Kỳ nghỉ hè năm đầu tiên, lòng không muốn nhưng tôi cũng cùng Trung trở về căn biệt phủ nơi tôi từng căm ghét. Quang cảnh biệt phủ không có gì thay đổi, chỉ có chút khác biệt khi cánh cổng đồng cùng cổng sau không còn đóng im ỉm, bò đã có thể rời khỏi biệt phủ đi tìm cỏ non bên ngoài. Nhóc Bân đã đòi đi làm gỗ, dù nó còn nhỏ nhưng được tính nhanh nhẹn nên Trung cũng đồng ý để nó vào trong đội khai thác gỗ ở rừng Thượng.
Chỉ sau một năm mà lão Toàn dường như già đi cả chục tuổi. Lão gầy xọp đi, trên mặt xuất hiện nhiều nếp nhăn, chẳng còn vẻ oai hùng một tay che cả bầu trời như ngày nào. Lúc này lão là một kẻ bất đắc chí, chỉ còn cái danh hão chủ nhà nhưng quyền lực thực sự thuộc về con trai cả của lão. Trong cuộc cãi vã của bà cả với lão mà tôi tình cờ nghe được, tôi phát hiện ra ngày đó chính lão muốn hạ thủ con trai mình, đúng như tôi phán đoán, đó cũng là nguyên nhân khiến Trung dứt khoát không thể nào coi lão là cha thêm nữa, đồng thời hạ quyết tâm cho lão mất toàn bộ quyền lực. Chắc hẳn Trung đã sớm biết kẻ thâm độc hại anh là lão Toàn, trong lòng anh khi ấy hận ông ta thế nào, đau đớn thế nào, tiếc rằng anh quá kín kẽ giấu đi nên tôi không tài nào biết được, chỉ biết xót anh mà thôi.
Đế chế gỗ của lão Toàn đã ngừng hoạt động sau quãng thời gian nguồn gỗ rừng Thượng không tiếp tục cung cấp cho chuỗi cung ứng. Trung chỉ làm đúng việc cần làm là thu thập lại, không cần danh nghĩa con trai cả của cha anh. Những kẻ xưa nay dựa vào xưởng gỗ của cha anh để làm giàu đều hận anh tím mặt nhưng dưới đế chế của anh, kẻ xứng đáng bao nhiêu thì sẽ được hưởng bấy nhiêu.
Tần… tôi sững lại khi vào bếp thấy cô ta, còn thấy bụng cô ta đã lùm lùm. Gặp tôi cô ta đỏ mặt, chào một tiếng “mợ cả” rồi lảng đi, để lại anh đầu bếp tên Phúc gượng cười tiếp đón. Thì ra một năm qua Tần biết mình không còn cơ hội với Trung, cô ta đã thức thời chọn Phúc làm nơi trao gửi, cũng xem như may mắn tìm được nhau cho hai người bọn họ.
Một buổi chiều khi vợ chồng tôi còn ở lại biệt phủ, tôi đang tập thêu theo cách mà Dậu hướng dẫn, bất ngờ nghe tiếng cửa gỗ kẽo kẹt phía sau. Trung đi khỏi biệt phủ chiều nay giờ đã trở về, tôi quay đầu lại mỉm cười với anh. Dậu biết ý liền xin phép ra ngoài, để lại hai vợ chồng tôi sau cánh cửa khép chặt.
Mùi mồ hôi ngai ngái trong tiết trời chính hạ, tôi vươn tay lấy giấy thấm lau những giọt nước lấm tấm trên trán trên mũi Trung. Anh không để ý, chỉ mở ví đưa ra cho tôi… một tấm căn cước công dân sáng bóng còn nguyên mùi nhựa. Tôi ngỡ ngàng đến kinh ngạc, nhìn anh ngạc nhiên rồi cầm tấm căn cước ngắm nghía. Khuôn mặt đẹp trai của anh được bắt trọn trong tấm ảnh nhỏ trên thẻ, lướt qua cũng khiến tim tôi khẽ rung lên.
– Anh, vậy là… anh đã ra chính quyền khai báo rồi sao? Em… em thực sự rất vui…
Trung mím môi cười, anh kéo tôi vào lòng, để tôi ngồi trên đùi, anh thì thầm âu yếm:
– Anh muốn chính thức cầu hôn em, muốn chính thức là vợ chồng với em về mặt pháp lý, và… để con chúng ta sau này được đến trường như bao đứa trẻ khác.
Tôi xúc động đến nỗi hai hốc mắt cay xè. Vì tôi, vì con của chúng tôi trong tương lai… Trung đã vượt qua quá khứ chống đối chính quyền mà lão Toàn gieo vào đầu óc anh, anh muốn hòa nhập cùng tôi trong xã hội này. Gạt nước mắt chớm mi tôi hỏi nhỏ:
– Các đồng chí ấy có làm khó cho anh không anh? Còn sổ hộ khẩu nữa… phải có đấy… liệu có khó làm lắm không?
– Khó gì? Em yên tâm. Nhất là khi… rừng Thượng đã hoàn toàn thuộc về tay chính quyền.
Tôi trợn tròn mắt, ngạc nhiên đến vô hạn nhìn Trung, đáy mắt rung rung trước những gì anh vừa nói. Vậy là… Trung đã hoàn toàn trở thành một con người tuân thủ hiến pháp và pháp luật, đã chấm dứt thời kỳ “thổ phỉ” chống đối chính quyền bao năm. Từ nay anh sẽ khai thác rừng theo đúng quy định của nhà nước, chắc chắn rủi ro đổ máu cũng sẽ thấp hơn, dù đối thủ cạnh tranh miếng mồi ngon sẽ nhiều lên nhưng chỉ cần được an toàn tính mạng là quá đủ rồi. Tôi ôm chặt lấy Trung, nước mắt hạnh phúc lăn dài. Cuộc đời này… gặp được anh, được anh yêu và yêu anh tôi chẳng còn mong muốn gì hơn nữa.
