Vắt Chanh Tưởng Bỏ Vỏ

Chương 42: Chương 42




Nhiễm Chính cầm hoa thưởng thức một hồi lâu, ngược lại lại ngửi thấy mùi hương trên tay mình.



Trên tay quả nhiên lưu lại hương đào nhàn nhạt, đó mới là hương vị mà Phù Niệm Niệm dắt tay hắn để lại.

Nghĩ đến cái này, Nhiễm Chính không khỏi lại dư vị lên Phù Niệm Niệm nhu đề tới.



Bàn tay nàng nhỏ nhắn nhẹ nhàng, ngón tay cũng coi là dài, nhưng lúc nhẹ nhàng giữ chặt Nhiễm Chính khiến cho Nhiễm Chính cảm thấy rất an tâm cho dù đang bị bịt mắt.

Nhiễm Chính thế này làm cho người khác cảm thấy quỷ dị.

Văn Điều thật sự chưa từng thấy bộ dáng này của Nhiễm Chính, vị thiếu phó ôn nhu nho nhã ngày thường như tan thành tro bụi, hiện tại lại như tên mất hồn đần độn.



Hắn không khỏi cẩn thận dò xét nửa ngày, lúc này mới chắc lưỡi một cái nói: "Mặt ngươi sưng, ngươi có biết không?"

Nghe Văn Điều nói như vậy, Nhiễm Chính mới bắt đầu nhớ lại, lúc đầu Phù Niệm Niệm hung hăng bóp nhéo mặt của hắn một phen.



Cũng không biết thế nào, hắn không thấy tức giận, ngược lại bộ dáng cố gắng ra vẻ hung ác của Phù Niệm Niệm kia lại khiến cho người ta cảm thấy thực sự đáng yêu.

Nghĩ đi nghĩ lại, bất tri bất giác khóe miệng của hắn ẩn chứa ý cười.

Nhìn thế nào thì hình tượng trước mắt này cũng rất kinh dị, Văn Điều đành phải bất đắc dĩ nói: "Ta thấy ngươi thật sự điên rồi."

Nhiễm Chính đang còn đắm chìm trong trong hồi ức cũng không trả lời.

Văn Điều càng nhìn càng thấy hiếu kì, ánh mắt hắn tuần tra trên người Nhiễm Chính nửa ngày, cuối cùng giật giật khóe miệng hỏi: "Rốt cuộc là tiểu yêu tinh ở đâu ra câu mất hồn ngươi rồi?"

Nhiễm Chính mới vừa rồi còn đang trong hồi ức nháy mắt ngưng thần, hắn nhàn nhàn lườm Văn Điều một cái: "Ngươi nói cái gì?"

Văn Điều giật mình một cái, nhìn ánh mắt không có ý tốt của Nhiễm Chính, lập tức thay đổi lời nói: "Tiên nữ, là tiên nữ nơi nào tới cảm hóa được ngươi rồi?"

Nhiễm Chính cảm thấy lời này coi như nghe được, thế là hắn từ bi trả lời vấn đề của Văn Điều: "Tiên nữ, đương nhiên là từ trên trời tới."

Văn Điều: "..."

Đây là lời nói chó má gì vậy.



"Đáng tiếc hình như nàng rất chán ghét Tô Huyên." Lông mày Nhiễm Chính rủ xuống phía dưới, chợt nhìn qua như trong sáng lại vô tội: "Văn đại nhân, ngươi phải giúp ta, giúp ta tìm người thêu khăn."

"Ta không.." Văn Điều không chút lưu tình cự tuyệt.

"Không cần thêu quá tốt, có thể thêu lục hợp xuân là được." Ánh mắt Nhiễm Chính lay động, hiển nhiên trong lòng đã có tính toán, căn bản không có để việc Văn Điều cự tuyệt vào mắt.

"Ta còn chưa đồng ý đâu, ai nguyện ý chưa hiểu gì đã bước lên thuyền hải tặc?" Văn Điều nhíu mày.

"Cũng không phải lần đầu tiên, đừng ngạc nhiên như vậy, Điều." Nhiễm Chính khẽ cười một tiếng.

Khóe mắt Văn Điều giật một cái: "Điều nghĩa là kẻ ngu, từ nhỏ đã nói với ngươi, đã nói bao nhiêu lần rồi? Ngươi còn gọi?"

"Điều, quen là được rồi." Nhiễm Chính lơ đễnh, lưng hắn tựa trên toa xe, chân không cần chịu trọng lượng duỗi thoải mái ra.



Tay tự nhiên khoác lên trên đầu gối, khóe miệng mang theo ý cười xấu xa vì đạt được mục đích.





Cái đức hạnh này thật sự là không phù hợp với một thân trang phục đoan đoan chính chính của hắn, cũng không còn bộ dạng chính trực ngược lại lại không khác lắm so với bảy năm trước.

