Sáng sớm, khi những tia nắng mặt trời đầu tiên còn chưa buông xuống thì Tiffia đã dậy. Dù tối qua cô có nhiều điều suy nghĩ mà khiến bản thân chẳng có bao nhiêu thời gian để nghỉ ngơi nhưng vẫn không thể bỏ được thói quen hàng ngày của mình.
Tiffia bước xuống giường, tiến lại gần ô cửa sổ duy nhất của căn phòng và mở nó ra. Luồng không khí mát lạnh đầy sức sống của buổi sáng tràn vào thay thế cho bầu không khí có phần ảm đạm bên trong.
Tiffia hít thật sâu một hơi rồi thở ra, cẩn thận cảm nhận trong hơi thở của mình từng chút một thay đổi. Hôm nay, các tinh linh của gió rất vui vẻ, và tinh nghịch. Đến cả tinh thần đang xuống dốc bây giờ của Tiffia cũng bị chúng làm vui lây theo, bất giác cất một nụ cười mỉm.
Rồi Tiffia quỳ xuống bằng cả hai chân, hướng mặt về phương bắc. Trong đầu cô rất nhanh mường tượng ra khung cảnh quen thuộc đầy thân thương với mình. Những cảm xúc như thường lệ lại vây quanh lấy khắp người Tiffia: buồn bã, hân hoan, chán nản, hưng phấn hay cả đau thương.
Tất cả những cảm xúc đó dồn dập đâm chọt vào người Tiffia làm từng tí da thịt một run lên theo bản năng. Cô cố nén một tiếng rên, thay vào đó, nắm hai bàn tay lại đặt lên ngực, nhắm nghiền mắt lại rồi nói nhỏ:
– Cầu phước lành của đức Chính thần Realm sẽ bảo vệ cho chúng ta.
Những cảm xúc vây quanh lấy Tiffia theo lời nói đó như bị thứ gì nắm bắt lấy rồi bị nhào nặn, nhanh chóng hòa hợp lại với nhau thành một vòng xoáy rồi cuối cùng nhập hết vào người của cô.
Đây là nghi lễ cầu phúc của yêu tinh tộc, là thứ cần phải làm trước khi bắt đầu một ngày để cảm tạ đức Chính thần Realm đã chiếu cố cho con dân chủng tộc mình. Nghi lễ sẽ lấy người thực hiện làm vật chủ, thu hút dòng cảm xúc từ xung quanh dẫn vào người để cảm nhận rõ rệt nhất, từ đó nâng cao khả năng liên kết với các tinh linh.
Nội dung và hiệu quả của nghi lễ nghe qua thì không có vẻ gì là liên quan đến một Chính thần nhưng trên thực tế lại là điểm mấu chốt giữa tộc yêu tinh và đức Chính thần Realm, bởi vì ngài ấy là Chính thần của Nguyên tố, hay còn được gọi là Nguyên tố Đại Chính thần.
Theo những truyền thuyết mà Tiffia được nghe khi còn nhỏ thì đức Chính thần Realm là người đã mở ra kết nối giữa thế giới này với thế giới của các tinh linh, cũng là người đầu tiên sử dụng được sức mạnh của tinh linh.
Các thông linh sư về bản chất chỉ là mượn năng lượng từ các tinh linh để sử dụng, vì lẽ đó mà không thể phát huy được sức mạnh thật sự của họ. Nhưng một người mở được kết nối tới thế giới của các tinh linh rồi dùng kết nối này để vận dụng sức mạnh đó thì hoàn toàn khác. Ở cấp bậc như vậy, việc dời núi lấp biển, thậm chí là cải tạo thế giới cũng là điều bình thường.
Và theo truyền thuyết thì yêu tinh tộc chính là chủng tộc thừa hưởng khả năng đó. Chỉ là không ai biết tại sao suốt hàng ngàn năm qua, không một người trong tộc nào nắm bắt được khả năng đặc trưng này. Cho đến thời đại mà Tiffia được sinh ra thì mọi người đã từ bỏ niềm tin của mình, thậm chí cho rằng chỉ là điều bịa đặt.
