– Tôi xin cậu… xin cậu tha cho cô Chi! Cô ấy có làm gì đâu! Cô ấy cũng không biết gì cả!
Cô Thu lao đến ôm chân cậu cả van xin. Hắn lạnh lùng đạp cô ra, ngay sau đó cúi xuống túm cổ áo tôi kéo lên, rít qua kẽ răng:
– Đừng tưởng ăn được tiền nhà này mà dễ!
Tròng mắt tôi long lên đối diện với tròng mắt đỏ vằn của hắn, bất chợt… tôi như kẻ chết đuối vớ được cọc giữa dòng nước xiết lập tức lắc đầu, quỳ hai đầu gối van xin hắn, nước mắt lăn dài:
– Anh nghe tôi đi… tôi bị lừa đưa đến đây! Mẹ tôi nói cha anh muốn lấy vợ tư, nhưng bà ấy nói với tôi cha anh đã li dị cả ba người vợ trước rồi, tôi đến đây không phải để làm vợ lẽ vợ thêm như anh nghĩ. Đúng là tôi đồng ý lấy cha anh vì tiền, nhưng vì để cứu gia đình tôi… vậy mà… tất cả chỉ là một vở kịch, gia đình tôi không làm sao cả, mẹ tôi chỉ vì muốn bán tôi đi mà thôi!
– Bán mình chuộc cha… hừ! Chỉ vì tiền làm mờ mắt!
Hắn nghe xong phì một tiếng khinh bỉ, dẩy tôi ngã lăn ra sàn.
– Tôi chắc chắn bà tư đã gây ra chuyện tối nay, bà giỏi đấy!
Hắn ta hừ nhạt buông một câu, dáng lưng cao lớn quay người bỏ đi. Đám đàn ông theo sau hắn bỏ lại ánh nhìn căm giận cho tôi rồi bước nhanh khỏi phòng, ngay sau đó cánh cửa bị khóa sập lại. Tôi chẳng biết tâm trạng lúc này là thế nào, là thở phào vì tên kia nghi ngờ tôi hại lão Toàn nhưng chẳng có bằng cớ hay là nỗi đau đớn hắn khinh bỉ tôi bán thân vì tiền? Có lẽ… chuyện tôi nói chẳng ai tin được. Có người mẹ nào lại lừa bán con, lại diễn vở kịch “bán mình chuộc cha” để buộc con gái chịu khổ? Hắn không tin tôi cũng là lẽ thường. Hắn cho rằng tôi là kẻ lật lọng, ngậm tiền rồi không chịu bán thân. Vốn dĩ việc tôi đến đây là vụ mua bán thân xác, bản thân tôi cũng hiểu, chỉ là… những gì mẹ tôi làm với tôi quá ư tàn nhẫn, khiến tôi không cam lòng làm vợ bé của cha hắn. Với con mắt của hắn, chắc chắn ghê tởm là từ đúng nhất hắn nhìn về tôi. Thế nhưng… ngay lúc ánh mắt hắn chiếu vào tôi, tôi lại có niềm tin hắn là người tốt, lại đặt hi vọng ở hắn mà nói ra tất cả? Tôi đúng là điên rồi! Hắn là một kẻ khốn nạn lấy thịt đè người, hành hạ phụ nữ, ra tay không thương hoa tiếc ngọc. Kẻ như vậy… tôi có thể tin hắn có lòng tốt hay sao? Tôi đúng là ngu muội!
Lê thân thể đau đớn lên giường, tôi đón lấy chiếc khăn mặt từ tay cô Thu thấm lên vết thương còn rỉ máu trên môi. Phòng này có nhà vệ sinh khép kín, là nơi thích hợp để nhốt người nên bọn họ chọn cho hai chúng tôi. Gục đầu chán nản vào hai đầu gối, lưng tựa vào thành giường, tương lai tối tăm như hũ nút tôi nhất thời không nghĩ ra cách nào thoát được.
Chẳng biết tôi thiếp đi từ lúc nào, bất ngờ tôi giật mình khi thấy cửa mở. Trời còn chưa sáng hẳn, vậy mà tiếng nói của người phụ nữ dẫn tôi vào đây bỗng vang lên bên tai:
– Hai người, dậy đi! Dậy làm việc!
Làm việc? Cô Thu ngái ngủ lồm cồm gượng dậy, dụi mắt hỏi:
– Bây giờ là mấy giờ, tại sao lại làm việc?
– Mấy giờ thì quan trọng gì, ngủ thế đủ rồi! Ở nhà này ăn được thì làm được! Bà tư đừng nghĩ bà là vợ bé của ông chủ thì không cần làm, có làm mới có ăn!