Đột nhiên Văn Điều cảm thấy người trước mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ, không khỏi có chút sợ run, hắn đã bảy năm chưa thấy bộ dáng này của đối phương.

Từ sau khi Tô Huyên biến thành Nhiễm Chính thì cả người liền thành thành thật thật ở trong khuôn mẫu của Nhiễm Chính, mọi hành động đều không khác gì Nhiễm Chính.



Hắn hoàn toàn xóa sạch sẽ vết tích của Tô Huyên, đối mặt với Văn Điều đương nhiên cũng không còn đùa giỡn như khi còn bé.

Văn Điều nhớ kỹ, gia hỏa có cả một bụng ý nghĩ xấu xa, hắn từng cho là mình vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy Nhiễm Chính như thế này nữa.



Mà cảnh tượng trước mắt rõ ràng chính là Tô Huyên bảy năm không thấy đã khởi tử hoàn sinh.

"Nếu ngươi không chịu giúp, ta liền chép tay một bản « Truyện của Điều » ngày nào cũng cho người kể chuyện, Văn đại nhân cảm thấy thế nào?" Nhiễm Chính lại cường điệu một lần.


Văn Điều: "..."

Hắn không thể khiêu khích tên tiểu tử này, từ nhỏ đã không dám khiêu khích, huống chi bây giờ quan cao hơn một cấp đè chết người, Nhiễm Chính muốn làm hắn tức chết cũng không phải là nói suông.

"Được rồi." Hai chữ vô cùng đơn giản là thỏa hiệp cuối cùng sau giãy dụa.

Nếu quả thật Nhiễm Chính gặp được "Tiên nữ" có thể khiến cho hắn cam tâm tình nguyện được cảm hóa, thì sao Văn Điều có thể giúp hắn.



Xe ngựa chạy chậm trong thành một hồi lâu, tính ra cũng nên sắp đến nha môn trấn phủ ti rồi.



Nhiễm Chính buộc lại áo choàng, lại cầm mặt nạ che tốt ở trên mặt mới thu lại ánh mắt không tập trung của mình: "Nói chính sự, quý phi chạy khỏi cung cùng với các thủ vệ, tổng cộng sáu người, muốn ra tay thì nên điều tra từ sáu người này trước."

"Được." Văn Điều gật gật đầu: "Ta sẽ làm ngay."

"Cách chức quan cũng đừng nhớ ta thù." Nhiễm Chính lại nhìn Văn Điều nói.

Nhiễm Chính bị giáng chức ra kinh, Văn Điều là người thân cận của Nhiễm Chính đương nhiên cũng phải bị chèn ép chèn, đây là màn kịch không thể không đóng.

Văn Điều nghe vậy liếc mắt: "Nếu lúc nào ngươi có nhiệm vụ ám sát, nhớ nhất định giao cho ta."

Dù sao trên đời này không có việc gì là đâm một đao mà không giải quyết được, nếu như không được vậy thì lại đâm thêm một đao nữa.

Dưới mặt nạ truyền đến một tiếng cười nhạo của Nhiễm Chính, Văn Điều còn chưa kịp nói thêm một câu, Nhiễm Chính đổi xong trang phục cũng đã xoay người xuống xe rồi tự vào nha môn.

Nhìn thấy hắn đi xa, cuối cùng Văn Điều lắc đầu.

Tô Huyên đã lấy thân phận của người khác sống bảy năm, bản thân thật sự của mình thì lại hết lần này tới lần khác phải dùng mặt nạ dữ tợn đáng sợ gặp người, không dám ở trước mặt người khác lộ ra dung mạo.

Sau này nếu vẫn luôn như thế này, vậy cũng không khỏi quá thảm rồi.

Trong xe ngựa truyền đến một tiếng thở dài nhàn nhạt, nhưng thanh âm này quá nhỏ, cơ hồ là vừa phát ra đã hoàn toàn biến mất trên không trung không còn nửa điểm tung tích.

- - -- -- --

Phù Cận Niên mới làm quốc công, đúng lúc gặp sinh nhật, liền mượn cơ hội mời tân khách đến Anh quốc công phủ thiết yến.

Phù Niệm Niệm cùng Vưu thị thay Phù Cận Niên xử lý thiệp mời, lúc này mới phát hiện quả thật người tới không ít.




Có ít người là đến để kết bạn mới, có ít người đến để phát triển vòng giao thiệp, còn có vài người thuần túy là tới tham gia náo nhiệt.

Nói ví dụ như Dụ vương Chu Ninh Hàng cùng bào muội của hắn Nghị Đức quận chúa.

Phù Niệm Niệm nghe nói qua vị Dụ vương này từ rất sớm.

