Vào Cửa Nhà Giàu

Chương 3




Tôi chuẩn bị xong, trên người là bộ áo dài đỏ, đi giày thêu đỏ, mái tóc vấn gọn cài hoa lóng lánh cùng khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng. Gương mặt cô dâu lẽ ra lộng lẫy rạng ngời trong ngày vui, vậy mà trong gương lúc này chỉ toàn một vẻ u buồn tang tóc.

– Đẹp lắm, chị trang điểm bao nhiêu cô dâu rồi mà lần đầu tiên cảm thấy hài lòng như thế đấy!

Chị trang điểm mỉm cười động viên, tôi không rõ chị có biết hoàn cảnh của tôi không nhưng chắc chắn chị ấy biết tôi bị ép vào cuộc hôn nhân này.

– Chị Chi, em vào có được không?

Nghe giọng cái Hoa, tôi có chút ngạc nhiên liền nói:

– Hoa à em, hôm nay em được về sớm à? Vào đây với chị!

Ngay sau câu nói của tôi, cái Hoa đẩy cửa phòng, vừa thấy tôi nó đã òa lên khóc rồi thút thít bước lại. Hai chị em tôi lớn lên bên nhau, giờ nó hiểu tôi phải thay nó trả nợ cho gia đình, trong lòng nó vừa áy náy lại vừa thương xót chị. Chẳng biết phải nói gì, tôi chỉ kéo tay nó lại, nhẹ giọng dặn dò:

– Giờ nhà chỉ còn mình em, em phải cố gắng học hành, nghe lời ba mẹ, lớn một chút chăm sóc cho ba mẹ chu đáo, hiểu chưa?

Hoa gật gật đầu. Con nhỏ kém tôi ba tuổi, cũng vừa thi đỗ vào một trường THPT chuyên. Cả nhà tôi mới rồi còn đi nhà hàng liên hoan chúc mừng con bé vượt vũ môn thành công, vậy mà… lúc này hai chị em tôi lại đứng trước sự chia ly quá sớm.

– Em xin thầy về sớm để tiễn chị. Chị về đó nhớ giữ gìn sức khỏe, thường xuyên gọi cho em chị em mình nói chuyện chị nhé!

Tôi mỉm cười nhìn cô bé đang trổ mã gật nhẹ. Càng nhìn Hoa lại càng có nét của bà Hoài, xinh đẹp nhẹ nhàng, lại hết sức tình cảm. Tôi chấp nhận làm vợ tư của ông Toàn không chỉ vì bà Hoài mà còn vì cái Hoa. Hoàn cảnh đã là vậy, chẳng có cách nào… Tôi nghe bà Hoài giải thích, ông ấy vì lấy được tôi mà chấp nhận trừ một khoản nợ lớn, cũng không đòi nhà họ Dương trả tiền sớm mà cho lui hạn về sau. Chỉ cần vậy thôi, lúc này chính là cửa sống của cả nhà.

– Chi con xong chưa, xe đến rồi!

Giây phút phải rời khỏi đây cũng đã đến. Đồng hồ điểm bốn giờ kém năm phút, tôi bước đi trước, sau tôi là cô Thu và cái Hoa vẫn còn thút thít. Người trang điểm thu dọn đồ còn ở phía sau.



Đồ đạc tôi đem theo chẳng nhiều nhặn gì, một va li nhỏ quần áo cùng một túi xách đựng giấy tờ, ví tiền và di động. Chiếc di động này là món quà sinh nhật vừa rồi mẹ tặng cho tôi, cũng coi như cho phép tôi dùng. Nhìn về phía cổng, một chiếc xe con màu đen sáng loáng đang chờ sẵn. Nghĩ đến năm trăm cây số di chuyển trên chiếc xe này, tôi khẽ thở dài một tiếng.

Mẹ Hoài bùi ngùi siết chặt tay tôi lần cuối đưa tiễn, giọt nước mắt trên má bà như giấu vội. Hai mẹ con bà ấy đứng bên nhau, thẫn thờ nhìn tôi chui vào xe. Cô Thu nhờ một người đàn ông trung niên đi cùng cất vali vào cốp xe rồi chui vào theo tôi. Bên trên ghế lái là một thanh niên trẻ, vài giây sau người đàn ông trung niên cũng mở cửa ghế trên chui vào ngồi cạnh. Đoàn đưa dâu chỉ có bốn người, cũng không tính như xe hoa đón dâu, chỉ đơn giản như… một vụ trao đổi người. Chuyện tôi đến tỉnh S gần biên giới làm vợ tư của ông Toàn là nỗi xấu hổ của nhà họ Dương hay của chính ông Toàn nên mẹ nói không muốn ai biết, cũng không muốn tôi lộ ra nhà họ Dương gặp nạn. Tôi có thể nói gì ngoài việc chấp nhận sự sắp đặt của mẹ?