– Nhưng… trước giờ cô Chi nhà tôi chưa từng phải làm gì… cô ấy đâu biết làm! Cô nói lại với ông chủ đi, cô Chi về đây làm vợ ông chủ đâu phải để làm lụng vất vả chứ!
– Đây là lệnh của cậu cả! Để cậu ấy điên lên tôi không biết chuyện gì xảy ra đâu!
Bà ta cau mặt quay đi, còn ngoái đầu lại nói:
– Cho hai người năm phút chuẩn bị rồi ra ngoài!
Cô Thu còn định ý kiến nhưng tôi ngăn lại. Tôi cũng chán việc cả ngày bị nhốt trong căn phòng bí bách này. Hơn nữa… tôi cần tìm hiểu về nơi này, cần tìm sự cảm thông từ ai đó, biết đâu…
Bầu trời buổi sớm mai mang một màu trắng nhờ, không gian tĩnh mịch dường như còn chưa bừng tỉnh sau một giấc ngủ sâu. Không khí nơi này đặc biệt trong lành, ít nhất đó là điều tôi thích. Cô Thu vẫn còn làu nhàu việc phải dậy quá sớm, ở nhà họ Dương bình thường sáu giờ cô mới phải dậy, còn ở đây, lúc này xem ra mới khoảng bốn rưỡi năm giờ.
– Hai người đi theo tôi!
– Này chị, chị tên gì để chúng tôi còn biết! – Cô Thu bước nhanh hỏi từ phía sau người phụ nữ.
– Tôi tên Dự.
Tôi gật đầu, bước theo cô Dự đi sâu vào trong biệt phủ, đi qua cả nhà ăn tối qua. Đến một khu nhà, bên trong vang lên tiếng nồi niêu leng keng, tôi nhận ra đây là khu vực nhà bếp. Dậy sớm thế này, không gì khác hơn là công việc chuẩn bị bữa sáng cho tất cả. Cũng tốt, đây là nơi tôi có thể trò chuyện với những người ở đây.
– Chào bà tư!
– Bà tư dậy sớm thế!
Mấy người đầu bếp ở bên trong vui miệng chào đón làm lòng tôi như có kim châm nhói lên. Bọn họ là người làm ở đây, ăn lương ông chủ, có lẽ nào không thể nịnh ông chủ một câu. Chuyện một ông nhiều bà ở nơi này hẳn không phải chuyện gì lạ, thế nên bọn họ không mất thời gian để tâm, ngay cả ở thành phố, chẳng phải không thiếu phụ nữ sẵn sàng vì cuộc sống nhàn hạ mà làm phòng nhì, làm tiểu tam hay sao, chẳng qua nơi này công khai mà thôi.
– Không dám, chào các cô các chú! Cháu phải làm gì bây giờ ạ?
– Chúng tôi nào dám sai bà, bà xem làm gì được thì làm.
Bọn họ cười cười không nói thêm, nhanh tay đảo đồ ăn trên chảo nóng. Tôi nhìn quanh thì phán đoán bữa sáng nay có mì bò, lượng thức ăn khá lớn, xem ra người trong biệt phủ không dưới một trăm người.
– Cô cứ ngồi kia, để tôi làm!
Cô Thu thì thầm vào tai tôi, xem ra cô vẫn áy náy vì việc tôi xuống bếp. Tôi lắc đầu, lấy bọc mì gần tôi, nhìn cô làm việc thì làm theo. Kể từ ngày tôi nấu đồ ăn làm cả nhà đau bụng, ba mẹ không cho tôi vào bếp, cũng không khiến tôi làm vì nhà không thiếu người giúp việc, thế nên đúng là tôi không biết nấu ăn.
– Bà tư làm thế thì nhão hết cả mì, chỉ chần sơ thôi, như thế này!
Một chú đầu bếp cười cười hướng dẫn, tôi gật gù bắt chước theo. Lại đến miếng thịt bò, một cô đưa ra trước mặt tôi nhờ:
– Bà tư thái thịt bò giúp nhé!
Cô Thu đã mang rau ra sân rửa, thành ra tôi chẳng hỏi được ai, đành cầm dao lên thái.
– Ôi… bà tư thái dầy quá… dầy thế này cậu cả mắng chúng tôi chết!
Một tiếng cậu cả, hai tiếng cậu cả, cả cái nhà này đều sợ hắn thì phải. Đúng là hắn ghê gớm thật, tôi cũng đã sớm nhận ra. Cô đầu bếp giật lấy con dao trên tay tôi tự thái.
– Cô sợ cậu cả thế ạ?
Tôi khẽ hỏi trước vẻ sợ hãi của cô đầu bếp ấy. Cô ta bĩu nhẹ môi, nhún vai nói:
– Tôi nghe nói hổ là cậu ấy nuôi, như thế bà hiểu rồi chứ!