Hắn vốn sống ở Sơn Đông, bởi vì lúc trước có công lao cứu trợ thiên tai, được Hoàng Thượng hạ một chiếu thư triệu hồi về kinh khen thưởng.

Dụ vương được phong tước vị khi còn nhỏ, đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, là thanh niên tài tuấn nổi danh trong hoàng thất.





Hơn nữa nghe đồn mẹ của hắn là mỹ nhân rất nổi danh ở Sơn Đông, cho nên tướng mạo của Dụ Vương cùng Nghị Đức quận chúa đều rất đẹp.

Chu Ninh Hàng hai mươi lăm nhưng đến nay chưa lập gia đình, một vương gia đầy bụng văn chương như thế là đối tượng kết hôn mà các nữ tử tha thiết ước mơ.



Chính là vì nguyên nhân này, rất nhiều danh viện trong kinh đều theo tới tham gia sinh nhật Anh quốc công chỉ vì dung mạo Dụ vương, nếu may mắn có thể được coi trọng thì rõ ràng là chuyện vui lớn rồi.

Chẳng qua Phù Niệm Niệm không có bất kỳ hứng thú gì với cái này, nàng cúi đầu lấy cái khăn trong tay áo ra nhìn một cái, lục hợp xuân thêu xiêu xiêu vẹo vẹo, thật sự là có chút không ra cái gì cả.

Nhưng cũng chỉ có thể như thế này thôi, Đàm thị qua đời đến sớm, không ai dạy nàng mấy cái nữ công gia chánh, huống chi chỉ cần cái khăn này có thể nhét trên người Tô Huyên để gài bẫy hắn thì tùy tiện thêu thêu là được.

Những khách nhân lần lượt đến đông đủ, Phù Cận Niên vội vàng chiêu đãi khách.



Phù Niệm Niệm phải chờ tới khi các tân khách uống rượu được kha khá rồi mới diễn trò hay bắt sống kẻ xấu xa được, cho nên trước mắt nàng chỉ trốn ở vườn hoa bên hồ nước cùng Nhuyễn Nguyễn cho ngỗng ăn.

Chiêm chiếp bơi trong hồ nước, vừa lên bờ đã nguẩy nguẩy cái đuôi vẩy Nhuyễn Nguyễn một thân toàn nước.



Phù Niệm Niệm đưa điểm tâm đã bẻ nhỏ đến, để Nhuyễn Nguyễn đút toàn bộ cho ngỗng trắng.


"Đệ sao thế?" Phù Niệm Niệm cầm khăn giúp Nhuyễn Nguyễn lau nước trên người.

Nhuyễn Nguyễn giống như có tâm sự, nửa ngày mới rầu rĩ không vui nói: "Mấy ngày nay đệ đều không nhìn thấy Lâm Tả Nhi, hôm nay nhiều người như vậy cũng không thấy nàng đến, đệ muốn chơi với, muốn cùng lên lớp với nàng."

"Chúng ta sẽ trở về." Phù Niệm Niệm cười cười, chỉ cần Nhiễm Chính có thể trở về kinh thì sớm muộn gì bọn hắn cũng sẽ trở lại nhiễm phủ.

Phù Niệm Niệm nhớ tới ngày đó ở Y Hạc Quán, bộ dáng lúc Nhiễm Chính nhìn nàng chuyên chú.



Xưa nay trước mặt người khác Nhiễm Chính luôn ôn hòa, nhưng sâu trong ánh mắt vẫn luôn cất giấu sự kiêu ngạo bất tuân, đó là lần đầu tiên Phù Niệm Niệm thấy bộ dáng nho nhã lại chuyên chú của hắn, trước nay hắn chưa từng nhìn người khác như thế.

Nếu tâm tư Nhiễm Chính không sâu, chỉ cần ngốc hơn một chút so với hiện tại, một chút xíu thôi là tốt rồi, thì cũng coi như là một phu quân không tệ.

Khóe miệng Phù Niệm Niệm thoáng hiện ý cười, nàng nghĩ đến mức có chút xuất thần, nếu không phải Nhuyễn Nguyễn túm tay áo của nàng thì nàng vẫn còn đắm chìm trong đó như cũ.

"Niệm Niệm." Có người ở xa xa kêu nàng một tiếng.

Lúc này nàng mới chăm chú nhìn lên, là Phù Cận Niên dẫn khách nhân tham quan vườn hoa trong phủ.

Phù Niệm Niệm ôm ngỗng cẩn thận lại sợ Chiêm Chiếp gây sự với khách nhân.


"Đây là đệ đệ muội muội của ta." Phù Cận Niên cung kính giới thiệu cho những vị khách sau lưng.

Phù Niệm Niệm hành lễ xong thì đứng lên.





