắng chẳng giải quyết được gì. Jamie sẽ không chết. Họ phải đi lần nữa.

Để làm gì chứ? Thậm chí cả khi họ tìm được đống kháng sinh cũ của mấy người, cơ hội để chúng vẫn còn dùng được là bao nhiêu? Dù thế chúng cũng chỉ có tác dụng một nửa thôi. Hạ phẩm. Nó không cần thuốc men của mấy người. Nó cần nhiều hơn thế. Cái gì đó thực sự hiệu quả…

Hơi thở của tôi tăng lên, sâu hơn khi tôi nhìn ra.

Nó cần thuốc của tôi, tôi nhận ra.

Mel và tôi đều bị choáng trước ý tưởng hiển nhiên đó. Sự đơn giản của nó.

Đôi môi hoá đá của tôi hé mở. “Jamie cần thuốc thực sự. Thuốc dành cho các linh thể. Chúng ta cần lấy cho nó cái đó.”

Doc nhíu mày với tôi. “Chúng tôi thậm chí còn không biết mấy thứ đó dùng thế nào, chúng hoạt động ra sao.”

“Chuyện đó có quan trọng không?” Một chút giận dữ của Melanie tràn vào giọng nói của tôi. “Chúng công hiệu. Chúng có thể cứu nó.”

Jared nhìn đăm đăm vào tôi. Tôi cũng có thể cảm nhận được mắt Ian trên người tôi, và cả mắt Kyle, và tất cả những người còn lại trong phòng. Nhưng tôi chỉ nhìn thấy Jared.

“Chúng ta không thể lấy chúng, Wanda à,” Jeb nói, giọng ông đã là giọng của người thua trận. Bỏ cuộc. “Chúng ta chỉ có thể vào được những khu vực hoang vắng. Luôn có cả đống người của cháu ở bệnh viện. Hai mươi tư giờ một ngày. Quá nhiều cặp mắt. Sẽ chẳng ích gì cho Jamie nếu chúng ta bị bắt.”

“Chắc rồi,” Kyle nói bằng giọng cứng rắn. “Đám kí sinh trùng sẽ cực kì hạnh phúc được hàn gắn cơ thể nó khi chúng tìm thấy chúng ta ở đây. Và biến nó thành một trong bọn chúng. Đó là cái cô đang theo đuổi phải không?”

Tôi quay lại để lườm vào người đàn ông to lớn, đang nhạo báng kia. Cơ thể tôi căng lên và vươn tới trước. Ian đặt một bàn tay lên vai tôi như thể anh đang lôi tôi lại. Tôi đã không nghĩ tôi sẽ làm bất kì hành động hung bạo nào với Kyle, nhưng có lẽ tôi đã nhầm. Tôi đang khác xa con người thật của mình.

Khi tôi nói, giọng nói của tôi đều đều như máy, không chút cảm xúc. “Phải có cách nào đó.”

Jared gật đầu. “Có lẽ nơi nào đó nhỏ thôi. Súng sẽ ồn ào quá, nhưng nếu chúng ta đủ người để áp đảo họ, chúng ta có thể sử dụng dao.”

“Không.” Cánh tay tôi tuột ra, bàn tay thõng xuống vì sốc. “Không. Ý tôi không phải thế. Không giết chóc –“

Thậm chí không có ai nghe tôi. Jeb đang tranh cãi với Jared.

“Không được đâu, nhóc. Ai đó sẽ gọi bọn Truy tìm tới. Thậm chí nếu chúng ta vào và ra được, một việc như thế sẽ khiến chúng dùng vũ lực đáp trả chúng ta. Cuối cùng chúng ta sẽ bị ép phải chạy ra ngoài. Và chúng sẽ đi theo.”

“Chờ đã. Mấy người không thể -“ Họ vẫn không nghe tôi.

“Tôi cũng không muốn thằng bé chết, nhưng chúng ta không thể mạo hiểm mạng sống của tất cả mọi người ở đây,” Kyle nói. “Mọi người đều chết ở đây; chuyện đó vẫn xảy ra. Chúng ta không thể điên cuồng cứu một thằng bé.”

