Vào Cửa Nhà Giàu

Chương 38




Đứng cạnh bà cả khóc trong hạnh phúc, lão Toàn chỉ gật gù, hai mắt đanh lại. Thực lòng tôi chẳng biết lão có mừng hay không nhưng lão vốn dĩ là đàn ông, cảm xúc có thế nào vẫn là giấu ở trong lòng. Bà hai, một phụ nữ tầm tuổi bốn mươi trang điểm sắc sảo mỉm cười tiếp đón ba người chúng tôi, lúc này bà ấy mới cất giọng ngọt ngào lần đầu tiên tôi nghe thấy:

– Cậu cả về được thế này nhà ta phải liên hoan to rồi, tôi cũng khuyên chị cả đừng vội đau lòng làm gì, bộ quần áo có nói lên được gì đâu, biết ngay cậu cả còn mà!

Bà ấy nhìn về tôi, bĩu nhẹ môi cười:

– Cậu cả về được một cái là còn mang theo mợ cả về nữa, đúng là tình cảm thắm thiết chẳng xa nhau được. Tôi nghe nói mợ cả đang là sinh viên đại học NT trên thành phố A à, giỏi thật đấy! Nghe em Hiền nói tôi mới biết chứ tôi ở quê biết thế nào được!

Tôi sững lại trước những lời từ bà hai. Bà ta biết tôi học ở đâu sao? Em Hiền? Con gái bà ta? Tôi chưa từng gặp mặt cô gái này, không ngờ cô ta lại biết tôi.

– Được rồi, về là tốt rồi. Có gì mai tính, giờ đi nghỉ hết đi!

Lão Toàn hậm hực cất tiếng ngắt lời bà hai, quay mặt vào trong nhà. Tôi tin sâu trong lòng lão vẫn còn căm việc Trung gạt bỏ tất cả để đến với tôi. Lão ra điều kiện với Trung về khu vực rừng bị chiếm giữ, giờ anh đã đoạt lại được, lão không thể bắt bẻ anh, chỉ có thể chấp nhận. Hơn lúc nào hết tôi nghi lão chính là kẻ ra tay với anh dù chẳng có bằng chứng nào cả!

Bà cả sụt sịt, đôi mắt đỏ lòm vì khóc, quyến luyến nhìn Trung siết chặt tay tôi, cùng tôi bước về căn nhà gỗ của anh. Cánh cửa gỗ đóng sập lại, Trung lập tức xoay người tôi đối diện với anh, dường như phải kìm nén quá lâu làm anh không muốn chờ đợi thêm. Anh nâng cằm tôi lên, đặt lên môi tôi nụ hôn nồng nàn đắm đuối. Tôi lâng lâng trong hạnh phúc, cảm giác hai chân như đứng không vững. Đến khi môi tôi hơi sưng lên anh mới chịu buông tôi ra, cơ thể anh bất chợt lảo đảo làm tôi hốt hoảng vội đỡ lấy anh. Đồ ngốc này… lại coi thường vết thương trên người anh rồi!

Tôi đỡ Trung về giường, chủ động cởi chiếc áo đen anh mặc khỏi người. Áo màu đen lại thấm hút tốt nên không ai nhìn ra được, giờ tôi mới thấy… vết thương ở mạng sườn anh dường như toạc ra thêm làm chiếc áo ướt một mảng. Lòng chua xót tôi đánh nhẹ vào vai anh, khẽ mắng:

– Thế này mà cứ tỏ ra như không? Hôm nay… anh lại vất vả hơn rồi… tại em… tại em làm thằng đó phát hiện ra nơi anh ẩn nấp!

Trung cười cười, anh mặc kệ vết thương, kéo tôi nằm sấp lên ngực anh. Biết không thể ngăn anh tôi đành tránh vết thương, tựa mình về bên còn lại, tận hưởng sự thân mật mà đã có lúc tôi ngỡ không bao giờ còn được. Đỏ mặt tôi ngước mắt nhìn anh khẽ nói:

– Đêm nay… anh đừng… có vận động gì hết đấy!

Trung cười cười bĩu nhẹ môi không chịu, hai mắt vẫn chăm chú nhìn tôi không chớp làm má tôi lại nóng ran. Mặc kệ thái độ của anh tôi nhìn về vết thương mới toạc bên sườn trái kia. Máu nơi vết thương vẫn rỉ ra không ngừng. Xót anh đến quặn lòng tôi không chậm trễ thêm lập tức vùng khỏi người anh, lo lắng nói:

– Để em gọi chú hôm trước đến xử lý vết thương cho anh… Em sợ… sợ anh nhiễm trùng mất… Mà tối nay anh đã ăn uống gì chưa?

– Xong việc tôi đến với em luôn.



Trung cất giọng nhàn nhạt, như thể đó là chuyện đương nhiên, chỉ có tôi là hốt hoảng, không thèm nhìn anh nữa lập tức chạy ra khỏi phòng. Đẩy cửa phòng ngủ bước ra, tôi ngạc nhiên khi thấy nhóm chú Bình từ lúc nào đã có mặt đầy đủ. Bọn họ tập hợp ở ngay trong thư phòng của Trung làm tôi vừa bất ngờ vừa ngượng ngùng. Nhìn về chú Bình tôi hỏi:

– Chú bác sĩ hôm trước… chú ấy vẫn còn ở biệt phủ phải không chú Bình?