Tháng ba năm sau, đám cưới của tôi và Trung tổ chức ở một khách sạn sang trọng tại thành phố A. Anh muốn tôi được trở thành cô dâu lộng lẫy trong bộ áo cưới trắng tinh khôi như bao cô dâu hạnh phúc khác trên đời, được cùng tôi trao nhẫn cưới, được uống rượu mời chúc phúc của bao người, được khẳng định với cả thế giới chúng tôi chính thức là vợ chồng. Khách mời dự tiệc không đông, chỉ những ai yêu quý chúng tôi, trong đó có những đối tác làm ăn, người làm thân thiết với Trung, có cô Thu, có bạn bè tôi thời phổ thông cùng những người bạn đại học tôi quý mến, chắc chắn có Loan trong đó. Tôi khá bất ngờ khi biết Loan đã theo đuổi thầy Phong thành công, còn được thầy ấy đưa đến đám cưới của tôi và Trung nhưng thầy ấy không vào dự tiệc. Chắc hẳn lòng tốt cùng tình yêu của Loan khiến thầy ấy cảm động, tôi thật lòng mong hai người họ được hạnh phúc.
Ba năm… tôi mất ba năm trời để hoàn thành khóa học đại học vốn dĩ phải mất đến bốn năm. Ngày nhận bằng tốt nghiệp, trong bộ đồ màu xanh tân cử nhân rộng thùng thình, tôi tự hào đứng giữa hàng ngũ sinh viên năm cuối. Đinh Thái Trung… người chồng tôi yêu thương hơn tất thảy nở nụ cười rạng rỡ như chính bản thân anh trong ngày tốt nghiệp của mình, nâng máy ảnh chụp cho tôi những tấm ảnh kỷ niệm, dù xưởng gỗ mới mở ở tỉnh H thời gian gần đây làm anh hết sức bận rộn. Đáy mắt rơm rớm, tôi nhoẻn miệng cười, giơ hai ngón tay bắn tim làm dáng. Trong bụng tôi lúc này, sinh linh bé nhỏ được tôi nâng niu ngay từ những ngày đầu đã được tám tuần. Trước mắt tôi sẽ là những tháng ngày hạnh phúc, mà được ở bên anh, ngày nào chẳng là ngày hạnh phúc!
Ôm con trai bé bỏng trong vòng tay, nhìn khóe môi kiêu căng ọ ọe, giống ai đây mà chưa gì đã khó tính rồi? Tôi phì cười, ngẩng lên âu yếm nhìn Trung, bắt gặp ánh mắt tràn đầy tình yêu cùng si mê của anh trong đó, bất chợt lại ngượng ngùng, ấp úng nói:
– Có khi con đói rồi anh ạ.
– Để con cho cái Dậu một lát đi!
Trung thì thào đề nghị. Dậu được đưa lên thành phố A để giúp đỡ tôi trông em bé. Con bé thích chí cứ cười tít, líu lo cả ngày. Dù Dậu không có kinh nghiệm chăm em nhưng nó rất nhiệt tình học hỏi, thành ra tôi lại là người hướng dẫn cho nó từ những thông tin hữu ích trên các diễn đàn hội nhóm làm cha mẹ.
Tôi bĩu nhẹ môi cười, biết ai kia mấy tháng nay khó chịu lắm rồi. Kể từ lúc biết tôi có thai Trung đều ôm tôi ngủ, không dám làm gì sợ hại đến con. Tôi sinh thường nên cũng khá nhẹ nhàng, lúc này có chút sẵn sàng, quyết định gật nhẹ, nhìn Trung bế con ra phòng khách nơi Dậu đang xem tivi. Cánh cửa phòng ngủ đóng sầm lại, Trung bế tôi lên, cùng tôi thắp lửa vợ chồng sau quãng thời gian dài nhung nhớ.
Bước chân đến nơi tăm tối, cứ ngỡ cuộc đời tôi đi vào ngõ cụt, phải làm vợ tư của một người đàn ông đáng tuổi cha trong nước mắt, phải chôn vùi thanh xuân ở nơi tách biệt thế giới văn minh. May mắn sao chính nơi tăm tối ấy tôi lại gặp được ánh sáng rực rỡ nhất của đời mình, được anh cứu vớt, được anh yêu thương. Có phải là định mệnh, là số phận của tôi và anh, hay chỉ đơn giản là ông trời thương xót tôi côi cút éo le mà đem anh đến?
Thân phận của tôi thực sự là thế nào… cho đến lúc này tôi không còn muốn biết, khi cuối cùng tôi cũng được nghe cô Thu nói. Ngày đó trong tã của tôi có mẩu giấy ghi lời xin lỗi của người mẹ bỏ con, bà ta còn ghi cả ngày sinh của tôi lên đó, mong nhà có điều kiện nuôi giùm. Biết trách hay là cảm ơn bà ta đây? Cảm ơn bà ta vì đã sinh ra tôi, cảm ơn bà ta vì đã đưa tôi đến cuộc đời này… để tôi được gặp anh cùng con trai bé bỏng kết tinh từ tình yêu thực sự giữa tôi và anh.
KẾT THÚC
Cảm ơn các chị em đã dành thời gian theo dõi câu chuyện