Tôi muốn bóp cổ anh ta, lấy hết dưỡng khí của anh ta để ngăn không cho anh ta nói những lời bình thản như thế. Tôi, chứ không phải Melanie. Tôi là người muốn biến mặt anh ta thành một quả bóng tím bầm. Melanie cũng cảm thấy như tôi, nhưng tôi có thể nói được bao nhiêu phần bạo lực trong đó tới trực tiếp từ tôi.

“Chúng ta phải cứu nó,” tôi nói, giờ đã to hơn.

Jeb nhìn vào tôi. “Cưng à, chúng ta không thể chỉ việc đi vào đó và hỏi.”

Đúng lúc đó, lại một sự thực đơn giản và hiển nhiên nữa nảy ra trong tôi.

“Mọi người không thể. Nhưng cháu thì có.”

Căn phòng im lặng như tờ.

Tôi đang mải miết với sự sáng suốt trong kế hoạch đang hình thành trong đầu tôi. Sự hoàn hảo của nó. Tôi nói như với chính mình, và với Melanie. Cô ấy bị ấn tượng. Việc này sẽ thành công. Chúng tôi có thể cứu được Jamie.

“Họ sẽ không nghi ngờ. Không một chút nào. Thậm chí cả khi cháu là một kẻ nói dối tệ hại, họ sẽ không bao giờ nghi ngờ cháu về bất cứ điều gì. Họ không nghe thấy lời giả dối. Tất nhiên là không. Cháu là một trong số họ. Họ sẽ làm bất kì việc gì để giúp cháu. Cháu sẽ nói cháu bị thương trong lúc leo núi hoặc gì đó… và rồi cháu sẽ tìm được cách để ở một mình và lấy nhiều thuốc hết mức cháu giấu được. Nghĩ đi! Cháu có thể lấy đủ để chữa lành cho mọi người ở đây. Để duy trì được hàng năm trời. Và Jamie sẽ ổn! Tại sao cháu lại không nghĩ ra chuyện này trước đây nhỉ? Thậm chí có thể không quá muộn với Walter.”

Lúc đó tôi nhìn lên, với đôi mắt toả sáng. Nó thực sự quá hoàn hảo!

Quá hoàn hảo, quá đúng đắn, quá hiển nhiên với tôi, đến nỗi mãi tôi vẫn không hiểu được biểu hiện trên mặt họ. Nếu Kyle không thẳng thừng đến thế, có thể tôi còn mất thời gian hơn.

Sự căm ghét. Nghi ngờ. Sợ hãi.

Mọi gương mặt đều nói không.

Họ có điên không? Họ không thể thấy việc này sẽ giúp tất cả chúng ta sao?

Họ không tin tôi. Họ nghĩ tôi sẽ làm hại họ, làm hại Jamie!

“Làm ơn,” tôi thì thầm. “Đó là cách duy nhất để cứu nó.” “Kiên nhẫn quá nhỉ?” Kyle khạc ra. “Chờ thời cơ giỏi đấy chứ, mọi người nghĩ vậy không?”

Tôi chống lại ham muốn bóp cổ anh ta lần nữa.

“Doc?” tôi cầu xin.

Anh ta không nhìn vào mắt tôi. “Cho dù là có cách nào để chúng tôi đưa cô ra ngoài, Wanda à… tôi vẫn không thể tin vào những thứ thuốc mà tôi không hiểu. Jamie là một đứa trẻ mạnh mẽ. Hệ miễn dịch của nó sẽ chiến thắng.”

“Bọn anh sẽ ra ngoài lần nữa, Wanda” Ian lẩm bẩm. “Bọn anh sẽ tìm thấy cái gì đó. Bọn anh sẽ không về cho đến khi tìm được.”

“Thế không đủ.” Những giọt nước mắt đang dâng đầy mắt tôi. Tôi nhìn vào con người duy nhất có thể đang có cùng nỗi đau như tôi. “Jared. Anh biết mà. Anh biết tôi sẽ không bao giờ để bất kì cái gì làm tổn thương Jamie. Anh biết tôi có thể làm được việc này. Xin anh.”

