Vào Bắc Đại Hay Là Vào Thanh Hoa

Chương 97: Ca hát




Nói là muốn theo đuổi cô ba tháng, Kỷ Sâm hoàn toàn không nói đùa.

Mỗi buổi sáng mua cho cô bánh bao và bánh trứng mới ra lò, buổi trưa đưa cô đi học tan học, buổi tối thâm tình ôm một bó hoa hồng đứng trước cửa ký túc.

Thi thoảng còn tặng quà cho những bạn bè thân của cô, mua chuộc bọn họ hết một lượt để họ nói tốt cho anh.

Thế là dù Hình Dư Di cố tỏ ra lạnh lùng đến mấy cũng thực sự không chịu nổi thế tấn công trực tiếp, mãnh liệt như vậy.

Anh thật sự thích cô nhỉ?

Điều khúc mắc cuối cùng trong lòng cuối cùng cũng biến mất.

Nhưng cứ nghĩ đến mọi hành động trai thẳng của Kỷ Sâm, Hình Dư Di lại không muốn nhận lời anh lắm. 🙂

Bạn chung phòng biết chuyện này suýt thì cười lăn, vừa vỗ đùi vừa nói: “Di Di này, đừng đấu tranh nữa, cậu thua đi!”

Hình Dư Di: “…”

Tức tức!

Trưa hôm đó, vừa ăn cơm xong ra ngoài thì đã thấy Kỷ Sâm đứng chờ trước cửa căng-tin.

Cao ráo, ngoại hình xuất sắc khiến những nữ sinh qua lại đều dừng chân, thi thoảng trộm nhìn.

Lúc anh lặng lẽ không nói chuyện thì đúng là một phong cảnh đẹp mắt.

Hình Dư Di nhìn mà xuất thần, nhịp tim cũng đập nhanh hơn.

“Bên kia là Kỷ Sâm khoa Hóa nhỉ?”

“Đẹp trai quá, là kiểu mà tôi thích đó!”

“Thôi đừng mơ, nghe nói anh ấy đã có người mình thích rồi, giờ đang theo đuổi một cô em bên khoa Toán…”

“A… tiếc thật…”

Đám người xì xào bàn tán đi xa, tai Hình Dư Di đỏ hồng như ráng chiều bên trời.

Ánh mắt cô lấp lánh tia dịu dàng, đang định gọi anh thì người ấy bất ngờ ngẩng lên.

Chỉ nghe Kỷ Sâm ra vẻ, ho một tiếng.

Hình Dư Di: “???”

Lúc anh hắng giọng cô đã cảm thấy không ổn, quả nhiên giây sau đó, Kỷ Sâm từ từ mở miệng, bắt đầu hát một cách thâm tình: “Em hỏi anh yêu em sâu đậm đến nhường nào, anh yêu em bao nhiêu… Tình cảm của anh không thay đổi, tình yêu của anh không đổi thay, ánh trăng nói hộ lòng anh…”

Hình Dư Di: “…”

Xin hỏi có thể yên tĩnh qua đời tại chỗ được không???

Về sau Kỷ Sâm đuổi theo cô lên lầu ký túc, vẻ mặt tủi thân hỏi: “Sao lại phớt lờ tôi? Là tôi hát không hay chỗ nào sao? Tôi đã phải học rất lâu, không hát lệch tông mà!”

Hình Dư Di đã bị giày vò đến không tức giận nổi, mỉm cười với anh: “Trong vòng ba ngày, đừng tới tìm tôi.”

Kỷ Sâm định nói gì đó thì cô giơ tay ngăn lại: “Đừng hỏi, muốn yên tĩnh.:)”

Người dùng ẩn danh: [Nam sinh tôi thích là trai thẳng, làm sao đây?]

Miêu tả vấn đề: [Tôi và chàng trai tôi thích đều yêu thầm lẫn nhau, nhưng giờ vẫn chưa hẹn hò vì cậu ấy thẳng quá, muốn hỏi có chị em nào gặp phải tình huống này chưa. 🙂

Bọn tôi là bạn đại học, lúc tốt nghiệp, chúng tôi và mấy người bạn cùng đi du lịch, một buổi tối, cậu ấy uống say rồi hôn tôi. Về sau cậu ấy giải thích là ý thức không tỉnh táo, xin lỗi tôi, tôi rất ngại, không biết phải làm sao nên cố gắng tránh tiếp xúc.

