Vào Bắc Đại Hay Là Vào Thanh Hoa

Chương 87: Tuần trăng mật (2)




Orlando có Universal Studio lớn nhất thế giới.

Kỷ Đinh đã mong chờ rất lâu, vì trong ấn tượng, cô và Ôn Nghiên chưa từng đi khu công viên giải trí như những cặp tình nhân bình thường.

Đang kỳ nghỉ xuân nên trong đó nườm nượp người qua kẻ lại, vô cùng náo nhiệt.

Khắp nơi là biểu diễn ca múa với những phục trang kỳ lạ, hàng quán ven đường thổi bong bóng rực rỡ, người lớn và trẻ nhỏ đều đội trên đầu những phụ kiện bắt mắt, thú vị.

Đúng lúc bước vào khu vực Harry Potter, Kỷ Đinh kéo Ôn Nghiên vào một cửa hàng lưu niệm: “Ở khu vui chơi thì phải có phụ kiện của khu vui chơi.”

Cô lấy ra một bộ áo choàng phù thủy ra mặc cho anh, lại đội thêm cho anh một chiếc nón phù thủy.

Ôn Nghiên ngoan ngoãn để mặc cô trang trí, hai người mặc xong đứng trước gương, Kỷ Đinh phì cười: “Không ổn, cái nón này…”

Người đàn ông nhìn vành mũ ngộ nghĩnh, biết mà còn hỏi: “Không đẹp sao?”

Kỷ Đinh mím môi cười, ôm cổ anh, tỏ ra nghiêm túc: “Đẹp chứ đẹp chứ, anh là đẹp nhất!”

Ôn Nghiên cười tủm tỉm.

Lát sau anh bỗng tháo chiếc nón xuống, đội lên đầu Kỷ Đinh.

Kỷ Đinh bỗng dưng hoang mang: “???”

Chỉ nghe người đàn ông dịu dàng bảo: “Đường Đường mới là người đẹp nhất.”

Kỷ Đinh: “…”

Ghét ghê, nói sự thật không à!

Người ta cũng biết mắc cỡ chứ~

Hai người mua áo choàng xong, tay cầm đũa phép, lại xếp hàng mua “bia bơ” nổi tiếng.

Không biết là làm bằng thứ gì mà lúc uống thì cảm giác có ga, cứ nổi bong bóng, ngòn ngọt thấm vào tận tâm can.

Kỷ Đinh đi một lúc bỗng thấy một cửa hàng kem, hai mắt bỗng chốc sáng rỡ. Thức uống cầm trên tay còn chưa uống hết mà đã chỉ vào vị lavender, nói: “Anh, em muốn ăn cái đó!”

Ánh mắt cô đầy mong đợi, ai ngờ Ôn Nghiên xưa nay vốn chiều cô lại quả quyết cắt ngang: “Không được, bây giờ em không được ăn đồ lạnh.”

Kỷ Đinh hôm nay vừa tới kỳ, bây giờ anh nhắc mới nhớ ra, đành e ngại rụt cổ lại.

Thực ra cũng không hẳn là phải ăn kem cho bằng được, nhưng đang vui vẻ mà không thể được như ý muốn thì cũng có chút hụt hẫng.

Nhưng cứ nghĩ đến việc Ôn Nghiên còn để ý đến kỳ sin.h lý của cô hơn cả cô, lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Haizzz, tâm tư phụ nữ cứ dao động bất định như thế đấy.

Vẻ mặt của Kỷ Đinh trong mắt Ôn Nghiên giống như bần thần không vui hơn, anh ngần ngại một lúc rồi dịu dàng hỏi: “Em muốn ăn thật hả?”

Kỷ Đinh à một tiếng, chưa kịp phản ứng thì người đàn ông đã đi mua kem rồi quay lại.

Anh mím môi, vẻ bất lực nhưng cưng chiều: “Chỉ cho ăn một miếng.”

Kỷ Đinh chớp mắt, cười tít mắt: “Tuân lệnh.”