Anh nhìn vào mắt tôi một lúc lâu. Rồi anh nhìn quanh phòng, vào mọi gương mặt khác. Jeb, Doc, Kyle, Ian, Trudy. Nhìn ra ngoài cửa vào đám khán giả im lặng cũng mang cùng một khuôn mặt như Kyle: Sharon, Violetta, Lucina, Reid, Geoffrey, Heath, Heidi, Andy, Aaron, Wes, Lily, Carol. Những bạn bè của tôi lẫn lộn với kẻ thù, tất cả bọn họ đều mang bộ mặt của Kyle. Anh nhìn đăm đăm vào hàng tiếp theo mà tôi không thấy được. Rồi anh nhìn xuống Jamie. Trong cả căn phòng không có một tiếng thở nào.

“Không, Wanda à,” anh khẽ nói. “Không.”

Một tiếng thở nhẹ nhõm vang lên từ đám đông.

Đầu gối tôi oằn xuống. Tôi ngã tới trước và giật tay ra khỏi bàn tay Ian khi anh cố kéo tôi đứng dậy. Tôi bò tới chỗ Jamie và gạt Trudy ra bằng khuỷu tay tôi. Cả phòng im lặng quan sát. Tôi lấy cái gạc từ trên đầu nó và nhồi thêm đá. Tôi không nhìn những ánh mắt tôi cảm nhận được trên da thịt mình. Dù thế nào tôi cũng chẳng thấy gì. Những giọt nước mắt trào dâng trước mắt tôi.

“Jamie, Jaime, Jamie,” tôi ngâm nga. “Jamie, Jaime, Jaime.”

Dường như tôi không thể làm được gì ngoài việc nức nở tên nó và chạm vào những túi đá hết lần này đến lần khác, chờ tới lúc chúng cần được thay.

Tôi nghe thấy họ bỏ đi, mỗi lần vài người. Tôi nghe thấy giọng nói của họ, phần lớn là giận dữ, nhạt dần đi phía dưới hành lang. Mặc dù vậy tôi không thể hiểu được lời nào.

Jaime, Jaime, Jaime…

“Jaime, Jaime, Jaime…”

Ian quỳ bên tôi khi căn phòng gần như trống trải. “Anh biết em sẽ không thử… nhưng Wanda à, họ sẽ giết em nếu em thử,” anh thì thào. “Sau chuyện đã xảy ra… ở bệnh viện. Họ lo là em sẽ có lý do để huỷ diệt bọn anh… Dù thế nào đi nữa, thằng bé sẽ khoẻ lại. Em phải tin vào điều đó.”

Tôi quay mặt tránh anh, và anh bỏ đi.

“Xin lỗi, nhóc,” Jeb lầm bầm khi ông đi ra.

Jared bỏ đi. Tôi không nghe thấy anh đi, nhưng tôi biết khi nào anh đi. Việc đó có vẻ đúng với tôi. Anh không yêu Jamie như cách chúng tôi yêu. Anh đã chứng minh điều đó. Anh nên đi đi.

Doc ở lại, quan sát một cách bất lực. Tôi không nhìn vào anh ta.

Ánh sáng ban ngày dần nhạt đi, chuyển thành màu cam rồi màu xám. Những viên đá đã tan chảy và biến mất. Jamie bắt đầu bị thiêu sống dưới tay tôi.

“Jamie, Jamie, Jamie…” Giờ đây giọng tôi đã khản đặc và khàn khàn, nhưng tôi không dừng lại. “Jamie, Jaime, Jaime…”

Căn phòng biến thành màu đen. Tôi không thể trông thấy mặt Jamie. Liệu nó có ra đi trong đêm không? Có phải tôi đã nhìn thấy khuôn mặt nó, khuôn mặt nó lúc còn sống, lần cuối cùng không?

Bây giờ tên nó chỉ còn là một tiếng thì thào trên môi tôi, đủ thấp để tôi có thể nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ của Doc.

Tôi không ngừng thấm miếng dẻ ấm trên người nó. Khi nước khô đi, nó làm thằng bé mát một chút. Hơi nóng bớt đi. Tôi đã bắt đầu tin rằng nó sẽ không chết đêm nay. Nhưng tôi không thể giữ nó ở đây mãi mãi. Nó sẽ trượt khỏi tay tôi. Ngày mai. Ngày kia. Và rồi tôi cũng sẽ chết. Tôi sẽ không sống mà không có Jamie.

