Vào Cửa Nhà Giàu

Chương 49




Bất chợt, tiếng chuông gọi cửa vang lên. Tim đập loạn lên tôi bước lại cửa, nhìn qua mắt thần thấy ba người đàn ông có chút quen mặt. Bọn họ là nhân công ở xưởng gỗ mới mở của Trung. Nhận ra người quen tôi liền mở cửa hỏi:

– Các anh… tình hình anh Trung thế nào rồi?

Một người trong số bọn họ cười tươi đáp:

– Không vấn đề gì, cả nhóm đã vui vẻ đi uống bia rồi! Anh Trung giờ đang ở quán bia, anh ấy bảo chúng em đến đón chị ra đó cho vui.

Cảm thấy có gì đó không bình thường, tôi lập tức từ chối nói:

– Tôi không liên lạc được với anh Trung, chỉ khi anh ấy về đón tôi mới đi! Giờ cũng đã muộn rồi, các anh quay lại quán bia bảo bọn họ giải tán đi!

Chưa kịp phản ứng, bất ngờ bọn họ giữ chặt lấy tôi, tay bịt miệng tôi lại không cho tôi gào thét, cứ thế đẩy tôi đi. Chuyện gì đã xảy ra mà bọn chúng lại đến tìm tôi thế này? Không phải… Trung bị nhóm người của cha anh làm khó chứ không phải những người này sao? Tôi vùng vẫy trong tuyệt vọng, chân tay quơ loạn, bất ngờ bị một lực đạp giáng thẳng vào bụng làm tôi đau đến quặn người, nhớ đến sinh linh bé nhỏ trong bụng tôi run rẩy, hai chân bước cũng không bước nổi. Cảm giác bên dưới có gì đó chảy ra, nước mắt tôi giàn giụa trong bất lực.

– Bọn chúng nó kia, mau giải cứu cô Chi!

Trong cơn tuyệt vọng, tôi nghe có tiếng quát lớn của chú Bình, không bao lâu nhóm người của chú ấy đã tóm gọn ba gã khốn nạn. Tôi quỵ chân run rẩy dưới nền vỉa hè bẩn thỉu, tay ôm lấy bụng. Con tôi… con tôi…

Hướng đôi mắt về phía trước qua màn mưa hòa cùng dòng nước mặn đắng, Trung mở cửa chiếc xe con đen bóng anh mới sắm, lập tức chạy lại đỡ lấy tôi. Tôi bần thần nói:

– Anh… đưa em vào viện… con của chúng ta…



Trung sững sờ, khuôn mặt chuyển sang một màu tái mét. Anh lập tức bế bổng tôi về xe hơi, căng thẳng đến nghẹt thở phóng xe đưa tôi đến bệnh viện gần nhất.

Suốt cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ quên được cảm giác mất con lại có thể đau đớn đến nhường ấy, khi nghe bác sĩ kết luận: thai được chín tuần, sảy sớm. Trái tim tôi đau thắt, cõi lòng xót quặn đến mức gào khóc cũng không thể giúp tôi vơi đi. Nước mắt cứ lăn dài, cắn chặt răng vào môi tôi thổn thức. Những chín tuần… con của tôi và anh đã được chín tuần mà tôi không hề hay biết!

Tôi thẫn thờ, toàn thân như không còn một chút sức lực, để mặc các bác sĩ hút con ra khỏi cơ thể. Vậy là… tôi đã bỏ qua những dấu hiệu cơ thể, khi tháng đầu tiên có thai tôi vẫn cho là bình thường mà rõ ràng có chút khác biệt. Có phải vì… sâu trong lòng tôi không thực sự mong con? Để đến lúc này tôi mới hiểu cảm giác mất con lại đau đớn đến quặn thắt, mới khiến tôi tiếc nuối đến vô hạn.

Người đàn ông thất vọng ngồi bên ngoài cửa phòng thủ thuật dường như cũng cùng tâm trạng với tôi. Chưa bao giờ tôi thấy Trung buồn đến thế, kể cả khi anh bị phản bội, kể cả lúc anh thập tử nhất sinh… Bao trùm quanh anh là một màu thê lương tăm tối. Anh… đang nghĩ gì?

Tôi run rẩy bước đến gần Trung. Chờ quá lâu anh không vào phòng, cơ thể đủ khỏe tôi được bác sĩ cho ra về. Nhìn anh gục đầu, hai tay chắp lại đặt trên trán, lòng tôi xót xa như có muôn vàn bàn tay cùng cào xé.

– Anh… mình về thôi…

Bất chợt Trung giữ chặt lấy cổ tay tôi, lực siết rất mạnh làm tôi nhăn nhó. Đôi mắt đỏ vằn căm giận anh chiếu vào tôi chất vấn trong cay đắng:

– Tại sao cô lại giấu tôi về cái thai?

Tôi sững sờ nghe câu hỏi của anh, bất chợt toàn thân nổi gai gốc, sợ hãi đến run rẩy liền lắc đầu sụt sịt nói:

– Em đâu có… đến hôm nay em mới biết… em chờ anh về để báo cho anh mà, nào ngờ… Em không giấu anh… anh tin em đi Trung, tin em được không?

Trung hừ một tiếng, hất tay tôi ra làm tôi lảo đảo. Anh đứng dậy bỏ đi, để lại tôi ngơ ngác đứng đó. Cơn đau nơi hạ thân cũng không đau bằng những gì anh vừa gây ra cho tôi. Anh nghi ngờ tôi giấu giếm anh, anh cho là tôi không muốn sinh con cho anh vì tôi còn muốn tập trung học tập. Ngồi phịch xuống ghế, tôi chỉ biết cắn răng vào môi mà khóc, đau đớn đến tận cùng. Con bỏ tôi, anh cũng bỏ tôi… Tất cả, liệu có phải là lỗi của tôi không? Không… con của tôi vì ai mà rời bỏ, chẳng phải cũng vì thế giới khắc nghiệt mà anh lựa chọn hay sao? Tôi đâu cần đế chế gì hết, tôi chỉ cần một cuộc sống bình thường, nhưng anh không hề coi trọng mong muốn của tôi. Gạt đi nước mắt, tôi thẫn thờ bước xuống cổng bệnh viện, Khang từ đâu đã phóng xe đến, đón tôi trở về căn hộ của tôi và Trung. Căn hộ vẫn còn khép hờ, vẻ u ám thê lương dường như bao phủ. Đẩy cửa bước vào, tôi nhìn quanh cũng không thấy Trung đâu. Anh không về đây, đêm nay… đêm mai… có phải chỉ còn mình tôi ở chốn này?