Hai trò chơi của khu Harry Potter khá thú vị, du khách ngồi trên những chiếc ghế có hình dáng như một chiếc tủ quần áo thần kỳ và xem những hình ảnh 3D trong đường hầm, tạo cho họ cảm giác như đang ở trong một bộ phim.

Chiếc tủ thần kỳ có thể di chuyển lên xuống, trái phải và lơ lửng trên không theo ý muốn, đồng thời mô phỏng cảm giác không trọng lượng khi ngồi trên chổi và sà xuống khi chơi Quidditch, khiến ai cũng phải thích thú la hét.

Trò chơi kia là tàu lượn siêu tốc loại nhỏ, có đoạn sẽ lao lên phần đường ray bị gãy, đến gần cuối mời từ từ dừng lại và tăng tốc chạy theo hướng ngược lại, rất thú vị và gay cấn.

Kỷ Đinh rất thích cảm giác như trên mây này, đề nghị ngồi tàu lượn màu đỏ thử thách nhất, cao phải đến 17 tầng, tàu hoàn toàn chạy thẳng từ dưới đất lên cao, rồi lại lao ngược xuống.

Có lẽ do trò chơi này mang tính thử thách lòng gan dạ nên người xếp hàng cũng không quá đông. Kỷ Đinh ngẩng lên nhìn đoàn tàu xé gió lao qua, bên tai vẫn còn những tiếng la hét sợ hãi.

Ôn Nghiên nắm lấy tay cô: “Nếu sợ thì chúng ta đổi sang cái khác?”

Kỷ Đinh nuốt nước bọt, đúng là cô có hơi e sợ, nhưng thật sự cũng muốn chơi.

Cô hỏi Ôn Nghiên: “Anh có sợ không?”

Người đàn ông mỉm cười, lắc đầu.

“Thế… thế em cũng không sợ!” Kỷ Đinh cắn răng rồi lẩm bẩm như tự cổ vũ bản thân, “Dù… dù sao thì anh sẽ bảo vệ em mà.”

“Ừ,” Ôn Nghiên khẽ cười, cảm thấy ngắm cô kiểu gì cũng thấy đáng yêu, “Anh sẽ bảo vệ em.”

Hai người xếp hàng, Kỷ Đinh tích cực chuẩn bị tâm lý, miệng lẩm bẩm gì đó không rõ.

Ôn Nghiên lại gần nghe, phát hiện cô lại đang đọc bài ca trường Thanh Hoa.

Ôn Nghiên đưa tay che miệng, Kỷ Đinh nhận ra hành động đó nên ngại ngùng đe dọa: “Không được cười!”

Người đàn ông cố nhịn cười: “Được.”

Cuối cùng cũng lên được tàu, trong quá trình kiểm tra đai an toàn, Kỷ Đinh càng căng thẳng hơn, tim cứ đập thình thịch.

Lại gần mới thấy được con tàu này sẽ cao tới mức nào, nói là lao thẳng lên trời xanh cũng không quá.

Nhưng đã không còn thời gian để hối hận nữa rồi.

Tiếng còi vang lên, đoàn tàu chầm chậm lăn bánh, bắt đầu leo lên với độ dốc thẳng đứng.

Kỷ Đinh luôn cảm giác mình sắp rơi ra, toàn thân căng cứng túm chặt thanh vịn phía trước, mỗi một giây đều thấy thấp thỏm bất an.

Lúc đoàn tàu lên cao nhất, cô cảm nhận rõ mình vô cùng căng thẳng – tiếp đó, chính là lao xuống bằng một góc độ ma quỷ.

Huhuhu, run lẩy bẩy.

“Đừng sợ.”

Cổ tay được những ngón tay thon dài nắm lấy, Ôn Nghiên thì thầm dịu dàng bên tai cô, hòa vào ngọn gió ào ào, mang lại một cảm giác không chân thực nhưng cực kỳ vững vàng.

Cô há miệng, muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại như bị thít chặt.