Kết quả sau ngày khai giảng học thạc sĩ, có lần vẫn chạm mặt nhau ở trường, vì một nguyên nhân nào đó mà tôi vô tình đẩy cậu ấy một cái và bị trẹo chân, còn vào bệnh viện trường, tôi khá áy náy nhưng cậu ấy vẫn rất ôn hòa, cũng không trách cứ gì, sau đó thậm chí còn tặng vé xem concert của ca sĩ mà tôi thích nữa. Về sau quan hệ của chúng tôi cũng bình thường hơn nhiều, tôi cũng có thiện cảm nhất định với cậu ấy.

Sau đó thì xảy ra rất nhiều chuyện, tôi sẽ chọn nói cái quan trọng nhé. Có người kể là cậu ấy nói không mấy thích tôi, lúc đó tôi đã có chút cảm giác với cậu ấy rồi, hôm nọ uống say không nhịn được mới hỏi tại sao cậu ấy không thích tôi, rồi sau đó…

Giọng điệu cậu ấy như vỡ lẽ: “Hóa ra cậu cũng thích tôi hả, vậy chúng ta hẹn hò nhé!”

Hừ, nghĩ tới là bực, sáng hôm sau tôi thức dậy nghe đoạn voice đó xong thì điên lên.

Cậu ấy muốn hẹn hò mà còn không tỏ tình sao, trong lòng tôi cực kỳ khó chịu, muốn nói ra suy nghĩ đó, kết quả cậu ấy rất nghiêm túc bảo rằng sẽ theo đuổi tôi 3 tháng để bù đắp, khiến tôi dở khóc dở cười.

Sau đó là một loạt thao tác của trai thẳng…

Đứng trước tòa giảng đường gập lưng trước tôi, nói “cảm ơn cậu đã chịu cho tôi cơ hội theo đuổi”, khen tôi “xinh đẹp” rồi nói nguyên nhân là “kỹ thuật trang điểm khá tốt”, chờ tôi trước cửa căng-tin rồi tiện thể hát bài “Ánh trăng nói hộ lòng tôi”…

Tôi…

Ôi mẹ ơi không nói nổi, tôi phải đi tịnh tâm…]

Hình Dư Di đăng bài trên zhihu xong thì xem liền mấy tập show giải trí để bình tĩnh lại, buổi tối trước khi ngủ mới xem mọi người trả lời.

Bình luận:

Đường công trình: [Trời mẹ ơi nam sinh mà chủ topic thích cười chết tôi mất hahahahaha]

Meo meo: [Bao giờ mới sửa được cái tật thấy ngượng thay người ta nhỉ???]

Anh Tử Đạt: [+1 Hahahaha]

Biu biu biu: [Ánh trăng nói hộ lòng tôi mà cũng được???]

Giây tiếp theo: [Oh shit quá chân thực rồi, bạn trai tôi chính là thế, hễ tôi giận lên anh ấy còn không biết tại sao, khiến tôi chỉ muốn đấm người.]

Bì Bì là heo: [Chị gái nhỏ, đừng yêu đương nữa, xinh đẹp một mình thôi]

Tám lỗi sai: [Chủ topic thích anh ta cái gì nhỉ? Khó hiểu ghê]

Người dùng ẩn danh trả lời: [Đây cũng là điểm tôi nghi ngờ 🙂 Rất muốn quay về quá khứ gõ vào đầu mình xem xem lúc đó trong đó chứa cái gì]

Ngoài những bình luận này, Hình Dư Di còn nhận được một vài đáp án kỳ quặc khác.

Tôi là vòng ngọt ngào của Bắc Đại: [????? Hướng đi của câu chuyện này hình như quá ư là quen thuộc?]

Thiên ngoại phi tinh: [Tôi đang định nói???]