Chú Bình gật đầu, đôi mắt khẽ long lên lo lắng. Chắc hẳn chú cũng suy nghĩ về vết thương của Trung nhưng không biết tình hình cụ thể vì anh luôn tỏ ra không có gì. Nghe tôi nói vậy chú ấy sốt sắng nói:

– Cậu cả bị thương nặng lắm không? Nhìn sắc mặt cậu ấy tôi cũng đoán ra… Để tôi xuống phòng bác sĩ Tuấn nhờ. Bác sĩ Tuấn bình thường làm việc ở đây, cuối tháng về nhà một lần.

Tôi gật đầu, nhớ ra bữa tối của Trung liền hỏi tiếp:

– Chú Bình… chú với các anh em chưa ăn tối phải không, giờ cháu cũng muốn lấy cơm cho cậu cả, chúng ta xuống nhà bếp đi!

Chú Bình vội vàng bỏ đi không kịp trả lời tôi, mấy người còn lại gật đầu nói:

– Mợ cả quan tâm anh em chúng tôi quá, đúng là lúc chiều chúng tôi theo lệnh chú Bình theo dõi mấy người đáng nghi, giờ cũng mới về đến nơi.

– Vậy các anh đi cùng tôi!

Nhóm năm thanh niên đi cùng tôi xuống nhà bếp còn sáng đèn. Lúc này là gần chín giờ, anh đầu bếp trẻ có tàn nhang kia đang lau dọn, thấy nhóm người chúng tôi anh ta liền ngạc nhiên hỏi:

– Bà… à… mợ cả, mợ với các anh này…

Thái độ anh ta tối nay không được vui, không biết nghĩ sao tôi liền nói:

– Anh xem còn cơm không, cậu cả với các anh này chưa ăn tối.

– Hôm nay cơm không còn bao nhiêu, mợ cả chờ tôi nấu thêm.



Khác với sự xởi lởi mọi khi, anh đầu bếp lúc này có chút buồn bực đáp lời. Thái độ của anh ta khiến tôi không khỏi suy nghĩ. Muốn có người phụ giúp anh ta cất tiếng gọi:

– Tần! Vào đây!

Tần đang rửa ngoài giếng, nghe anh ta gọi nhanh chóng bước lại bếp. Lướt qua thấy tôi, cô ta khựng lại, đanh mặt nhìn tôi, vẻ ghét bỏ không che giấu. Quay sang anh đầu bếp Tần hỏi:

– Anh Phúc gọi em à?

– Cô ra vườn hái rau cải đi! Bóc thêm ít tỏi để tôi xào.

– Vâng.

Tần nhận lời, cầm rổ mây bước ra ngoài. Cảm giác lạnh lẽo cô ta để lại khiến tôi khẽ rùng mình một lượt. Chắc chắn Tần ghét tôi vô cùng. Cô ta thích Trung không giấu giếm nhưng cuối cùng tôi lại là kẻ được anh lựa chọn, hơn nữa… tôi lại từng là bà tư trong mắt cô ta. Khẽ thở hắt ra, dù không muốn nhưng tôi buộc lòng phải đề phòng Tần ở nơi lòng người khó đoán này.

Mấy người vệ sĩ của Trung cảm thấy không còn việc gì ở đây liền kéo nhau trở lại căn nhà gỗ của anh, vừa để làm nhiệm vụ vừa để chờ bữa tối muộn. Chưa có cơm cho Trung tôi đành tay không trở lại, thấy trong phòng chú Tuấn đang xử lý vết thương cho anh thì ngần ngại không dám vào, chỉ đứng ở bên ngoài chờ đợi. Một hồi chú Tuấn cầm khay đồ nghề bước ra, thoáng nhìn những miếng bông đỏ thẫm lòng tôi nghẹn lại, hướng về chú ấy hỏi:

– Bác sĩ, vết thương của anh Trung… có nguy hiểm lắm không ạ?

Chú Tuấn mím môi nhìn tôi, vầng trán khẽ nhăn lại giải thích:

– Vết thương không sâu nhưng do điều kiện xử lý sơ sài… sẽ khó lành hơn bình thường, nhưng nhìn chung cũng không đáng ngại.

Nghe vậy lòng tôi nhẹ nhõm như trút đi tảng đá nặng nề, hai mắt sáng lên tôi gật đầu vâng dạ với chú bác sĩ rồi bước nhanh vào phòng với Trung. Nhìn vòm ngực Trung bị quấn quanh bằng vải xô trắng như xác ướp, không còn nhìn thấy vệt đỏ lấm tấm như lúc trước tôi hài lòng bước lại, ngồi xuống cạnh anh. Đặt tay lên má Trung tôi nhắc lại lời bác sĩ:

– Bác sĩ nói vết thương của anh sẽ khó lành hơn bình thường, tại điều kiện xử lý lúc trước, hiểu chưa? Đừng coi thường nữa đấy!

Ánh mắt Trung nhìn tôi tha thiết dịu dàng quá làm tôi bất giác ngượng ngùng, cả người nóng ran liền bỏ tay khỏi má anh, lúng túng bịa thêm:

– Bác sĩ còn dặn… anh tuyệt đối phải nằm yên, không được vận động…