Chương 90: Công thành ý toại
Khánh nóng mắt muốn xua nghìn quân lên đánh nhưng trên bầu trời có hai chấm đen, chúng là đá! Một trong hai cục đá tròn rơi xuống thửa ruộng cách chỗ Khánh đứng khoảng mười trượng.
Một hòn đá dằn mặt?
Khánh díp đôi mắt nhìn những quân sĩ còn nằm ở ruộng gần tháp canh cũ, cố nén cơn giận. Quả nhiên kẻ mạnh có quyền kiêu ngạo, cả nghìn binh sĩ cờ phướn rợp trời mà chúng thản nhiên thổi cơm như chẳng hề có chuyện gì.
Ngạn thì thào:
-Sứ tướng, ngài xem đi. Lòng sông rộng hơn trăm trượng mà chúng bắn được đến tận đây. Thứ kỳ lạ đó có thể bắn xa đến hai trăm trượng, thật kinh khủng.
Khánh nghiến răng:
-Ta biết chứ. Chúng có chuẩn bị, bây giờ cho quân xông lên thì hai, ba trăm t·ử t·rận nhưng… - Khánh cười khổ. - Chúng nó nhảy tõm xuống sông bơi chế giễu chúng ta. Ấy là chưa kể binh sĩ thấy những hòn đá rơi như mưa thì…
-Bây giờ chúng ta phải làm sao?
-Ông lên đó gặp, hỏi xem bọn chúng muốn gì? Và nói chúng ta muốn thu xác binh sĩ. Sứ giả của bọn chúng đang ở trong thành, hai bên đang nói chuyện cớ sao chúng lại làm vậy.
Kiều Công Ngạn rút kiếm ra khỏi vỏ đưa cho quân sĩ cạnh bên rồi cùng một quân sĩ cầm kỳ hiệu đi lên nói chuyện. Đám đang thổi cơm cũng có hai kẻ tiến lại, hai bên gặp nhau nơi quân sĩ của Hoàng Ngưu kẻ c·hết, kẻ b·ị t·hương đang rên rỉ. Dù Ngạn giữ vẻ mặt bình thản nhưng trong lòng dâng lên vài cảm xúc khó tả. Những cung thủ, kẻ ít thì trúng hai mũi tên, kẻ nhiều thì dăm bảy mũi cắm đầy ngực. Nhiều kẻ vỡ đầu, b·ị t·hương nơi tay chân, một số bị chông tre cắm trên người.
-Tả Tướng quân, chúng ta nghe danh ngài đã lâu. Nay được gặp ngài thật là vinh hạnh. Ta tên Hổ, là chỉ huy của những người này.
Ngạn hỏi vài câu, Hổ đáp trôi chảy. Đại ý là bọn Hổ chuẩn bị đóng trại ở đây để đón gia quyến của binh sĩ Thiên Đức nơi bờ Bắc theo lệnh chủ tướng chứ không có ý gì khác.
-Các người phạm đến đất của Vũ Ninh vương là sai. Sứ giả của các người đang ở thành Bát Vạn, các ngươi làm như này chẳng phải sẽ làm khó cho sứ giả các ngươi ư?
-Bẩm Tả Tướng quân, chủ tướng của bọn ta nói rằng Vũ Ninh vương sẽ ưng thuận cho gia quyến binh sĩ Thiên Đức về bờ Nam. Bọn ta không có ý đánh, là do quân của Tả tướng quân đánh bọn ta trước. Phận làm tôi, bọn ta chỉ biết thừa hành chứ nào biết gì.
-Các người đừng nên cao ngạo, ngông cuồng.
-Thưa Tả Tướng quân, bọn ta nhận lệnh thì thừa hành. Đêm nay ông Trương Lôi dẫn năm trăm quân sang đóng trại. Tả Tướng quân, ngài đã sang sông hẳn biết, thần khí của Thiên Gia Bảo Hựu mạnh đến mức nào nhưng chúng ta không muốn đánh ai, chỉ muốn an phận làm ruộng cày bừa.
-Ngươi nói vậy là muốn doạ bọn ta?
-Thưa không, Tả Tướng quân an lòng. Bọn ta nhận lệnh như nào thì làm như vậy. Bọn ta không được phép vào sâu quá năm mươi trượng từ bờ sông, cũng không được về cho đến khi ông Trương Lôi kéo sang. Ngài chỉ huy nghìn người hẳn biết quân lệnh như núi.
-Hừ! Bọn Thiên Đức các người kẻ nào cũng dẻo miệng. Có thật các ngươi sẽ chỉ ở đây không?