Tôi là Ultraman: [Hình như thấy rồi [trâu bò] [uống rượu] drama kinh người của trường ta]

Thích ăn snack: [+1 hahahaha]

Bắc Đại tiểu khả ái: [+99999]

Kịch tính theo chiều hướng quen thuộc? Hơn nữa trong mấy nickname này hình như có không ít người học Bắc Đại?

Chắc không phải là bị người quen giải mã rồi chứ? Thế thì chết rồi!

Hình Dư Di nhăn mày suy tư, để tránh nguy hiểm vẫn xóa bài đăng đi.

Kỷ Sâm khổ sở mấy ngày trong ký túc.

Anh nhận ra, trong quá trình này, ánh mắt của bạn cùng phòng nhìn mình càng lúc càng thương xót, ba phần quan tâm ba phần đồng cảm, còn có bốn phần ánh lên tình thương mẫu tử.

Kỷ Sâm trợn trắng mắt: “Tên Trương kia cứ nhìn bố đây làm gì?”

Trương Hoài Viễn dịu dàng cười: “Không có gì.”

Kỷ Sâm: “…”

Anh hừ một tiếng: “Có lời mau nói, có rắm mau đánh, cứ ngập ngà ngập ngừng thì ý gì?”

Trương Hoài Viễn vốn dĩ luôn nghĩ xem cái tên ngốc trên zhihu là ai, lại còn nhờ mấy người bạn đi hỏi, kết quả không ngờ người này ở ngay cạnh mình, cũng là nhất thời thấy rối loạn phức tạp, cảm xúc lẫn lộn.

Cậu ta khi thấy “Ánh trăng nói hộ lòng tôi” mới chính thức xác nhận – mấy hôm trước bài hát này của Kỷ Sâm đã nổi tiếng trong trường, trên Hố Cây Bắc Đại và diễn đàn đều lan truyền chuyện này.

[Vốn dĩ rất hâm mộ cô gái bên khoa Toán? Nhưng hát trước căng-tin??? Thật sự là hahaha [cười ch.ảy nước mắt]]

[Tình cảnh này hahahahaha nửa đêm cười mà chuột rút chân luôn, sao lại có kiểu theo đuổi người ta thế này???]

[Muốn hỏi một chút, đây là hotboy ngốc nghếch khoa Hóa hả hhh]

[Lầu trên nói gì vậy, không rõ không biết không hỏi (mấy bạn khoa Hóa giả vờ không chê bai nhé)

[Chỉ có tôi thấy anh chàng này đáng yêu à!!! Hahahahaha chịu luôn đấy]

[Hahahahahaha a hahahahahahahaha]

Trương Hoài Viễn nhìn Kỷ Sâm ngồi trên ghế, lấy điện thoại ra, ánh mắt vẫn rất dịu dàng: “Được thôi, có thứ này thú vị muốn chia sẻ cùng cậu.”

Kỷ Sâm ngước mắt: “Chuyện gì?”

“Thì chẳng là tôi có tài khoản trên zhihu đó mà? Trước đây nhìn thấy có người mời nên cũng trả lời trên đó.” Trương Hoài Viễn uyển chuyển nói, “Người đó ở Thanh Hoa, cưỡng hôn em gái xong bị em gái phớt lờ, cậu ta không biết phải làm sao.”

Vẻ mặt Kỷ Sâm cứng đờ, nhưng vẫn cố tỏ ra trấn tĩnh: “Ừm, thì sao?”

“Sau đó tôi viết những lời ngu ngốc dụ dỗ cậu ta, bảo cậu ta cưỡng hôn cô gái đó lần nữa, sau đó đẩy ra, nói gì mà như vậy có thể khơi dậy tình cảm.”

“Tôi còn dạy cậu ta một vài câu nói đưa câu chuyện vào ngõ cụt, không ngờ cậu ta tưởng thật, còn sử dụng nữa.”

“…”

“Nhưng không rõ về sau thế nào mà cậu ta đã làm tới mức đó mà cô gái kia vẫn thích cậu ta.” Trương Hoài Viễn lắc đầu, “Đúng là may mắn.”