Trong chớp mắt khi nâng mắt lên, nàng ngây người trong chốc lát.

Vị khách sau lưng Phù Cận Niên mi dài mắt phượng, thân hình thon dài, ngọc thụ lâm phong, cười như ánh trăng chiếu vào lòng.



Cho dù hắn chỉ mặc đạo bào đơn giản một màu đứng ở nơi đó cũng có thể khiến những rạng mây mất đi màu sắc, thậm chí ngay cả cái rét lạnh của đầu xuân cũng trở nên ấm áp dễ chịu hơn.

Tướng mạo xuất chúng như thế chắc chắn là Dụ vương không sai.

Hóa ra lời đồn thật sự không thể tin hết, so với lời đồn thì hắn còn dễ nhìn hơn, nhất là lúc cười, ôn tồn lễ độ, cho người khác cảm giác cực kỳ giống so với Nhiễm Chính lúc trước.

Phù Niệm Niệm có chút chán nản hồi phục tinh thần, nàng không biết làm sao mình lại nghĩ đến Nhiễm Chính, vội vàng hướng về phía Chu Ninh Hàng cười lên: "Gặp qua Dụ Vương điện hạ."

"Ngươi chính là tiểu muội mà quốc công gia nói." Chu Ninh Hàng ngây ra một cái rồi mỉm cười, đảo mắt nhìn về phía ngỗng trong tay Nhuyễn Nguyễn: "Danh viện trong kinh có người nuôi mèo, có người nuôi chó, Phù cô nương ngược lại rất đặc biệt."

Phù Niệm Niệm cúi đầu, cũng không có nhìn thẳng vào Chu Ninh Hàng, vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn tinh xảo như trước: "Mèo cũng tốt, chó cũng được, chẳng qua cũng chỉ là sủng vật.



Thích ngỗng cũng không có gì đặc biệt, trong sách Vương Hi Chi cũng thích ngỗng, tỷ đệ chúng ta không học được cuồng thảo, chỉ có thể học một ít những bàng môn tả đạo này."

"Phù cô nương thật là một người thú vị, nếu Lý Lý ở đây thì chắc lại hận các ngươi gặp nhau quá muộn, rồi nói đủ thưc chuyện." Chu Ninh Hàng cố ý nói nhiều thêm vài câu, bước chân của mấy người liền ngừng ở chỗ này.

Lý Lý trong miệng Chu Ninh Hàng hẳn là biểu muội của hắn Nghị Đức quận chúa.

Phiên vương vào kinh thành hiếm khi mang theo người nhà, thế nhưng Dụ vương lại mang theo muội muội, quan hệ của hai huynh muội này hiển nhiên không phải bình thường.

"Điện hạ coi trọng rồi." Phù Niệm Niệm không kiêu ngạo không tự ti nói.

"Lý Lý đã rất nhiều năm không đến kinh thành, náo loạn muốn đi ra ngoài chơi.



Ta thấy tính tình Phù cô nương rất tốt nên chắc các ngươi sẽ hợp nhau, không biết cô nương có nguyện bị liên lụy tiếp khách mấy ngày không?" Chu Ninh Hàng dò hỏi.

Phù Niệm Niệm ngẩn người, nhưng vẫn rất nhanh phản ứng kịp: "Có thể tiếp đãi quận chúa là chuyện may mắn, đương nhiên ta sẽ hết sức."

"Vậy ta được một lần hưởng thụ ké ánh sángcủa Lý Lý rồi." Chu Ninh Hàng cũng thuận thế nói: "Mong rằng phù cô nương không muốn so đo."

"Niệm Niệm không dám." Phù Niệm Niệm lễ phép cười cười: "Chúng tôi còn phải mang ngỗng về trước, xin cáo từ."

Chu Ninh Hàng gật đầu, cũng không nhiều lời nữa.

Phù Niệm Niệm xoay người mới bĩu môi, trong lòng không khỏi nói thầm, chẳng lẽ tam ca không nói cho Dụ vương mình đã là thê tử của người khác? Cứ tự nhiên tiếp xúc với nam nhân khác thế này, chẳng lẽ không kỳ lạ sao? Thế nhưng người ta cũng chỉ bảo nàng tiếp đãi quận chúa đi một vòng trong thành, có lẽ là mình suy nghĩ hơi quá rồi.

Nhưng những chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ cần có thể thuận lợi nhét khăn tay lên người Tô Huyên, để Tô Huyên ở trước mặt mọi người ức hiếp thê tử của người khác trên lưng, vậy thì mọi chuyện tốt đẹp rồi.

Trong mắt Phù Niệm Niệm thoáng hiện lên tia giảo hoạt mà không chú ý thì sẽ không thấy, chính là đêm nay Tô Huyên xong đời..