Jaime, Jaime, Jaime… Melanie rên rỉ.

Jared không tin chúng ta. Lời than van là của cả hai chúng tôi. Chúng tôi nghĩ về nó cùng một lúc.

Căn phòng rất im lặng. Tôi không nghe thấy gì hết. Không có gì đánh động tôi.

Rồi, đột nhiên, Doc la lên. Âm thanh bị nén một cách kì cục, cứ như là anh ta thét vào một cái gối vậy.

Đầu tiên mắt tôi không thể hiểu được những hình dạng trong bóng tối. Doc giật cục một cách kì lạ. Và dường như anh ta quá to – giống như anh ta có quá nhiều cánh tay. Thật ghê rợn. Tôi cúi xuống tấm thân bất động của Jamie, để bảo vệ nó khỏi bất kì việc gì sắp tới. Tôi không thể chạy trong khi nó nằm đó một cách bất lực. Trái tim tôi giộng vào lồng ngực.

Rồi cái tay đang vung lên dừng cử động. Tiếng ngáy của Doc lại vang lên, to hơn và rõ hơn lần trước. Anh ta sụm xuống nền đất, và hình dạng đó tách ra. Một hình người thứ hai nhấc mình khỏi anh ta và đứng lên trong bóng tối.

“Đi thôi,” Jared thì thầm. “Chúng ta không có thời gian để lãng phí đâu.”

Tim tôi gần như nổ tung.

Anh ấy tin chúng ta.

Tôi nhảy bật dậy, ép hai đầu gối cứng đờ của mình phải duỗi ra. “Anh đã làm gì Doc?”

“Thuốc mê. Nó sẽ không có tác dụng lâu đâu.”

Tôi nhanh chóng quay đi và đổ nước ấm khắp người Jamie, làm ướt cả quần áo và đệm của nó. Nó không động đậy. Có lẽ cái đó sẽ giữ nó mát cho tới khi Doc tỉnh.

“Theo tôi.”

Tôi đi sát sau anh. Chúng tôi di chuyển im lặng, gần như chạm vào nhau, gần như chạy nhưng không hẳn thế. Jared bám lấy bức tường, và tôi làm y hệt.

Anh dừng lại khi chúng tôi tới chỗ ánh sáng trong căn hầm vườn ngập ánh trăng. Nó trống trải và im ắng.

Lần đầu tiên tôi có thể nhìn thấy rõ Jared. Khẩu súng treo lủng lẳng sau lưng anh và một con dao dắt ở bụng anh. Anh giơ tay ra, và có một miếng vải dài tối màu trên đó. Tôi hiểu ngay lập tức.

Những lời thì thào bật ra khỏi miệng tôi. “Phải, bịt mắt tôi lại đi.”

Anh gật đầu, và tôi nhắm mắt lại trong khi anh buộc miếng vải ngang qua mắt tôi. Dù sao thì tôi cũng vẫn giữ chúng nhắm lại.

Anh buộc nhanh và chặt. Khi anh đã xong, tôi xoay trở nhanh chóng – một lần, hai lần…

Bàn tay anh ngăn tôi lại. “Được rồi,” anh nói. Rồi anh tóm lấy tôi mạnh hơn và nhấc tôi lên khỏi mặt đất. Tôi hít vào ngạc nhiên khi anh ném tôi lên vai. Tôi gập người ở đó, đầu và ngực lủng liểng đằng sau lưng anh, bên cạnh khẩu súng. Hai tay anh giữ chân tôi sát vào ngực anh, và anh đã bắt đầu đi. Tôi nẩy lên nẩy xuống khi anh bước đi, mặt tôi cọ vào áo sơ mi của anh với mỗi bước chân.

Tôi không biết chúng tôi đang đi đường nào; tôi không cố đoán hay nghĩ hay cảm nhận gì hết. Tôi chỉ tập trung vào bước đi xóc nẩy của anh, đếm bước. Hai mươi, hai mươi mốt, hai mươi hai, hai mươi ba…

Tôi có thể cảm nhận được anh chúi tới trước khi con đường dẫn anh đi xuống và khi anh đi lên. Tôi cố không nghĩ về nó. Bốn trăm mười hai, bốn trăm mười ba, bốn trăm mười bốn…

Tôi biết khi nào chúng tôi đã ở ngoài. Tôi ngửi thấy làn gió khô, sạch sẽ của hoang mạc. Không khí rất nóng, mặc dù đã gần nửa đêm rồi.

