Edit: Mina
Nàng trở nên hư.
Thân là nha hoàn thông phòng của Nhị gia, nàng vốn nên ngoan ngoãn cho Nhị gia cắm vào bụng nhỏ, thế mà nàng lại chơi xấu, muốn xoa cho Nhị gia tiết ra.
Dư An bỗng nghĩ thông suốt, thấy hổ thẹn quá, nàng vểnh cao mông nhỏ, hai chân cũng mở rộng hơn.
“Nhị gia, ta biết sai rồi, sau này không có ý đồ xấu nữa…”
Nhận sai cũng vô dụng!
Hôm nay tiểu nha đầu hư đốn này mà không khóc lóc xin tha, hắn kiên quyết không xuất.
Tuân Quan Lan đen mặt, nắm một bên nãi nhi của tiểu nha đầu, cắm gậy thịt thẳng đứng vào sâu, lúc lui ra chỉ rút một phần, rồi lại đâm vào chỗ sâu trong bụng nhỏ dùng sức cọ xoáy.
Hắn thọc vào rút ra chậm rãi, nhưng sức lực rất mạnh.
“Nhị gia nhẹ chút…”
Thân mình Dư An bị Nhị gia cắm đâm về phía trước, rồi lại bị nắm nãi nhi kéo trở về.
Giữa đùi, bên trong huyệt nhi hút lấy quái vật của Nhị gia, bên ngoài huyệt nhi đỡ lấy túi mang của Nhị gia.
Quái vật cọ bụng nhỏ ê ẩm, thế nhưng túi mang lại cọ làm nàng cực kỳ thoải mái, giống hệt như lúc Nhị gia xoa bóp cho nàng.
Đôi mắt Dư An mơ màng, bất giác vểnh mông nhỏ cao hơn, dán lên phần hông của Nhị gia, làm cho túi mang luôn cọ lên viên thịt châu hồng hồng.
Tuân Quan Lan cọ chậm một lúc, rồi lại đâm nặng một hồi, sau mấy chục lần, phát hiện tiểu nha đầu lại run rẩy đạt cao trào.
Thủy dịch phun ra khắp tứ phía cây gậy thịt, bắn tung tóe nhỏ giọt trên đệm giường, tựa như hạt ngọc trai không ngừng lăn từ trên cao xuống.
Đây là lần thứ ba tiểu nha đầu tiết thân.
Lúc này sắc mặt Tuân Quan Lan mới dịu đi chút ít.
Dư An cảm giác mình sắp bay lên trời, toàn thân mềm nhũn lơ lửng.
Tay chân không chống đỡ được thân mình, trượt dài xuống dưới, nằm sấp trên giường lười nhác rầm rì nũng nịu.
Tuân Quan Lan không cản, cũng đè người xuống theo tiểu nha đầu.
Nhưng như thế vào không đủ sâu, vươn tay rút lấy một chiếu gối trắng lót dưới bụng Dư An, đột ngột đâm vào tiểu huyệt.
Tiểu nha đầu thoải mái, hắn cũng thoải mái.
Huyệt nhi dính đầy thủy dịch, huyệt thịt mềm mụp, như đang say rượu, ngây ngô ôm cây dương vật hút chặt. Miệng huyệt còn xoắn lại từng cơn.
Nhịn không được giật giật, chờ bên hông tê dại vơi đi chút, lại ấn eo tiểu nha đầu tiếp tục.
Lần này hắn không cọ xát nữa mà mau chóng thọc vào rút ra.
Dương vật va chạm qua lại vách tường thịt mềm khít chặt, thủy dịch bên trong tràn đầy bị đâm chảy ra, chạy tới chạy lui, òm ọp òm ọp dính nhớp vang dội.
Dư An hé miệng rên rỉ, trên mặt phủ một lớp ửng hồng, đôi mắt mông lung êm ái.
Hai chân mở rộng, bởi vì Nhị gia cắm nhanh nên có lẽ con quái vật kia cắm đầy huyệt nhi không quá căng, có chút tê tê.
Nhị gia cắm vào, không những tê tê mà còn có chút dễ chịu nữa.
Thoải mái nhất vẫn là chỗ thịt châu, mỗi lần Nhị gia ra vào tận góc, túi mang lại đánh mạnh lên nó.
Hai đợt sóng thoải mái không ngừng cuồn cuộn chảy khắp toàn thân, Dư An cảm giác mình lại sắp bay lên rồi.
Tiểu nha đầu lại đang sít chặt.
Tuân Quan Lan hít thở khó khăn, nhịn xuống khoái cảm, chậm rãi đưa đẩy, làm dương vật lấp kín huyệt nhi, không cho nó nhắm lại.
Mấy lần cắm sâu, một dòng nước ấm áp phun trào, chiếc ô đón đầu bịt lại, cả cây gậy thịt run lên vài cái.
Tuân Quan Lan hô hấp dồn dập, mạnh mẽ cắm vài cái giảm bớt khô nóng.
Chỗ giao hợp của hai người phụt vang, dịch nhầy bắn ra, ướt hết cả chiếc gối lụa nhỏ.
Dư An chảy mồ hôi nhễ nhại ghé trên giường, đôi mắt mê man, đầu chóp mũi không ngừng hút khí hô hấp, cơ thể mềm như bông, như chìm trong hồ nước, tay không nâng lên được, chân cũng mềm nhũn không cử động được.
Lúc lấy lại tinh thần, khoái cảm vẫn truyền đến, như có lông chim trêu đùa các điểm cười trên toàn thân vậy.
Dư An có chút sợ sệt, có lẽ nào nàng thoải mái đến hồn bay lên trời không.
Càng nghĩ càng sợ, run run, giãy giụa ôm lấy cánh tay Nhị gia.
Thở hồng hộc: “Nhị, Nhị gia, ta không chịu nổi, cầu xin Nhị gia, mau tiết cho ta đi…”
Không cho.
Tiểu nha đầu vẫn chưa khóc đâu.
Đôi mắt Tuân Quan Lan thâm trầm, thẳng lưng, bụng dưới căng chặt.
Tiếng bạch bạch thanh thúy vang lên không dứt bên tai, huyệt khẩu ướt tí tách, thịt châu cũng bị túi mang đập vào sưng đỏ, nhưng lại rất thoải mái.
Dư An lạc mất hồn một hồi, cuống quít lắc đầu cho tỉnh táo, quẫy quẫy chân mềm vô lực, gấp đến độ rớt nước mắt.
“Nhị gia, ta không được, ta sợ…”
Sợ thoải mái bay thẳng lên trời.
Tiểu nha đầu không chịu nổi, khóc lóc cầu hắn.
Ngực Tuân Quan Lan hết nghẹn cơn tức, chậm lại động tác, khàn giọng hỏi nàng: “Ta làm ngươi bao lâu rồi?”
Dư An nức nở đáp: “Nửa, nửa canh giờ.”
“Lặp lại lần nữa.”
“Nửa canh giờ.”
Tuân Quan Lan tâm tình tốt lên, ra vào vài cái, vui sướng tiết cho tiểu nha đầu.