Tim đập dữ dội, bất an và hoảng loạn đang ở ranh giới bùng phát. Mũi tên đã giương lên, đoàn tàu sau phút dừng lại bất ngờ tăng tốc lao xuống.

Đúng lúc này, Kỷ Đinh nghe thấy Ôn Nghiên bảo: “Nhìn anh này.”

Giọng anh trầm ấm vững vàng, cô quay sang trong tích tắc mất trọng lực.

Đôi mắt rất đẹp kia phản chiếu ánh nắng rực rỡ, hòa vào ánh sáng lung linh của những đám mây trên trời cao.

Kỷ Đinh như mất hồn trong ánh sáng đó, quên mất bản thân đang ở đâu, cũng quên đi lúc này là lúc nào. Thời gian như bị quay chậm, cảnh tượng cứ lướt qua từng cái một.

Còn cô, chỉ nhìn anh, không chớp mắt.

Bỗng nhớ đến cái đêm anh uống say rồi bị ốm, nắm tay cô lẩm bẩm: “Mắt em sáng quá.”

Ôn Nghiên thường khen mắt cô đẹp, nhưng chắc anh không biết, lúc này đôi mắt anh quyến rũ đến nhường nào, giống như chứa đựng tất cả ánh sáng lấp lánh và rực rỡ của thế giới này.

Tay anh nắm chặt cổ tay trắng nõn của cô, là một tư thế dù gỡ cỡ nào cũng sẽ không buông ra.

Tim Kỷ Đinh bình tĩnh lại, dần dần thích nghi với tốc độ của tàu, bắt đầu hưởng thụ sự lên xuống tự do này.

Dù sao, chỉ cần có anh thì cô không sợ gì cả.

Lúc xuống khỏi đoàn tàu, Ôn Nghiên và Kỷ Đinh đến máy chụp hình xem những tấm hình chụp họ.

Loại hình ảnh này xưa nay đều rất xấu, mua về cũng chỉ để làm kỷ niệm.

Kỷ Đinh đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với những tấm hình “đen tối” của mình, ai ngờ lúc có hình, hoàn toàn bất ngờ - chụp được đúng cảnh họ đang nhìn nhau, trong lãng mạn còn có chút duy mỹ.

Kỷ Đinh muốn mua nhưng lại nhớ tới lời Điền Giai Tuệ nói lúc trước: “Kiểu hình ảnh hai mươi đô một tấm này họa may có kẻ ngốc mới mua.”

Bàn tay đang lấy tiền chợt khựng lại.

Ai ngờ Ôn Nghiên đã nhanh nhẹn lấy thẻ tín dụng ra, xoẹt xoẹt tính tiền nhanh như chớp.

Kỷ Đinh nhìn anh, bỗng mím môi cười.

“Sao vậy?” Ôn Nghiên véo mũi cô, “Cười như cô ngốc ấy.”

Kỷ Đinh lặng im, vẻ mặt gian xảo dựa vào lòng anh.

Không phải vậy sao.

Cả một ngày, hai người chơi đủ mọi loại trò chơi, một cảm giác tự do tự tại đã lâu không thấy.

Lúc ra khỏi đó, Kỷ Đinh nói: “Bên kia có cửa hàng kỷ niệm hình như khá thú vị đó anh.”

Ôn Nghiên vốn cưng chiều cô vợ của mình, nói ngay: “Vậy ta qua đó xem xem.”

Cửa hàng bày đủ đồ lưu niệm khiến người ta hoa cả mắt, lọ đựng kẹo rực rỡ màu sắc, những chiếc mũ hình thù quái dị, những bức tượng và đồ trang trí thú vị đều xuất hiện trong các phim của Hollywood.

Kỷ Đinh chọn hai hai bộ trang phục cặp đôi Spongebob dễ thương rồi lại đi xem thú nhồi bông.

Ôn Nghiên cầm một chiếc kẹp cartoon lên thử trên tóc cô: “Em yêu, em mà đeo cái này thì đáng yêu lắm.”

