Edit: Mina
Ngày trước, lúc làm nha hoàn của lão thái thái, Dư An nằm ngủ chính là giường ván gỗ.
Bây giờ trở thành nha hoàn thông phòng của Nhị gia, được ngủ trên chiếc giường lụa mềm, thật là một cái trên trời, một cái dưới đất.
Vừa mới tỉnh ngủ, ngoại trừ bụng nhỏ đau xót đau xót, các chỗ khác đều cực kỳ thoải mái.
Thừa dịp Nhị gia chưa tỉnh, cọ tới cọ lui trên giường.
Đây chính là tơ lụa đó, nghe nói một cuộn trên dưới mười lượng. Tính toán, nàng không ăn không uống tích cóp tiền tiêu vặt nửa năm mới đủ tiền mua một cuộn.
“Nhị, Nhị gia?”
Nhị gia tỉnh từ lúc nào?
Dư An ngẩn người, trong ánh mắt tĩnh lặng đến ngưng trệ của Nhị gia chậm rãi kéo kéo chăn che đến dưới đôi mắt.
Sáng sớm bị quấy nhiễu tỉnh, tiểu nha đầu nằm trên giường hắn vặn vẹo như một con sâu đo.
Tuân Quan Lan nhắm mắt, hỏi: “Ngươi vặn cái gì?”
Dư An xấu hổ: “Giường của Nhị gia thật thoải mái.”
Ý ban đầu Dư An muốn nói là giường lụa của Nhị gia rất thoải mái, nhưng kết hợp với biểu cảm ngượng ngùng của nàng, lời này lọt vào tai Tuân Quan Lan lại thành ý nghĩ sâu xa khác.
Tiểu nha đầu nói ở hắn trên giường thực thoải mái.
Đổi một loại từ khác để nói, tiểu nha đầu đang hướng hắn cầu hoan.
Đêm qua còn khóc còn nháo làm loạn không cho cắm vào, vậy mà vừa tỉnh ngủ đã câu dẫn hắn ngay được, hắn làm cho nàng rất thoải mái sao?
Tuân Quan Lan cân nhắc một chút: “Sáng nay trong hiệu thuốc có khách tới trả tiền hàng, tối đến lại cho ngươi sau.”
Nhị gia muốn cho nàng cái gì? Nàng không hề đòi Nhị gia thứ gì mà.
Dư An nghi hoặc nhìn Nhị gia.
Tuân Quan Lan nói: “Ngươi chờ không kịp?”
Dư An vội vàng lắc đầu: “Đa tạ Nhị gia.”
Mặc kệ là cái gì, tóm lại cứ đồng ý trước chắc chắn không sai.
Lại nhìn, quả nhiên Nhị gia lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Giờ mẹo một khắc, hai nha hoàn bưng nước tiến vào, chuẩn bị hầu hạ Tuân Quan Lan rửa mặt chải đầu thay quần áo.
“Đi nói với Chu ma ma, sau này các ngươi không cần hầu hạ nữa,” Tuân Quan Lan nói, nhìn tiểu nha đầu đang đứng một bên, “Lại đây.”
“Vâng, Nhị gia.”
Dư An liếc nhìn hai nha hoàn lã chã chực khóc, tâm tình có chút nặng nề. Nàng cướp mất việc làm của người khác.
Nhưng rất nhanh sau đó Dư An phát hiện ra rằng hai nha hoàn không phải lã chã chực khóc, mà là mừng rỡ đến chảy nước mắt.
“Mau chút.”
“Áo ngoài chưa cột chặt.”
“Ngọc bội đeo bị lệch.”