Truyền thuyết, đến cuối cùng cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Chuyện là thế, nhưng nghi lễ cầu phúc vẫn được các yêu tinh thành tâm thực hiện không bỏ một ngày nào, trừ phi là bất khả kháng. Dù sao thì đức Chính thần Realm vẫn là một tồn tại có thật, và phải được tôn thờ.
Nghi lễ vừa kết thúc thì cả người Tiffia cũng ngã vật sang một bên, phải đưa tay bám lấy tường mới giữ được. Tiffia cảm thấy vô cùng mỏi mệt, như thể tất cả sức lực đã bị rút ra khỏi người cô.
Nhưng trạng thái này không kéo dài lâu. Chỉ chừng mười giây sau đó thì cơ thể Tiffia đã nhanh chóng khỏe lại và đã có thể đứng lên được. Hơn cả, giờ cô còn cảm nhận được bản thân đã khỏe mạnh lên không ít, kèm theo đó là một cảm giác khoan khoái như được tắm trong nước hồ mát lạnh.
Tiffia sau đó vệ sinh cá nhân rồi tắm rửa một chút, xong thì chọn một chiếc áo phông màu nâu đất mặc cùng với quần jean dài màu xanh dương đậm, phủ thêm một tấm áo choàng có mũ trùm.
Những lúc không làm phục vụ ở quán rượu bà Lylat thì đây là bộ dạng thường thấy của Tiffia. Cô không muốn bản thân mình nổi bật. Việc gây chú ý, dù chỉ chút ít cũng sẽ mang họa vào thân mình. Kinh nghiệm suốt mấy năm qua đã cho thấy rõ điều đó.
Tiếng gõ cửa đều đều chợt vang lên. Tiffia lắng nghe và đoán ngay ra được là Turan. Giờ này vẫn còn sớm so với giờ khởi hành đã báo, cậu ta hẳn là tìm cô có việc khác.
Tiffia thử đoán mục đích của Turan khi đến tìm mình. Hẳn là không để giục cô hoàn thành thử thách Thần thánh, cậu ta không phải người sẽ lặp lại lời của bản thân, nhất là khi đối phương đã biết hiểu.
Tiffia sau khi biết mình phải hoàn thành thử thách Thần thánh mới có thể đột phá Nihr thì cô đã có chút ý định từ bỏ. Nhưng cuối cùng cô vẫn lựa chọn bám theo. Không đột phá Nihr thì cuộc sống này đối với cô không còn chút ý nghĩa nào nữa.
Chỉ là Tiffia không định kéo Turan hay Darmil theo cùng mình trong chuyện này. Thử thách Thần thánh, nếu cô trở về quê hương mình để thực hiện nó thì rất có thể sẽ là một đi không trở lại. Một việc nghiêm trọng như thế, Tiffia có nghĩ thế nào cũng không cho rằng nên nói với những người đồng đội quý giá của mình.
Và họ cũng không nên trông thấy cảnh tượng đó.
Tiffia đoán là Turan tìm mình để nhờ chăm sóc cho Camilier, nữ nô lệ người sói được cậu ta mang về. Dù sao thì hôm qua cô cũng đã giúp tắm rửa cho cô ta.
Không phải là Camilier không thể tự mình tắm được, mà là cần một người như Tiffia giám sát để đảm bảo cô ta không làm loạn. Để cho một tên đàn ông như Turan làm chuyện đó thì không phù hợp chút nào, bao gồm cả việc chọn trang phục và giải quyết tình huống khó xử. Hoặc ít nhất thì đó là lý do mà Turan đã trình bày với Tiffia.
Nhưng vào buổi sáng như này thì Tiffia thật không nghĩ ra có vấn đề gì cần đến mình.
Tiếng gõ cửa lại vang lên. Lần này thì Tiffia mở cửa luôn. Cô có nghĩ thêm nữa cũng chẳng được gì.
– Bây giờ cô rảnh chứ? – Turan cất tiếng hỏi.
