Vào Cửa Nhà Giàu

Chương 17




Ông cụ vừa dứt lời, tôi lập tức kéo cô Thu chạy nhanh về con đường có ánh đèn vàng leo lét phía trước. Ông ta nói đúng, lúc này chúng tôi cần một chỗ nghỉ an toàn, chỉ là… tôi không biết nơi đâu trong thị trấn này an toàn nữa.

– Cô Cúc Chi, tôi vẫn còn một chút tiền trong ví, ví của tôi không bị người của lão Toàn lấy mất, cô xem hay chúng ta tìm một nhà nghỉ nào nghỉ tạm đi!

Cô Thu hớt hải nói. Tôi vẫn biết cô Thu còn giữ được ví, có điều tiền bạc lúc này vô cùng cần thiết, tôi không muốn lãng phí vào việc tìm chỗ nghỉ tiện nghi. Nhìn cô đã thấm mệt, xem ra không thể đi nổi, tôi gật đầu đồng ý. Thị trấn này không lớn, chỉ lác đác vài nhà nghỉ đã tối đèn. Chẳng còn cách nào, tôi kéo cô Thu đến một con ngõ, cảm giác vào một nơi kín đáo sẽ trốn tránh người của lão Toàn tốt hơn, dù rủi ro gặp lũ ăn sương cũng cao hơn.

Nép vào một hầm cầu thang tối tăm, tôi cùng cô Thu thở hắt ra, chấp nhận ngồi nghỉ ở đây qua đêm chờ trời sáng, lúc ấy có muốn bắt xe thì mới bắt được. Chỉ tội… muỗi cứ vo ve, muốn ngủ cũng chẳng yên, tôi đành chấp nhận xua tay đuổi muỗi, lòng thầm đếm ngược thời gian…

– Ơ… có người!

Nghe âm giọng lè nhè, tôi hết hồn hết vía vội kéo cô Thu co mình lại. Đèn pin điện thoại rọi thẳng vào mắt tôi, hai gã đàn ông trung niên lảo đảo trong cơn say quay sang nhìn nhau cười dâm đãng:

– Ô… Sao lại có em gái xinh đẹp ở đây… Có phải là trời cho anh em mình không?

– Các người đi đi! Cút đi!

Tôi vung loạn chân tay gào thét, cô Thu cũng dùng sức đẩy bọn chúng ra khỏi người tôi, miệng kêu cứu mà bị hất ra. Tôi bất lực chịu bị bốn bàn tay gọng kìm khống chế. Nước mắt trào ra, tôi thầm trách ông trời không cho tôi một con đường sống, tránh vỏ dưa cuối cùng lại gặp phải vỏ dừa, chỉ biết dùng hết sức bình sinh đạp loạn không chịu chấp nhận số phận.

BỐP!

Một bàn tay lực lưỡng kéo hai gã say ra khỏi người tôi trong cơn ngỡ ngàng, ngay sau đó người đàn ông vạm vỡ kia một mình xử gọn cả hai gã say. Tối tăm hũ nút khiến tôi không nhận ra ai, đến khi nghe giọng nói quen quen cất lên:

– Hai người không làm sao chứ?

– Chú? Chú chưa về biệt phủ à?



Tôi mừng đến mức toàn thân run rẩy, thì ra… người đàn ông theo lệnh cậu cả đưa hai cô cháu tôi trốn thoát vẫn còn đi sau chúng tôi. Chú ấy trả lời:

– Cậu cả sai tôi bám theo hai người, đến khi nào hai người thực sự an toàn mới thôi. Không ngờ cô lại gặp nguy hiểm sớm như vậy!

Lúc này cô Thu mới hoàn hồn, líu ríu cảm ơn chú ấy. Tôi chỉ biết thêm một lần cảm ơn cậu cả, anh ta không đem con bỏ chợ, nếu không có chuyện vừa rồi xảy ra, có lẽ tôi không biết anh ta vẫn cho người đi theo bảo vệ chúng tôi. “Cậu cả nói được làm được”… Nhóc Bân, em cũng rất biết nhìn người đó!

– Cảm ơn chú, vậy bây giờ… chú đi cùng chúng tôi sao?

Chú ấy gãi tai:

– Đã lộ mất rồi, để tôi đi cùng hai người sẽ an toàn hơn.

Cô Thu nghe vậy xuýt xoa cảm kích:

– Vậy thì may quá rồi… có anh đi cùng chúng tôi sẽ không phải lo gì nữa, cậu cả tốt quá, nhất định cậu ấy sẽ được trời phật phù hộ!

Tôi gật đầu, gạt mấy sợi tóc còn ướt nước bám trên má cô Thu nói:

– Chúng tôi nên ở lại đây chờ trời sáng, chú có muốn cùng nghỉ ở đây không?

– Ở gần đây có một nhà trọ tôi quen, chúng ta đến đó nghỉ lại, sáng mai tôi sẽ đưa hai người đi. Cô cần biết ông Toàn sẽ không dễ dàng buông tha cho cô, ông ta có tai mắt khắp nơi, bản thân cô lại đang nợ ông ta, ông ta sẽ truy đuổi cô đến cùng. Để đảm bảo an toàn, theo tôi cô không nên dùng thân phận cũ.