“Vậy sao? Vậy thì mua nó đi hi hi~”

Ánh mắt Kỷ Đinh nhanh chóng bị một đôi dép lê minions thu hút, “Anh ơi, sau này chúng ta có thể mang cái này trong nhà, cái này cũng đáng yêu quá!”

Ôn Nghiên liếc nhìn đôi mắt to ngây ngô trên chiếc dép, vẻ mặt anh có phần kháng cự.

Gần như có thể nghĩ ra cảnh Kỷ Sâm Phương Trạch Vũ tới nhà chơi sẽ cười chế giễu – “Đàn ông đàn ang mà mang cái thứ đàn bà thế này…”

Ôn Nghiên tự đáy lòng hy vọng Kỷ Đinh có thể suy nghĩ lại.

Thế nhưng vợ cưng của anh không hề cho anh đường lui, đứng cạnh nhẹ nhàng lắc tay anh, giọng ngọt ngào: “Trời ơi, anh mang với người ta đi mà ~ em muốn xem anh mang, chắc chắn là rất đẹp trai rất đẹp luôn đó!”

Không khí ngưng đọng, Ôn Nghiên trầm tư cúi xuống, lấy hai đôi dép bỏ vào trong xe đẩy.

Thôi kệ, đàn bà thì đàn bà, vợ vui là quan trọng nhất.

Tính tiền xong túi lớn túi nhỏ ra ngoài, hai người bỗng nghe thấy những tiếng ồn ào sau lưng.

“A đó có phải là Ôn Nghiên không!”

“Đúng chứ! Tôi quan sát nãy giờ rồi, người bên cạnh chắc là vợ anh ấy!”

“A a a a a Ôn tổng đẹp trai quá!”

Khi ở bên ngoài, Kỷ Đinh thường quên mất họ cũng được xem là người nổi tiếng. Bây giờ đột nhiên bị nhận ra, cũng không rõ phải phản ứng thế nào.

Ba bốn nữ sinh người Hoa bước tới, căng thẳng mà kích động hỏi: “Xin hỏi có thể ký tên cho em được không ạ?”

Ôn Nghiên cười nói: “Thực ra chúng tôi cũng không phải ngôi sao gì đâu.”

Câu này mang nghĩa từ chối khéo nhưng người ta vẫn vô cùng nhiệt tình thỉnh cầu, thế là hai người vẫn đồng ý.

Ký tên xong, nữ sinh đứng đầu có vẻ ngập ngừng. Cô nhìn Kỷ Đinh rồi dè dặt hỏi: “Xin hỏi bọn em có thể chụp chung một tấm với Ôn tổng không ạ?”

Kỷ Đinh: “…”

Haizzz, nghĩ ra từ lâu rồi.

Nhìn ánh mắt mong chờ của họ, cô cũng không từ chối nổi, dù sao cũng chỉ là chụp hình chung thôi mà.

Nhưng Ôn Nghiên lại hỏi ý cô như muốn xác nhận lại: “Đường Đường, có được không?”

Kỷ Đinh gật đầu: “Đương nhiên.”

Cô lùi sang một bên, nhìn chồng mình bị một đám con gái vây quanh, nở một nụ cười.

Trong lòng nếu nói là vui vẻ, thoải mái là nói dối.

Kỷ Đinh biết ghen tuông với chuyện này thì có vẻ vô lý, cô không nhìn nữa, bĩu môi đá hòn đá nhỏ bên đường.

Lát sau, phía trước có tiếng động.

Kỷ Đinh không chú ý thấy bên Ôn Nghiên đã chụp xong, bình tĩnh lại rồi ngẩng đầu nhưng chợt khựng lại.

Người đàn ông cầm ba quả bóng bay màu hồng vẽ hình mặt cười bay lượn trước mặt cô.

“Sao anh lại mua cái này?” Kỷ Đinh ngờ vực.

“Không phải là,” Ôn Nghiên hơi nghiêng người, như cười như không, đôi mắt hoa đào cong cong, “Để dỗ dành em bé nhà anh vui hay sao.”