– Để làm gì? – Tiffia thắc mắc.
Turan ngừng lại một lúc, mắt nhìn Tiffia một lượt từ trên xuống rồi gật nhẹ đầu, đáp:
– Theo tôi ra ngoài một chút. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Tiffia nhăn mày, vẻ khó hiểu. Cô quả thật đang định ra ngoài, nhưng không hề có ý định theo Turan. Và dù không phải là bận việc gì quan trọng nhưng đi theo cậu ta hẳn không là một lựa chọn tốt.
– Đi đâu? – Tiffia hỏi.
– Đập hộp.
“Đập hộp? Bây giờ?” Tiffia nghĩ thầm. Cô biết là Turan đang rủ mình cùng tới cửa hàng đồng giá để mua hộp, nhưng lại không hiểu vì sao cần mình đi theo.
Tiffia nhớ rằng lần trước, lúc gặp Turan ở cửa hàng đồng giá của khu phố Heimoar thì cậu ta đã nêu được chính xác thứ có trong chiếc hộp mà cô chỉ có thể cảm giác được một chút. Thứ mà cậu ta làm được vượt xa khả năng của cô.
Bình thường, nếu cần bùa chú hay vật dụng cần thiết mà không có nhiều tiền để chi trả thì Tiffia sẽ tìm đến những cửa hàng đồng giá để “đập hộp”. Sở dĩ cô chọn cách này là vì cô có thể cảm ứng được một chút năng lượng tinh linh thoát ra từ trong chiếc hộp và thông qua đó đoán được thứ ở bên trong.
Nhưng khả năng của Tiffia không giúp cô biết được chính xác thứ có bên trong, và cô cũng chỉ có thể nắm biết những năng lượng tinh linh tương ứng với loại nguyên khí mà mình từng sử dụng.
Vậy nên bản thân Tiffia cũng có chút tò mò, cùng hứng thú với lời đề nghị của Turan. Cô thật sự muốn dò xem cậu ta đã dùng cách nào để làm được điều đó. Trực tiếp hỏi hoặc bám theo có thể khiến Turan nổi đóa, nhưng nếu cậu ta tự mời thì cô lại không có lý do gì đi từ chối cả.
– Được. Đi thôi.
Tiffia dứt khoát bảo. Và với câu trả lời đó, hai người chuẩn bị một số biện pháp ẩn giấu thân phận rồi nhanh chóng rời khỏi nhà trọ.
Sáng sớm, mặt trời chỉ vừa mới bắt đầu mọc. Đường phố thành Tailor, dù là một tòa thành sầm uất, nhưng giờ vẫn chỉ có mấy bóng người qua lại.
Địa điểm mà Tiffia cùng Turan đang hướng tới là một cửa hàng đồng giá nằm ở phía tây bắc của tòa thành. Cửa hàng này không phải là lớn, thường chỉ phục vụ những khách hàng mà túi tiền có chút khiêm tốn. Vị trí của cửa hàng cũng vì lẽ đó nằm ở nơi khá hẻo lánh, khác hẳn với một cửa hàng khác nằm ở gần quảng trường trung tâm.
Bù lại, cửa hàng đồng giá này mở cửa toàn thời gian. Bất kể sáng hay tối, nắng mưa hay giông bão gì thì cửa hàng vẫn sẽ luôn phục vụ khách hàng tìm đến. Thậm chí mọi người còn truyền tai nhau rằng ngày mà cửa hàng này đóng cửa, thì cũng là ngày tòa thành sẽ xảy ra thảm họa diệt vong.
Turan có vẻ cũng có hiểu biết về cửa hàng đồng giá này, khiến Tiffia không khỏi thắc mắc. Cậu ta không giống người sẽ kiếm lợi từ những nơi như thế này. Hoặc ít nhất là trong mắt Tiffia, Turan chưa từng thể hiện ra là kiểu người như vậy, dù rằng điều đó có hơi trái ngược với việc cậu ta có thể đoán chính xác thứ bên trong chiếc hộp.