Tôi mím môi nhìn Trung, cảm giác tin tưởng dâng đầy trong lồng ngực, muốn ôm anh nhưng sợ anh đau nên đẩy anh ra, khẽ nói:
– Mấy ngày vừa rồi… chắc anh vất vả lắm… Em sẽ tìm cách để nhóm người tìm anh từ bỏ ý định.
Trung gật nhẹ đồng tình. Anh đặt tay trên trán tôi, cảm thấy mát mẻ mới thở phào một hơi, nhẹ giọng:
– Em ăn sáng đi rồi uống thuốc… Dù thế nào em cũng phải khỏe mạnh trước đã.
Tôi lắc đầu, nhìn số thực phẩm còn lại ở đây tôi có đang đói cũng không thể ăn, ít nhất Trung còn ở lại đây anh cần có thêm đồ ăn… trước khi tôi có thể trở lại tiếp tế cho anh nếu cần thiết.
– Em về bây giờ sẽ ăn ngay thôi, nhưng… sao suốt cả tháng trời em không liên lạc được với anh?
– Sâu hơn trong rừng không có sóng. Thời gian đó nhóm người của tôi quanh quẩn ở nơi sâu nhất trong rừng tìm sơ hở của bọn người kia, cũng để tập trung lực lượng. Đến khi tôi bị bắn lén thì ném điện thoại theo quần áo để khẳng định mình bị ngã xuống vực.
Tôi gật nhẹ, không chậm trễ liền rút chiếc điện thoại trong túi quần đưa ra trước anh. Chiếc điện thoại này tôi luôn nâng niu vì… nó như món quà anh dành cho tôi, đặt nó vào tay anh tôi nói:
– Anh giữ lấy điện thoại của em, pin trong máy chỉ còn đủ dùng trong khoảng hai ngày… không biết có được không?
– Được, khi nhóm người tìm tôi rút đi, tôi sẽ rời khỏi đây.
Rời khỏi đây… chắc chắn anh sẽ cần tiền, tôi liền mở ví đưa một xấp tiền vào tay anh. Vốn dĩ… tất cả đều là của anh, kể cả… chính bản thân tôi.
– Anh cầm lấy, ra khỏi đây chắc chắn cần đến.
Trung gật đầu, đôi môi mím lại thành một đường cong, không để tôi từ chối anh lại kéo tôi vào lòng, thơm lên trán tôi anh nói:
– Cảm ơn em.
Nhìn dáng vẻ của anh tôi nhận ra mình lo lắng không cần thiết cho Trung rồi, hẳn anh đã có dự tính, nhưng dù sao lo được chút nào cho anh tôi vẫn cảm thấy yên tâm hơn. Ngại ngùng tôi nhìn kỹ khuôn mặt hốc hác của anh thêm một lần trước khi phải xa anh. Chỉ cần… anh giữ chiếc điện thoại này, tôi sẽ giữ liên lạc được với anh.
Hít sâu một hơi, tôi xách ba lô lên tay, đứng dậy, dù lưu luyến nhưng tôi vẫn quay mặt bước đi.
– Cúc Chi…
Tôi hơi sững lại, quay đầu nhìn Trung còn đang dựa cơ thể thương tích vào đá. Anh… muốn nói gì với tôi?
– Tôi sẽ sớm tìm em.
Tôi gật gật, sống mũi cay xè, chẳng muốn xa anh chút nào nhưng lúc này tôi cần phải làm như vậy. Tôi quay đầu đi thẳng ra ngoài cửa hang, cảm thấy yên ắng mới mở phiến lá khô được anh che đậy cửa hang hết sức khéo léo để thoát ra. Ngay sau đó, tôi chạy một mạch về con đường mòn gần nơi tôi bị Trung bắt đi.
Đám người tìm Trung sáng nay tản mát khắp nơi, nghe trong gió vẫn có tiếng văng vẳng gọi anh nhưng tôi không nhìn thấy ai cả. Tôi muốn tìm chú Bình, chú đã nói sáng nay tìm tiếp, có điều… không có điện thoại cũng khá là bí bách, tôi đành lần mò về nơi để chiếc xe zip chiều qua. May sao chiếc xe zip của chú Bình vẫn dừng ở nơi buộc phải dừng lại, tôi đứng đó chờ đợi. Đến khoảng mười một giờ trưa tôi mới thấy nhóm người của chú ấy quay lại.
Chú Bình ngạc nhiên nhìn tôi hỏi:
– Sáng nay cô ở đâu… tôi không thấy cô đi tìm cậu cả?
– À… cháu có đi nhưng sức khỏe không cho phép cháu đi xa… Các chú các anh có tìm được thông tin gì không ạ?
Tôi buồn buồn hỏi, quả thực nhìn tôi lúc này hẳn ai cũng tin tôi mệt mỏi thật. Chú Bình mở cửa xe zip để các anh em trèo lên, ghế bên cạnh ghế lái chú để cho tôi leo lên. Cả nhóm ngồi yên vị chú ấy mới nói:
– Không có gì cả. Càng lâu không tìm thấy gì chúng tôi càng tin vào nhận định của mình, thế nên anh em cũng mất hết tinh thần tìm người… Cô xem… có nên tiếp tục không?