-Tả Tướng quân, ngài xem. Bọn ta có dăm chục người sao dám làm bậy?
-Những mũi tên này là sao? Các người kéo sang cả vài trăm người mà xảo trá. Năm mươi kẻ các ngươi hạ được chừng này binh sĩ của ta ư?
-Bẩm Tả Tướng quân, bọn ta dăm chục có thể chống lại hai trăm vì có nỏ Liên Châu, một lần bắn sẽ phóng ra mười mũi tên thì chỗ quân sĩ này đã là gì.
-Trên đời có thứ đó?
-Tả Tướng quân ngài không tin cứ đem trăm cung thủ ra thử. Quân ngài bắn được một lượt thì đã thành con nhím cả rồi, ta có sao nói vậy.
Nói thêm vài điều, hai bên trở lại vị trí cũ. Kiều Công Ngạn nói với Khánh về nỏ Liên Châu và tận mắt thấy binh sĩ tử thương dính vài mũi tên cùng lúc. Kiều Công Ngạn nào biết bọn Hổ tặng thêm cho những cung thủ t·ử t·rận mỗi kẻ thêm vài mũi để lời nói vống đáng tin. Mà đối phương tin thật, có muốn không tin cũng khó.
Vậy là ngoài dàn ná bắn đá thì Khánh biết quân Thiên Đức còn có thứ nỏ bắn liên thanh. Hai thứ binh khí nằm ngoài hiểu biết của Khánh và thuộc tướng.
Nhóm quân Thiên Đức không cản việc thu xác nhưng mỗi lượt chỉ bốn người cùng xe bò kéo. Bọn Hổ giúp khiêng tử sĩ và những kẻ b·ị t·hương lên xe bò và luôn miệng nói với những binh sĩ đến thu gom rằng đây là việc chẳng đặng.
- Lên nhiều c·hết nhiều, lên ít c·hết ít. - Hổ than thở. - Bọn ta chả thiệt người nào. Cung thủ bên này thật kém, bắn đã không trúng lại còn chậm.
Khánh giao quyền chỉ huy cho Ngạn rồi trở về thành, trong lòng có bao suy tính. Khánh cần gặp Vũ Ninh vương bẩm báo mọi chuyện.
-Hiện thời ta đông hơn nhưng bọn chúng có những binh khí lạ mà mạt tướng chưa từng thấy. Chúng có thể ném đá to bằng quả bưởi lớn xa đến hai trăm trượng có lẻ. Ngoài ra thứ chông tre cũng rất lợi hại, thưa Vương.
-Chả lẽ không có cách nào đánh đuổi bọn chúng?
-Thưa Vương, quân của chúng ta không thể đến gần. Mạt tướng đã xem xét kỹ, cung thủ của chúng ta không thể bắn đến chỗ chúng ngồi nấu cơm. Bọn này ngang ngược ắt có m·ưu đ·ồ, chúng tự tin đến vậy, nếu chúng ta cho quân lên, không những thiệt hại nặng mà lòng quân còn dao động. Chúng ta không hiểu gì về chúng, phải có lý do nào đó bọn Trương Lôi mới dễ dàng trở giáo với chúng ta.
-Hừ! Bọn tiểu nhân chỉ đắc chí được một lúc, kiêu binh tất bại. Chúng là đám ngựa non háu đá, muốn thể hiện bản thân.
-Theo mạt tướng, cần phải có kế hoãn binh chờ chế ra được binh khí như của chúng mới tính dạy cho bọn ngỗ ngược một bài.
-Có làm được không?
-Bọn chúng làm ra được thì chúng ta cũng phải cố mà tìm tòi nếu không ngày sau…
Vũ Ninh vương thở dài:
-Ta và ông đã quá coi thường kẻ đứng đầu quân Thiên Đức. Trước cứ nghĩ lão Phạm Tu bày trò nhưng nay rõ rồi, Phạm Tu không bao giờ hành sự kiểu trẻ con như vậy. Ông bảo người đi gọi Nhật Hiệu, chúng ta phải tính cho kỹ, không thể để đám trẻ ranh trêu ngươi như vậy. Các sứ quân khác mà biết thì coi khinh chúng ta ra mặt.
-Đám gia quyến của bọn như Trương Lôi, Vương có định cho sang bên ấy không?
-Toàn đám đàn bà, trẻ con và người lớn tuổi, chúng ta giữ lại có lợi gì? Chưa kể đó là mầm mống sau này.
-Nhưng có thể dùng bọn họ làm con tin ạ.
