Edit: Mina
Dư An trở lại trong viện gặp phải Chu ma ma.
Chu ma ma nhìn với ánh mắt kỳ lạ đánh giá nàng vài giây, chậm rãi nói: “Đại phu nhân vừa sai người mang tặng ngươi một cuộn vải lanh màu xanh nhạt, ta để nó trong phòng của Nhị gia rồi đấy.”
“Cảm ơn ma ma.” Dư An mừng rỡ.
Vải lanh tuy không đắt bằng vải lụa, nhưng một cuộn cũng đến vài lượng bạc.
Cuộn vải tốt như vậy mà lại không thể cầm đi đổi bạc, thật đáng tiếc, Dư An vuốt mặt vải lanh trơn bóng, vẻ mặt tiếc nuối.
Tại sao Nhị gia lại chê yếm cũ của nàng chứ, nó cũng chẳng bị rách chỗ nào, mặc bên trong đâu có ai nhìn thấy.
Nhị gia thật lạ lùng.
Dư An nhặt tóc xong, gấp phẳng đệm chăn vuông vắn, tiếp đó cắt vải lanh làm yếm.
Thêu họa tiết gì bây giờ?
Chắc Nhị gia sẽ không chê họa tiết trên cái yếm mới này không đẹp, rồi lại không cho nàng mặc nó lên giường đâu nhỉ.
Dư An nghĩ nghĩ mọi người thường thêu hình vẽ gì, bắt đầu hạ mũi kim.
Buổi trưa, Tuân Quan Lan đã dùng qua bữa trưa, trở về phòng thay quần áo. Dư An vội vàng đứng dậy hầu hạ.
Tuân Quan Lan lơ đãng liếc nhìn trên mặt bàn, dừng lại, tầm mắt rơi trên chiếc yếm thêu được một nửa.
Tiểu nha đầu muốn giữ chân hắn ở lại phòng đến thế cơ à. Đêm qua không cho nàng mặc yếm cũ lên giường, hôm nay đã thêu ngay chiếc mới rồi.
Tuân Quan Lan nhìn kỹ một lát, nói: “Hỉ thước đăng mai (*) không đẹp.”
Sao Nhị gia biết nàng đang thêu hình gì trên yếm nhỉ?
Dư An nhìn theo tầm mắt của hắn, a! nàng quên mất phải giấu yếm đi.
Dư An nóng nảy đứng dậy, suýt nữa cột chặt đai lưng.
Tiểu nha đầu đỏ mặt.
Tuân Quan Lan giãn mặt mày: “Chiếc sau đừng thêu hỉ thước đăng mai nữa.”
“Vậy thêu cái gì mới được?” Dư An nhỏ giọng hỏi.
Thêu cái gì à.
Tuân Quan Lan nhìn ngực tiểu nha đầu phình phình, suy nghĩ một lát, “Thêu hai trái đào hồng phấn.”
Chưa nghe thấy thêu trái đào trên yếm bao giờ, Nhị gia nghĩ ra ý tưởng kỳ lạ ở đâu vậy?
“Vâng, Nhị gia.”
Tuân Quan Lan đổi xiêm y xong, đi về hướng thư phòng.
Dư An tiếp tục thêu hỉ thước đăng mai, lại thầm thì trong lòng nên thêu trái đào hồng phấn như thế nào.
Thêu mỗi hai trái đào rất kỳ cục, nếu không thì, thêm một nhánh cây với vài chiếc lá con.
Nghĩ đến đó, hình như cũng khá thú vị.
Không biết có hợp ý của Nhị gia không.
Dư An thêu xong hỉ thước đăng mai, đứng dậy đi lại hai vòng, nghỉ tay một lát, lại bắt đầu thêu chiếc yếm khác.
Thêu thêu, bất giác phát hiện có gì đó không đúng. Nhìn nhìn trái đào phấn hồng trên nhọn dưới tròn, lại nhìn nhìn ngực của mình.
Chẳng phải hình dáng của trái đào kia là bầu ngực hay sao.
Nhị gia là đồ cực kỳ xấu xa!
Dư An thẹn quá hóa giận, nhất thời quên mất lời căn dặn của lão thái thái.
Nàng không muốn thêu chiếc yếm này.
Tức giận cầm lên định vứt vào sọt kim chỉ, trong đầu bỗng nhảy ra một câu: Đây là vải lanh, đáng giá những mấy lượng bạc.