Anh kéo tôi xuống và để tôi đứng trên hai chân.

“Mặt đất bằng phẳng. Cô nghĩ cô có thể chạy được mà vẫn bị bịt mắt không?”

“Có.”

Anh tóm chặt lấy khuỷu tay tôi và bước đi, bắt đầu chạy nhanh. Việc đó không dễ dàng gì. Hết lần này đến lần khác anh phải đỡ tôi trước khi tôi ngã. Sau một lúc tôi bắt đầu quen với nó, và tôi giữ thăng bằng tốt hơn qua những mố và gò nhỏ. Chúng tôi chạy tới khi cả hai đều thở hổn hển.

“Nếu… chúng ta có thể… tới chỗ cái xe jeep… chúng ta sẽ… an toàn.”

Xe jeep? Tôi cảm thấy một niềm hoài cổ kì lạ. Mel đã không nhìn thấy chiếc xe jeep từ ngày đầu tiên trong chuyến đi thảm hoạ tới Chicago, đã không biết là còn giữ được nó.

“Nếu … không thì sao?” tôi hỏi.

“Họ bắt được chúng ta… họ sẽ giết cô. Ian… đã nói đúng… về phần đó.”

Tôi cố chạy nhanh hơn. Không phải để cứu mạng tôi, mà vì tôi là người duy nhất có thể cứu được mạng của Jamie. Tôi lại lảo đảo lần nữa.

“Phải… cởi bịt mắt thôi. Cô sẽ… chạy nhanh hơn.”

“Anh chắc không?”

“Đừng… nhìn quanh. Okay?”

“Tôi hứa.”

Anh kéo nút thắt phía sau đầu tôi. Khi miếng vải rơi khỏi mắt, tôi chỉ tập trung nhìn xuống mặt đất dưới chân.

Việc đó làm mọi chuyện thay đổi hoàn toàn. Ánh trăng sáng tỏ, và cát thì rất bằng phẳng và sáng màu. Jared thả lỏng cánh tay và bắt đầu chạy nhanh hơn. Giờ tôi dễ dàng bắt kịp anh. Cơ thể tôi rất thân thuộc với chạy đường trường. Tôi bắt nhịp vào bước chạy ưa thích của tôi. Khoảng hơn sáu phút một dặm, tôi đoán vậy. Tôi không thể giữ nhịp độ đó mãi, nhưng tôi cắm đầu cắm cổ cố sức chạy.

“Cô có nghe thấy…gì không?” anh hỏi. Tôi lắng nghe. Chỉ có tiếng hai cặp chân đang chạy trên cát.

“Không.”

Anh ậm ừ đồng tình.

Tôi đoán đó là lý do anh đã ăn trộm khẩu súng. Không có nó họ không thể ngăn chúng tôi từ xa.

Thêm một giờ nữa. Lúc đó tôi đã chậm lại, anh cũng vậy. Miệng tôi cháy bỏng vì thiếu nước.

Tôi không hề nhìn lên khỏi mặt đất, vì thế tôi bị giật mình khi anh đặt tay ngang mắt tôi. Tôi chậm lại, và anh kéo chúng tôi lại thành đi bộ.

“Giờ chúng ta ổn rồi. Ngay phía trước thôi…”

Anh để tay che ngang mắt tôi rồi dẫn tôi tới trước. Tôi nghe thấy tiếng bước chân chúng tôi vọng lại từ cái gì đó.

Sa mạc không còn bằng phẳng nữa.

“Vào trong đi.”

Bàn tay anh biến mất.

Trời tối gần như lúc anh vẫn còn bịt mắt tôi. Một cái hang khác. Không sâu lắm. Nếu tôi xoay người, tôi có thể nhìn ra ngoài. Tôi không quay.

Chiếc jeep quay mặt vào bóng tối. Nó trông giống hệt như tôi nhớ về nó, cỗ xe mà tôi chưa từng nhìn thấy. Tôi bật qua cánh cửa để vào chỗ ngồi.