-Ta và ông dùng đao định giang sơn, đem đàn bà, trẻ nhỏ ra uy h·iếp đối phương thì trong quân sẽ ra sao? Thứ nữa, bọn Trương Lôi không phải kẻ tuyệt tình. Ta cho chúng một ân huệ, những kẻ trượng nghĩa như bọn hắn liệu có làm bậy?
Điều này Vũ Ninh vương đã nói đúng và Chương cũng đã dự liệu trước.
-Ông cũng nghe rồi, trong quân với ngoài chợ kháo nhau, bọn Thiên Đức anh hùng mã thượng. Đánh là đánh, thua rồi thì cho về, kẻ b·ị t·hương chúng còn cứu rồi mới trả. Ta không ưa thằng ranh chủ tướng ấy nhưng ta trọng cái nghĩa khí của hắn. Ông và ta chẳng lẽ không bằng thằng trẻ ranh à?
-Còn bạc với gạo chúng đòi, Vương tính sao?
-Nhật Hiệu là kẻ mồm mép, cần bàn với hắn trước rồi cho hắn đi sứ. Ông phải nhớ, không được để bọn Trương Lôi sang đây. Lòng quân dao động thì ông có yên được không?
-Vương anh minh!
-Không, điều ấy chỉ thể hiện thằng ranh Thiên Đức ấy là bậc kỳ tài đấy. Nó toan tính rất chặt chẽ, bắt chúng ta phải làm nhưng lại để mặt mũi. Ngày nào đó ta cũng muốn gặp hắn xem nhân dạng ra sao, con cái nhà nào.
Đoạn Vũ Ninh vương cảm thán:
-Sứ giả của bọn chúng là nữ nhân đáng tuổi con ta mà ăn nói cặn kẽ, nhìn lũ chúng ta kẻ nào cũng ngoài băm cả rồi. Ông cũng nên chú ý trọng dụng người trẻ vì ta hay ông rồi cũng theo tiên tổ, biết lấy ai chèo chống đất này đây?
Khánh ra nói binh sĩ gọi Nhật Hiệu đến, trong khi chờ đợi, Vũ Ninh vương căn dặn Khánh đôi điều.
Nhật Hiệu sau khi nghe tỏ tường ý định của Vũ Ninh vương liền mách vài kế nhỏ. Hiệu không muốn quân Thiên Đức đắc ý. Vũ Ninh vương nghe thì cho là phải, liền cho triệu kiến sứ giả của Thiên Đức đến phủ.
-Xét thấy mong muốn cha mẹ đoàn tụ với con cái, vợ gần chồng, con gần cha, ta sẽ đáp ứng nguyện vọng của các người về việc cho gần ba nghìn người già trẻ của binh sĩ Thiên Đức từ bờ Bắc qua bờ Nam.
-Vương anh minh khoan hoà, đội ơn Vương. - Duệ chắp hai tay đáp lễ.
-Dăm ngày sau những gia quyến ấy sẽ được đưa đến bờ sông, chỗ các ngươi ngày đêm phá quấy. Ngươi trở về hãy báo chủ tướng của ngươi lập tức cho dừng ngay những hành động càn quấy. Ta đáp ứng các người, trước là vì lòng nhân, sau là vì bách tính chứ không phải các ngươi làm càn mà ta chịu. Ngươi hiểu chứ?
-Thưa Vương, lời của Vương sẽ được tiểu nữ báo cho chủ tướng ngay ạ. Đội ơn Vương.
-Còn về hai mong muốn là bạc và gạo, ta biết các người còn đói khổ nhưng không thể đáp ứng ngay được vì ta không biết các người có thiệt hại chừng ấy hay không. Hẹn ngươi hai ngày sau, ta sẽ sai người đi sứ, gặp chủ tướng của ngươi để truyền ý của ta cũng như thương lượng.
Duệ thêm lần nữa cúi đầu tạ ơn. Vũ Ninh vương nói thêm:
-Ta trọng người có nghĩa khí, chủ tướng các người đối đãi tử tế, lại thả cho nhiều binh sĩ về, hắn có lòng nhân cớ sao ta lại không? Có điều trước đây vì có kẻ nói lời xằng bậy sinh ra hiểu nhầm dẫn đến cảnh binh đao. Ta mong rằng sau thiện ý của ta, chủ tướng của ngươi hiểu mà hành xử cho đúng.
-Vũ Ninh vương là người anh minh, tiểu nữ chỉ biết vâng lời. Ba nghìn gia quyết và ba nghìn Thiên Đức quân sẽ không quên ơn của ngài. Chủ tướng của tiểu nữ có dặn, nếu Vương cho gia quyến binh sĩ sang sông thì chủ tướng nợ ngài một ân tình.