Kỷ Sâm: “…”

Trên mặt anh như đóng một lớp sương lạnh băng, tiếp đó nghiến răng kèn kẹt, mỉm cười: “Ồ, thế hả, vậy đúng là thú vị.”

Trương Hoài Viễn gật gật: “Đúng không, tôi cũng thấy thú vị.” Cậu ta như thở dài một tiếng, “Thanh Hoa quả nhiên nhiều kẻ ngốc.”

Kỷ Sâm: “…”

A a a!!!

Thú vị con mẹ cậu!!! Kẻ ngốc cái đầu cậu!!!

Tôi nghiêm túc xem những lời cậu nói là chiến lược, kết quả cậu bảo là cậu đang chơi tôi???

Hơn nữa còn không thể nói ra, quá mất mặt quá sỉ nhục rồi!!!

Kỷ Sâm mỉm cười rít ra một câu từ kẽ răng: “Cho tôi xem thử.”

Trương Hoài Viễn đưa điện thoại, chỉ chỉ trên trang zhihu: “Cậu xem chỗ này, cưỡng hôn em gái rồi tuyệt đối không thể đẩy ra, cái gì mà nghiện mà ngại đều là tào lao. Hơn nữa, đừng bao giờ cưỡng hôn, trừ phi đến mức độ cả hai bên đều rất mờ ám rồi, nếu không thì hậu quả của hành động này chính là giở trò lưu manh.”

“Chỗ này nữa, nói chuyện với con gái đừng bao giờ hỏi ‘đang làm gì’, có lời cứ nói có rắm cứ đánh, người ta cứ phải trả lời lại ‘đang làm xx’ thì cũng mệt lắm.”

“‘Đang thấy không khỏe’ trả lời ‘uống nhiều nước ấm’, chính là con đường chết, có ý với con gái thì phải chủ động lên, phải bày tỏ sự quan tâm, mang thuốc tới chăm sóc người ta là tốt nhất.”

“Nếu hỏi cậu ‘cái nào đẹp’ thì đừng bao giờ nói ‘đều đẹp’, người ta muốn nghe ý kiến của cậu, tốt nhất cậu phải phân tích có tình có lý, cho cô ấy tham khảo.”

“‘Ngủ trước đây’ câu này hàm nghĩa nó là ‘bà đây không muốn nói chuyện nữa’, còn tại sao thì phải bắt cho đúng bệnh. Có khả năng quan hệ giữa hai người vẫn chưa đâu vào đâu, có khả năng là buồn ngủ thật, nhưng dù là thế nào thì nếu nói câu ‘chà, dưỡng sinh quá’ là chết chắc.”

“Cuối cùng, ‘ừ nhỉ’, ‘ồ’, ‘haha’, những câu kiểu này chính là khiến người ta hoàn toàn không muốn nói chuyện nữa, đại diện việc cậu muốn kết thúc cuộc nói chuyện, nếu cậu thật sự muốn diễn tả ý ‘ừ’ thì hoặc là nhắn ‘ừ ừ’, hoặc là gửi biểu cảm. ‘Haha’ cũng vậy, số chữ dài ngắn hàm nghĩa khác nhau, ngắn thì là chế giễu mỉa mai, nếu cậu thực sự muốn diễn tả ý cười thì tốt nhất là nhắn ‘hahahahahahahahahahahahahahahahaha”, nếu không sẽ không đủ thành ý.”

Nói một hơi hết những lời này, Trương Hoài Viễn cảm thấy sự hổ thẹn, áy náy trong lòng giảm bớt, vừa vỗ ngực vừa ngẩng đầu – Kỷ Sâm liệu có phẫn nộ quá rồi cuối cùng đấm mình một trận không???

Haizzzz, ai bảo họ là bạn cùng phòng làm gì, lương tâm khiến cậu ta không thể không nói ra sự thật.

Cứu lấy thằng bạn ngốc, công đức vô lượng.

Thế nhưng sự việc hình như hơi không giống lắm với những gì cậu ta tưởng tượng???

Người đàn ông trước mặt hơi há miệng nhìn cậu, vẻ mặt hoàn toàn ngơ ngẩn.

Giống như… tam quan đã bị lật đổ hoàn toàn???