Sau quãng đường mệt mỏi hai người đàn ông kiệm lời thay nhau lái xe, cuối cùng chiếc xe dừng trước một cánh cổng sắt lớn bằng đồng nằm biệt lập giữa núi rừng. Đại gia gỗ rừng thượng nguồn… chắc chắn ông Toàn là một kẻ không đơn giản. Sau cánh cổng là rất nhiều ngôi nhà gỗ kết hợp gạch xây dựng lẻ tẻ nhưng đồng bộ xen kẽ trong những khóm trúc, tạo một cảm giác biệt phủ rõ rệt. Tôi khẽ rùng mình khi cánh cổng khép lại sau lưng, tường bao cao hai mét lừng lững vây xung quanh.

– Ở đây ra khỏi khu vực này có thể gặp ông ba mươi đấy, chớ dại ra ngoài.

Thanh niên trẻ lái xe lạnh giọng đe dọa lại khiến tôi thêm rùng mình. Ý anh ta là có thể gặp hổ sao? Tôi chẳng rõ hổ đã tuyệt chủng tại Việt Nam chưa nhưng dù sao tôi cũng nên nghe lời anh ta. Lúc này… tôi đâu có ý nghĩ sẽ ra khỏi đây, nếu tôi không chấp nhận cuộc hôn nhân này chắc chắn cũng đã không có mặt ở đây.

Một hồi trong nhà biết tôi đến, từ căn nhà gỗ lớn nhất có một người phụ nữ tầm tuổi bốn mươi mặc trang phục hơi lạ, toàn thân một màu đen, lại đội khăn đen bước ra, khuôn mặt trang điểm nhẹ gượng cười chào đón:

– Cô Cúc Chi đến rồi à? Cô vào trong này! Hai người đi xa có mệt không, tối qua với sáng nay có ăn uống tốt không?

Nói không mệt đương nhiên là nói dối nhưng cô Thu cũng nhẹ giọng đáp:

– Chúng tôi ổn cả, không có vấn đề gì.

– Thế thì tốt rồi, hai người vào trong phòng này chờ. Bao giờ ông chủ về tôi sẽ dẫn cô Chi đến gặp ông ấy.

Không phải là gặp ngay sao? Bộ áo dài đỏ tôi mặc cũng đã hôi hám rồi, cả những gì trang điểm trên mặt cũng bợt hết cả. Ông Toàn thật là biết hành người.

Thấy cái nhíu mày của tôi, người phụ nữ kia liền nói:

– Do ông chủ có việc gấp nên đành vậy, ông ấy vốn định gặp cô ngay, dù sao thì… cô thế này rất đẹp, ai nhìn cũng thích, vẫn nên như vậy.

Tôi không tranh cãi gì với người này, chỉ gật đầu ngồi xuống chiếc gường gỗ, tựa người vào thành giường.



Người phụ nữ kia đi rồi, cô Thu đứng dậy vẫy tay tôi:

– Cô Chi, tôi với cô đi dạo một chút xem nơi này thế nào! Tôi thấy cứ lo lo sao đó, cảm giác không được bình thường.

Tôi cũng đứng lên, chợt nhớ cái Hoa dặn tôi đến nơi nhắn ngay cho nó yên tâm, tôi liền mở túi xách đeo theo người tìm di động. Bất chợt tôi lạnh người, lục tung túi xách cũng không thấy cả điện thoại lẫn ví tiền có chứng minh thư của tôi, dốc hết ra tìm cũng không thấy.

– Cô… điện thoại của cháu, cả ví nữa… đều không thấy!

Cô Thu cũng mò tìm trong túi xách, quả nhiên không thấy điện thoại. Tôi lập tức bước ra cửa, rùng rùng đập tay cửa cũng không mở, hiểu ngay cửa đã bị khóa ngoài. Mồ hôi túa ra làm tôi nóng bừng cả người. Bọn họ… có ý gì mà lại làm như vậy?

Có tiếng nói bên ngoài vang lên:

– Ông chủ có lệnh không để hai người rời khỏi đây, mong hai người thông cảm cho chúng tôi.

Là giọng người phụ nữ kia. Có lẽ việc điện thoại của tôi và của cô Thu bị lấy cũng chính là do bọn họ, dưới sự chỉ đạo của ông Toàn.

Cảm giác bất lực, tôi và cô Thu đành chịu ngồi yên chờ đợi sự xuất hiện của ông chủ ở đây. Dường như cô Thu không sao chịu nổi cảnh bị nhốt lại thế này, cô ấy bỗng thì thào, cả khuôn mặt hiện lên vẻ áy náy trước tôi:

– Cô Chi, cô nghe tôi nói này… tôi không biết thực hư mọi chuyện là thế nào nhưng… hôm trước tôi nghe có cuộc trao đổi giữa bà Hoài với ai đó qua điện thoại… Do tôi chỉ là người làm, bà ấy có ơn với tôi nên tôi không dám nói với cô.

Tôi sững lại, toàn thân bất giác lạnh đi, lập tức hỏi:

– Mẹ cháu nói gì… nói gì hả cô?

– Bà Hoài nói… cô rất đẹp, số tiền người bên kia trả bà ấy còn chưa ưng lắm nhưng dù sao bà ấy cũng không muốn thấy mặt cô nữa, cứ để cô đi xa cho bà khuất mắt, cũng đáng công bà nuôi cô bao năm.