– Mợ cả, cậu cả trăm đường khó toàn mạng… anh em chúng tôi cũng mệt mỏi mấy ngày hôm nay rồi mợ ạ.
Nghe hai tiếng “mợ cả” từ miệng một thanh niên ngồi sau, hai má tôi bất giác nóng ran, quả thực âm thanh này… vừa khiến tôi ngại ngùng lại khiến lòng tôi hân hoan khó tả. Tôi cố gắng che giấu niềm vui nho nhỏ này, quay lại nhìn xem ai là người khuyên tôi ngừng tìm kiếm anh, cau mặt gắt:
– Ai vừa lên tiếng khuyên từ bỏ tìm cậu cả?
Thanh niên đó mới ngoài hai mươi, trên mặt có một nốt ruồi ở má tỏ vẻ hơi bực bội đáp lời:
– Là tôi. Mợ buồn thì chúng tôi cũng hiểu nhưng làm một việc vô ích chẳng để làm gì, chỉ mệt mỏi khổ sở thì làm làm gì?
Tôi ghi nhớ khuôn mặt anh ta, anh ta là kẻ lên tiếng, cũng là một kẻ đáng ngờ, dù tôi chưa thể chắc chắn được gì.
– Thành, mày quên cậu cả từng cứu cả nhà mày sao, sao mày vô ơn thế hả?
Âm giọng tức tối quát lên, tôi đanh mặt nhìn kẻ vừa lên tiếng, anh ta ở độ ba mươi, tỏ thái độ không đồng tình với thanh niên tên Thành kia.
– Em đương nhiên không quên, nhưng chúng ta cũng đã làm hết khả năng. Nhìn thấy rõ là vô ích thì em nói thôi.
Người đàn ông kia nhìn tôi nói:
– Mợ cả, chiều nay chúng ta cứ nên tiếp tục, biết đâu cậu cả đang thoi thóp ở chỗ nào… hay nếu không thì… cũng phải tìm thấy… xác cậu ấy. Càng nghĩ tôi lại càng cay thằng chó nào bóp cò súng…
– Anh là người chứng kiến lúc đó sao, anh tả lại cho tôi nghe đi!
Tôi đối mắt anh ta, nghiêm túc chờ đợi, anh ta gật đầu tường thuật lại:
– Lúc đó lũ người bên kia chịu đầu hàng hết cả rồi, bị chúng tôi áp tải về, tôi không nhìn được kẻ nào bóp cò nhưng đoán là người của chúng nó… mợ cả nghĩ xem… anh em chúng tôi không lẽ lại làm như vậy?
– Lúc ấy… địch ta có bao nhiêu người?
– Bên chúng nó có khoảng năm mươi người nhưng chỉ khoảng mười thằng có súng, bên mình có hai mươi tám người… tất cả đều có súng.
Thì ra… Trung đã chuẩn bị lực lượng chu đáo như vậy, đã đi đòi đất đòi rừng đâu thể đi tay không được? Tôi gật đầu, nghèn nghẹn hỏi:
– Vậy… có ai chết không?
– Có mợ ạ… chúng tôi đã lo xong chuyện này, mợ cả không cần nghĩ ngợi.
Trầm giọng tôi hỏi:
– Vậy… những người trở về… tất cả có cùng đi tìm cậu cả không?
– Lúc đầu thì tất cả đều đi tìm, đến khi tìm thấy bộ quần áo kia ở suối thì mọi người thống nhất chỉ để những người khỏe mạnh nhất đi thôi… Nếu ai muốn đi… thì cứ việc đi… càng đông càng tốt mà mợ. Đến sáng nay thì… chỉ còn nhóm chúng tôi thôi.
Tôi nheo nheo mắt nhìn năm người đàn ông ngồi phía sau, sau đó quay đầu lại nhìn con đường mòn gập ghềnh phía trước qua kính xe, đầu óc không ngừng đưa ra phán đoán. Kẻ muốn giết Trung… sẽ là một trong hai bảy người này. Đặt mình vào kẻ bắn Trung tôi tin kẻ đó muốn chắc chắn Trung phải chết. Vậy khả năng cao… hắn chính là một trong năm người này! Bởi lẽ… nếu hắn tìm được Trung, hắn sẽ nhanh chóng kết liễu anh mà không ảnh hưởng gì đến tình hình, đó chẳng phải tốt hơn cho hắn sao, nếu không, có ai tìm được anh và cứu được anh trước hắn… hắn sẽ lại mất công tìm cách khác triệt tiêu anh. Hoặc… ít nhất hắn cũng muốn chắc chắn là anh đã chết để yên tâm. Có kẻ nào muốn sống trong thấp thỏm hơn là chủ động diệt trừ nỗi lo trong lòng chứ? Khả năng kẻ đó còn sợ… anh còn sống và phát hiện ra hắn nữa… thế nên hắn nhất định sẽ muốn tìm bằng được anh!
– Chú Bình… lúc cậu cả bị bắn chú ở đâu?
Chú Bình đang tập trung lái xe trên con đường gập ghềnh, nghe tôi hỏi vậy thì trả lời:
– Lúc ấy tôi không có mặt, cậu cả chỉ đem hai mươi bảy người cậu ấy thấy phù hợp nhất đi thôi. Chắc… cậu ấy chê tôi già rồi… mắt mũi hoa lên…