Jared đã ở trên chỗ ngồi của anh rồi. Anh nghiêng người sang và buộc lại dải bịt mắt cho tôi. Tôi ngồi im để anh dễ làm hơn.

Tiếng động cơ làm tôi sợ. Dường như nó quá nguy hiểm. Có quá nhiều người không nên tìm được chúng tôi lúc này.

Chúng tôi đi lùi lại một đoạn ngắn, và rồi gió bắt đầu thổi vào mặt tôi. Có một âm thanh buồn cười ở đằng sau chiếc xe jeep, cái gì đó không khớp với trí nhớ của Melanie.

“Chúng ta sẽ tới Tucson,” anh bảo tôi. “Chúng tôi chưa bao giờ đi trộm ở đó – nó quá gần. Nhưng chúng ta không còn thời gian cho bất kì nơi nào khác nữa. Tôi biết chỗ có một bệnh viện nhỏ, không gần trung tâm thị trấn lắm.”

“Không phải bệnh viện Saint Mary đấy chứ?”

Anh nghe thấy sự cảnh giác trong giọng tôi. “Không, tại sao?”

“Tôi biết một người ở đấy.” Anh im lặng một phút. “Cô có bị nhận ra không?”

“Không. Không ai biết mặt tôi cả. Chúng tôi không có… người bị truy nã. Không như các anh.”

“Okay.”

Nhưng giờ anh khiến tôi phải suy nghĩ, nghĩ về vẻ ngoài của tôi. Trước khi tôi có thể nói lên mối lo ngại của mình, anh nắm tay tôi và co nó lại quanh một cái gì đó rất nhỏ.

“Giữ cái này kề bên cô.”

“Cái gì thế?”

“Nếu họ đoán được cô… ở cùng chúng tôi, nếu họ định… đặt ai đó khác vào trong thân thể Mel, cô đặt cái đó trong miệng và cắn xuống thật mạnh.”

“Thuốc độc?”

“Phải.”

Tôi nghĩ về việc đó một lúc. Và rồi tôi cười; tôi không thể ngăn được. Các dây thần kinh của tôi đã căng ra vì lo lắng.

“Không phải nói chơi đâu, Wanda,” anh nói một cách giận dữ. “Nếu cô không thể làm việc đó, thì tôi sẽ phải mang cô về.”

“Không, không, tôi có thể.” Tôi cố sốc lại mình. “Tôi biết là tôi có thể. Đó là lý do vì sao tôi lại cười.”

Giọng anh gay gắt. “Tôi không hiểu câu nói đùa.”

“Anh không thấy sao? Để đổi lấy hàng triệu đồng loại của mình, tôi sẽ không bao giờ có thể làm việc đó. Không phải vì chính… con cháu của tôi. Tôi đã luôn luôn sợ phải chết cái lần cuối cùng đó. Nhưng tôi lại có thể làm việc này chỉ vì một đứa trẻ khác giống loài.” Tôi lại cười. “Nó chẳng hợp lý một tí nào cả. Tuy nhiên, đừng lo lắng. Tôi có thể chết để bảo vệ Jamie.”

“Tôi tin tưởng cô sẽ làm đúng như thế.”

Im lặng một lúc, rồi tôi nhớ ra trông tôi như thế nào.

“Jared, trông tôi không đúng. Để bước vào trong một bệnh viện.”

“Chúng tôi có quần áo tử tế hơn giấu cùng chỗ với… những chiếc xe bớt bị chú ý hơn. Đó là nơi bây giờ chúng ta sẽ đi tới. Khoảng năm phút nữa.”

Đó không phải là ý tôi, nhưng anh nói đúng. Những quần áo này sẽ không bao giờ được việc. Tôi chờ để nói với anh về phần còn lại. Tôi cần nhìn vào mình trước đã.

Chiếc xe jeep dừng lại, và anh kéo miếng bịt mắt ra.

“Cô không cần phải cúi mặt xuống nữa,” anh bảo khi đầu tôi tự động cúi gằm.“Chẳng có gì ở đây để phản bội chúng tôi cả. Chỉ phòng trường hợp chỗ này chẳng may bị phát hiện thôi.”