Tôi sững lại… Tại sao tôi không sớm nghĩ đến điều này? “Không nên dùng thân phận cũ”… cũng có nghĩa… tôi không thể nào là Dương Cúc Chi, tân sinh viên của trường đại học mà tôi mong mau chóng về thành phố A nhập học hơn bất cứ điều gì sao? Nước mắt tôi cứ thế túa ra, bao mong đợi, bao hi vọng khi tôi thoát khỏi biệt phủ… cuối cùng tôi vẫn trở thành kẻ tứ cố vô thân không tương lai sao? Nhưng… chú ta nói đúng. Tôi đúng là kẻ ngây thơ. Nếu tôi vẫn là Dương Cúc Chi, vẫn đến trường đại học NT học tập, mọi thông tin về tôi tìm kiếm dễ hơn ăn bánh, có lý nào lão Toàn bỏ qua cho tôi được? Số tiền tôi mắc nợ lão lên đến cả năm trăm triệu, lão còn chưa làm gì được tôi, chắc chắn lão sẽ truy tìm tôi, không để tôi yên.

Gạt sạch nước mắt, khuôn mặt lạnh lùng đanh lại, tôi gật đầu chấp nhận.

– Vâng, cháu hiểu mà, từ hôm nay cháu sẽ không còn là Dương Cúc Chi nữa.



Chú ta gật gù, bước đi trước để hai cô cháu tôi theo sau. Nhà trọ mà chú ta đến vừa lụp xụp vừa nhỏ, đèn trước cửa cũng đã tắt nhưng chú ta gọi được cửa. Bà chủ trọ sửng sốt vội vã đón tiếp. Một đêm yên ổn trong đó trôi qua, sáng sớm hôm sau cả ba người rời đi. Tôi bảo chú ta:

– Khi hai cô cháu nhà cháu lên được xe thì chú cũng về nghỉ ngơi thôi, làm phiền chú thế này cũng là quá nhiều rồi!

– Không sao… tôi đã nhận lệnh thì phải đưa hai người đi đến nơi về đến chốn. Tôi nghe cậu cả nói cô muốn về thành phố, là thành phố A nơi cô xuất phát phải không?

“Xin cho tôi về thành phố”… Lời van xin của tôi cậu cả đã ghi nhớ và thực hiện, anh ta cử người đưa chúng tôi về đến tận nơi. Có phải anh ta làm vậy vì… anh ta có chút cảm kích tôi không bỏ rơi anh ta vào lúc nguy cấp nhất không?

Tôi nuốt nghẹn, thở hắt ra một hơi lắc đầu nói:

– Bây giờ… cháu cảm thấy đi đâu cũng vậy, lúc trước cháu muốn trở về thành phố A là vì cháu muốn nhập học vào trường đại học mà cháu mơ ước nhưng… cháu đã chẳng thể là Dương Cúc Chi thì…

– Cô Cúc Chi, hay chúng ta về quê tôi đi…

– Không nên đâu cô, lão ta sẽ dễ dàng tìm ra nếu chúng ta vẫn bám víu vào thân phận cũ… Chúng ta đến thành phố B đi cô, thành phố B cách nơi này ba trăm cây, cũng là một thành phố sầm uất, ở đó chúng ta bắt đầu lại từ đầu, có được không cô?

Cô Thu lo lắng, hai mắt loáng nước gật đầu. Nghe chúng tôi bàn bạc như vậy, chú Bình, người theo lệnh cậu cả hộ tống chúng tôi gật gù đồng thuận, còn nói:

– Thành phố B tôi có người quen, thực ra đó là quê vợ tôi, hai người đến đó sống cũng được, tôi sẽ giới thiệu.

Cô Thu vui đến mức liền níu lấy tay chú Bình cảm kích làm chú ấy ngài ngại gạt tay cô ra. Tôi mỉm cười, còn có thể mong gì hơn được nữa? Lạ nước lạ cái, nếu tôi và cô Thu tay trắng đến đó có phải khó khăn đủ bề không?

Ba chúng tôi lên xe khách đến thành phố B, quả thực đi theo sự chỉ dẫn của chú Bình, tôi cảm thấy quãng đường nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Người của lão Toàn từ đêm qua hẳn cũng đã truy tìm tôi rồi nhưng ít nhất lúc này bọn họ còn chưa tìm ra, cứ vậy đi, khi chiếc xe khách này đưa chúng tôi đến được thành phố B, việc truy ra sẽ khó khăn nhiều cho lão ta nếu không muốn nói là không thể.

Xe khách đi suốt ba tiếng đồng hồ… Cổng chào của thành phố B hiện ra trước mắt, tôi rưng rưng xúc động nghĩ đến một tương lai mới ở nơi này. Dù chẳng thể là cô sinh viên đại học, cũng chẳng có nổi giấy tờ tùy thân lẫn một xu dính túi thì ít nhất tôi còn đôi tay, còn trí óc, còn sức khỏe, còn cả tuổi trẻ lồng lộng, cuộc sống này đâu phải tận cùng!