Đoạn Duệ lấy ra một miếng sắt nhỏ hình chữ nhật dâng lên. Vũ Ninh vương cầm lấy nhưng không hiểu miếng sắt vô tri có ý nghĩa gì.
-Thứ này đích thân chủ tướng của tiểu nữ làm ra tặng cho Vương. Ngày sau nếu Vương cần giúp sức, hãy sai sứ đem thứ ấy gặp chủ tướng.
-Cái gì? Thứ này? Ý ngươi là ta cần chủ tướng của ngươi giúp sức ư?
-Chủ tướng của tiểu nữ biết Vương quân hùng tướng mạnh nhưng Tôn Trung Từ là kẻ lòng dạ thâm hiểm, dòm ngó đất của Vương. Nếu có ngày Tôn Trung Từ đánh với Vương, chủ tướng của tiểu nữ trước là không lợi dụng tình hình đánh sang bờ Bắc, sau là giúp Vương đánh Tôn Trung Từ vì đó là người có mối cừu với chủ tướng của tiểu nữ.
-Ồ, thật ư? Chủ tướng của các ngươi thật khiến người ta tò mò. Được, hắn đã có lòng thì ta nhận, để xem hắn thực lòng đến đâu.
Vũ Ninh vương đáp lễ chủ tướng Thiên Đức quân một con ngựa tốt nhưng Duệ lại xin đổi gà, vịt và lợn bởi Duệ nói Thiên Đức quân chỉ muốn quân sĩ ăn no bụng chứ ngựa tốt không biết dùng vào việc gì. Vương lấy làm lạ song vẫn cho ngựa cùng gà, lợn, vịt mỗi thứ năm mươi cặp.
-Vũ Ninh vương cũng không tệ hả?
Lâm Uyển Như nói với Duệ khi cả hai được hộ tống ra hướng bờ sông.
-Gieo nhân nào sẽ gặt quả nấy, ông ta cho những thứ này, cho dân sang sông đoàn tụ thì ông ấy để cho bản thân một đường lui. Chủ tướng của chúng ta sẽ không đụng đến ông ấy, ít nhất cho đến khi chiếm xong Siêu Loại.
-Còn ý giúp sức đánh Tô Trung Từ, em thấy sao?
-Chả phải chủ tướng đã nói với chị rồi à? Kinh đô là nhà chị, chị sẽ về nhà. Nếu Tô Trung Từ không đánh Vũ Ninh vương thì cũng sẽ phải đánh còn như thế nào thì… em chả biết.
-Sợ là mấy ông già sẽ đều trở thành quân cờ cả.
Hai cô gái mím môi cùng nhau cười khúc khích bởi mục đích chuyến đi sứ xem như đã hoàn thành đúng như dự liệu.
Duệ và Lâm Uyển Như trở về Thiên Đức quân cùng đàn gà, vịt, lợn khiến ba quân bàn tán rất xôm. Hai cô gái đã làm được một việc lớn khiến dân trong vùng dần dà đều biết cả.
Chương nói với ba quân, chiến công lớn này đều do Duệ và Lâm Uyển Như tính kế, ấy là vì muốn ba quân sẽ được đoàn tụ với người thân.
Còn phần thưởng đặc biệt như Uyển Như yêu cầu là một cái thơm lên má, Chương bảo ba cô gái thương lượng với nhau, nếu cả ba đồng ý thì Chương sẽ thơm mỗi cô một cái.
Thiên Bình thấy tự nhiên lộc rơi xuống đầu, lại còn cảm nhận rõ ràng rằng Chương để cho cô quyết… đại sự như chính thất nên không suy nghĩ nhiều. Ba cô gái xếp hàng nhắm tịt mắt sau bữa cơm tối nhưng Chương giữ đúng lời hứa, chỉ thơm lên má mỗi nàng một cái. Ba cô nàng đòi thơm má còn lại, Chương cũng chiều theo nhưng chỉ có vậy.
Uyển Như mạnh dạn hỏi Chương có ý lấy các cô làm vợ không, Chương bảo nơi này quá chật chội và không nói gì thêm. Ba cô gái ngầm hiểu với nhau và thống nhất phân ngôi thứ, thậm chí còn bàn với nhau cần phải sớm đánh Siêu Loại vì nơi ấy có nhà lớn!
Lý Lệnh công nếu biết cơ đồ bản thân tạo dựng hơn chục năm trời chỉ vì mong muốn mau có nhà lớn của ba cô gái nhỏ mà sớm mất vào tay kẻ khác sợ là không cam tâm, vạn kiếp bất phục.