Edit: Mina
Cái yếm màu xanh nhạt bị vén sang một bên, chừa lại nửa bên che đậy nãi nhi.
Trái đào thêu trên áo yếm nửa bên kia sinh động như thật, hệt như đang ganh đua với nãi nhi non mềm.
Tuân Quan Lan cho rằng, luận hình dạng, nãi nhi của tiểu nha đầu căng mọng hơn; luận màu sắc, vẫn là nãi nhi của tiểu nha đầu hồng hào hơn.
Luận tính chất, trái đào càng lộ rõ sự thua kém nãi nhi của tiểu nha đầu.
Lúc nắm nãi nhi trong tay, trơn mượt đàn hồi, dù xoa bóp thế nào, vừa buông tay nó lại ngay lập tức khôi phục dáng vẻ đầy đặn ban đầu.
Chỉ có một thứ không bằng trái đào là nó không có nước ép.
Cũng may ăn vào có vị ngọt thanh khiết không ngán, quanh năm bốn mùa đều có, ăn hoài ăn mãi không chán.
Sao Nhị gia cứ thích mút nãi nhi của nàng thế nhỉ, bên trong cũng đâu có sữa.
Nhưng môi Nhị gia ấm áp, thỉnh thoảng còn dùng đầu lưỡi liếm nhẹ nhũ tiêm làm nàng thoải mái vô cùng.
“Ưm…”
Tay Nhị gia chui vào quần lót, bao phủ hoa huyệt.
Nhị gia còn có thể xoa chỗ đó của nàng nữa không nhỉ.
Tiểu nha đầu tự mình mở rộng hai chân.
Tuân Quan Lan nhìn gò má ửng đỏ của tiểu nha đầu, thích được hắn sờ đến vậy cơ à.
Chưa xoa thủy dịch đã tràn đầy cửa huyệt, ướt dầm ướt dề.
Đầu ngón tay lột cánh hoa, hai ngón tay đi vào, tiểu huyệt co rúm, rồi lại giãn ra, mềm nhũn như một hang động thịt băm.
Nước nôi đầy đủ, không cần ngón tay nới lỏng huyệt nhi, tiểu nha đầu đã tự mình thả lỏng đợi chờ hắn.
Tuân Quan Lan rút tay về, vỗ nhẹ mông nhỏ của tiểu nha đầu.
“Sao Nhị gia lại đánh ta?”
Dư An lắc mông cọ cọ chăn đệm.
May mắn tiểu nha đầu ngốc không biết tại sao. Nếu không sau này ngày nào cũng nghĩ đủ mọi cách dụ dỗ hắn mất.
“Ta không thể đánh ngươi?”
Tuân Quan Lan giương giọng, cự căn nóng rực đỡ trước cửa huyệt chật hẹp, nâng eo tiểu nha đầu tiến vào.
Tất nhiên là có thể, nhưng nàng có chơi xấu chọc giận Nhị gia đâu.
Dư An lơ đãng nghĩ đến chuyện này, quái vật của Nhị gia đã cắm vào trong bụng nhỏ.
Chẳng lẽ tại Nhị gia chưa vân vê thịt châu cho nàng nên bụng nhỏ mới cảm thấy trướng trướng sao.
Cái cảm giác này giống hệt hồi nhỏ nàng ăn tham, cắn một miếng bánh bao to nuốt mãi không trôi, miệng cũng không khép lại được.
Lâu dần miệng mỏi nhừ, không ngậm được, nước miếng chảy dọc theo khóe miệng.
Cửa huyệt của tiểu nha đầu lại có nước chảy ra, giữa bắp đùi ánh lên tia sáng ướt át.
Tuân Quan Lan cảm giác côn thịt cương cứng hơn.
Dư An cong lưng rên rỉ, Nhị gia liên tục cắm vào rút ra, không nhịn được nữa, nàng ôm bả vai Nhị gia cọ cọ.
“Nhị gia chậm chút chậm chút, ta trướng quá…”
Huyệt nhi của tiểu nha đầu nhỏ hẹp, nhưng sau khi cắm liên tục hai đêm liền, mật nước ra nhiều, không đến nỗi trướng không chịu nổi.
Dụ dỗ hắn thành công rồi, lại cố ý làm nũng muốn hắn quan tâm đây mà.
Tiểu nha đầu ngốc, liếc mắt suy đoán chút liền biết tỏng cái tâm tư này.
Nhưng cũng vì dễ bị nhìn thấu nên mới có vẻ ngây thơ đáng yêu, không làm người ta khó chịu.
Hơn nữa nảy ra chút tâm tư này đều bởi vì hắn, không gây ảnh hưởng lớn gì, coi như tình thú chốn khuê phòng cũng được.
Tiểu nha đầu muốn chậm lại đúng không?
Tuân Quan Lan rút ra một chút, để lại đầu nấm ma sát cửa huyệt tiểu nha đầu, lát sau rút ra tận gốc, cọ cọ hai cánh hoa huyệt béo mập, tiếng nước lộc cộc vang lên.
Như này không cộm cũng không trướng, nhưng Nhị gia làm thế phía dưới lại ngứa ngáy râm ran.
Dư An lại ôm Nhị gia cọ cọ.
“Sao Nhị gia không tiến vào, ta, ta không cộm nữa rồi…”
Hơi chút thăm dò tiểu nha đầu đã tự mình để lộ dấu vết. Huyệt nhi ướt lầy lội rõ ràng mời gọi hắn mau tiến vào.
Tuân Quan Lan bóp nãi nhi phình phình của tiểu nha đầu: “Lúc thì bảo trướng lúc lại bảo không trướng, đồ nói dối.”
Nàng không có nói dối đâu.
Nhưng Dư An không giải thích, vội vàng lấy lòng: “Nhị gia ta sai rồi, Nhị gia đừng phạt ta.”
“Muốn ta cho ngươi?”
“Muốn,” Dư An xấu hổ chớp mắt, “Nhị gia cho ta đi…”
Dạy tiểu nha đầu lấy lòng.
Thấy thế Tuân Quan Lan chậm rãi đâm thẳng vào, chậm rãi đưa đẩy.
Mật huyệt bị quấy trộn càng thêm nhão dính, vách huyệt dán chặt cự căn không rời.
Chỗ kết hợp của hai người kêu vang bạch bạch, âm thanh xuyên qua da thịt, cào ngứa xương cốt.
Dư An thả lỏng thân mình, bắt đầu khe khẽ rên rỉ.
Lại một đêm thâu hoan.
Buổi trưa hôm sau, Tuân Quan Lan trở về thay xiêm y rồi ra cửa, Dư An dọn dẹp xong cũng ra cửa.
Hôm nay Vương ma ma có ở nhà trước.
Vương ma ma kéo Dư An đến một góc ngồi xuống: “Ta nghe nói hôm qua ngươi tới tìm ta. Có chuyện gì, Nhị gia lại đổi trò mới làm ngươi?”
“Không có, ta tới cảm ơn ma ma.” Dư An ngượng ngùng nhìn Vương ma ma, lại cúi đầu, đấm bóp chân cho bà.
Vương ma ma đánh giá Dư An, cười nói: “Nữ nhân được nam nhân tưới tắm đúng là khác hẳn, khuôn mặt bỗng trở nên tươi tắn, rạng rỡ như hoa cỏ tháng ba vậy.”
Ma ma lại bắt đầu không đứng đắn.
Dư An vội tránh đề tài: “Ma ma, nói nhỏ với ngươi, Nhị gia muốn dạy ta đọc sách đó.”
Nhị gia tốt vậy sao?