Nó không phải là một cái hang. Nó là một khe đá. Vài tảng đá lớn hơn đã được khoét cẩn thận, để lại một khoảng trống thông minh bên dưới chúng khiến không ai có thể nghi ngờ là nó chứa bất kì cái gì ngoại trừ bụi đất và đá vụn.

Chiếc xe jeep đã được lùi vào trong một khoảng không hẹp. Tôi ở quá gần tảng đá, tôi phải trèo ra qua phần đuôi xe. Có cái gì đó kì cục gắn vào gầm xe – những sợi dây xích và hai cái bạt cực kì bẩn, đã bị rách lỗ chỗ.

“Lối này,” Jared nói, và dẫn đường tới một cái khe tôi tối chỉ thấp hơn anh một chút. Anh gạt tấm bạt bụi bặm, ố bẩn ra và lục lọi trong một cái ống dấu đằng sau nó. Anh kéo ra một cái áo sơ mi, mềm và sạch sẽ, vẫn còn đính mác. Anh giật những cái mác ra và ném cái áo cho tôi. Rồi anh mò tiếp cho tới khi tìm thấy một cái quần ka ki. Anh kiểm tra số đo, rồi cũng ném chúng cho tôi.

“Mặc vào đi.”

Tôi do dự một giây trong khi anh đang chờ, tự hỏi vấn đề của mình là gì. Tôi đỏ mặt rồi quay lưng lại với anh. Tôi kéo cái áo sơ mi tả tơi của mình qua đầu và nhanh chóng thay đồ nhanh hết sức có thể với những ngón tay lúng túng của mình.

Tôi nghe thấy anh hắng giọng. “Ồ. Tôi, ừ, đi lấy xe.” Tiếng bước chân của anh xa dần.

Tôi lột cái quần rách rưới của mình ra và mặc vào chiếc quần mới. Giầy của tôi rất tệ hại, nhưng chúng cũng không đáng chú ý lắm. Hơn nữa, không phải lúc nào cũng vớ được những đôi giày tiện lợi. Tôi có thể giả vờ là tôi rất gắn bó với đôi giày này.

Một tiếng động cơ khác vang lên, khẽ hơn tiếng xe jeep. Tôi quay người và nhìn thấy một chiếc xe bốn chỗ trung bình, không đáng chú ý đi ra khỏi bóng tối dưới những tảng đá. Jared ra ngoài và buộc hai tấm bạt tả tơi từ chiếc xe jeep vào gầm xe này. Rồi anh lái nó tới chỗ tôi đang đứng, và khi tôi nhìn thấy hai tấm bạt nặng xoá sạch vết xe trên nền đất, tôi đã hiểu mục đích của chúng.

Jared nghiêng người qua chỗ ngồi để mở cửa hành khách. Có một cái ba lô trên ghế. Nó nằm phẳng dẹt, trống không. Tôi gật đầu với mình. Phải rồi, cái này tôi cần.

“Đi thôi.”

“Chờ đã,” tôi nói.

Tôi cúi người để nhìn vào mình trong gương chiếu hậu. Không ổn. Tôi gạt mớ tóc dài đến cằm để che má, nhưng vẫn không đủ. Tôi chạm vào má mình và cắn môi.

“Jared. Tôi không thể đi vào với khuôn mặt thế này.” Tôi chỉ vào vết sẹo dài, nham nhở trên da mình.

“Sao cơ?” anh hỏi.

“Không có linh thể nào có vết sẹo thế này cả. Họ sẽ đi chữa nó. Họ sẽ tự hỏi tôi đã ở đâu. Họ sẽ đặt câu hỏi.”

Đôi mắt anh mở lớn rồi nhíu lại. “Có lẽ cô nên nghĩ về chuyện đó trước khi tôi lén đưa cô ra ngoài. Nếu giờ chúng ta trở lại, họ sẽ nghĩ đó là một mưu kế để cô học đường ra ngoài.”

“Chúng ta không trở lại mà không có thuốc cho Jamie.” Giọng tôi cứng rắn hơn cả giọng anh.

Giọng anh trở nên rắn hơn để bắt kịp với giọng tôi. “Vậy thì theo cô chúng ta nên làm gì, Wanda?”

“Tôi cần một hòn đá.” Tôi thở dài. “Anh sẽ phải đánh tôi.”