Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 81: Ta muốn đến Đường Vỹ




Chương 81: Ta muốn đến Đường Vỹ

Lâm Uyển Như thúc ngựa phi nhanh như thể sợ sẽ bỏ lỡ những cảnh ngoạn mục. Chi Lan cùng bốn bảo tiêu theo sau nhưng mới được hơn dặm đường thì bị quân sĩ Thiên Gia Bảo Hựu chặn lại. Binh sĩ của Kiều Công Ngạn kẻ b·ị t·hương, người t·ử t·rận nằm la liệt trên cánh đồng. Thiên Gia Bảo Hựu quân từ trong ba làng đổ ra, ngoài quân sĩ còn có cả người lớn tuổi và trẻ em.

Lâm Uyển Như thấy những đứa bé tầm mười tuổi cả trai lẫn gái nhặt nhạnh binh khí chất lại thành những đống nhỏ. Người lớn tuổi tản ra kiểm tra quân sĩ của đối phương, kẻ nào b·ị t·hương liền mau chóng được khiêng đi. Kẻ nào kẻ nấy tất bật nhưng không nhốn nháo, nhìn kỹ sẽ thấy quy củ. Những hình ảnh này gợi cho Lâm Uyển Như rất nhiều suy nghĩ. Bất giác cô nhìn về hướng cổng làng Nhất Vạn, nơi ấy có một nhóm hơn chục người đang đứng xem toàn cảnh. Một người lớn tuổi khoác áo bào, đội mũ đâu mâu, phía sau lưng kỳ hiệu nhỏ tung bay. Uyển Như đoán đấy chính là Tả Đô đốc Phạm Tu, vị danh tướng đôi lần cô đã nghe kể khi còn nhỏ và khi đến vùng này buôn bán giao thương, gần đây cô được nghe nhiều hơn.

-“Quả nhiên danh tướng vẫn là danh tướng, không phải chỉ là cái danh. Những đứa bé kia dăm năm nữa sẽ thành những quân sĩ có kỷ cương và trung thành.”

Uyển Như thầm nghĩ rồi quay sang nhìn phía bờ sông. Thiên Gia Bảo Hựu quân dàn hàng ngang dùng tiễn, lao nhắm xuống sông Thiên Đức hạ thêm những binh sĩ xấu số. Tiếng hò reo dậy đất. Đằng xa kia có mấy thứ kỳ lạ đặt giữa đồng và mỗi lần Uyển Như thấy cái cần dài như làm từ tre bật v·út lên thì thứ gì đó bắn sang bên bờ Bắc. Lòng sông rộng cả trăm trượng mà sao những thứ ấy có thể ném xa như vậy? Uyển Như muốn đến gần xem rõ nhưng cô không được phép đi qua. Thiên Gia Bảo Hựu quân đã dàn hàng tạo thành một hàng ngang chắn lối yêu cầu cô quay lại.

-Ta muốn đến Đường Vỹ thôn!

Lâm Uyển Như nói khản cổ nhưng quân sĩ như thể không nghe thấy. Nhớ đến miếng sắt nhỏ Chương đưa cho hôm trước, lưỡng lự hồi lâu Uyển Như mới lấy ra giơ trước mặt những quân sĩ chắn lối.

-Ta có cái này, ta có cái này, mau cho ta qua.

Không có tác dụng gì! Lâm Uyển Như thoáng nghĩ thứ Chương đưa cho cô có lẽ chỉ là một tín vật thì có hai nữ binh thấy người ngựa nhốn nháo đã đến.

-Tiểu thư Lâm Uyển Như, ta biết cô. - Một cô gái nói. - Nhưng nơi này đang là chiến địa, cô nên quay lại.

-Ta muốn đến Đường Vỹ thôn, cô làm ơn cho ta qua.

-Nơi ấy lại càng không được đến, nhất là lúc này. Cô nghe ta, quay lại thuyền đi. Việc làm ăn cần kíp nhưng để chiều hãy đi.

-Ta có cái này! Thứ này có thể giúp ta đến đó không?

Ngắm không qua được, Uyển Như giơ miếng sắt nhỏ cho cô gái cầu may. Cô gái bước lại gần, nheo mắt nhìn miếng sắt trong lòng bàn tay của Uyển Như rồi hỏi:

-Từ đâu cô có thứ này?

-Nó là của ta, người đưa cho ta nói thứ này là của ta và ta được phép dùng để đi lại trong khu vực này mà không bị làm khó.

Cô gái nhìn Uyển Như chằm chằm khiến cô chột dạ nhưng ngay sau đó, cô gái quay lưng chạy đi.

-Thứ này có tác dụng nhưng hình như không phải ai cũng biết.

Uyển Như thì thầm với Chi Lan, cả hai cùng ngắm nghía vật vô tri, trong lòng không giấu nổi tò mò.

Cô gái quay trở lại cùng với vài người khác, một cô gái chít khăn đỏ trên đầu, dáng vẻ nhanh nhẹn với đôi mắt nghiêm nghị khiến Lâm Uyển Như có chút bối rối. Cô ta hỏi:

-Uyển Như tiểu thư đến Đường Vỹ làm gì?

-Ta… ta có cái này!

Uyển Như đưa miếng sắt ra, cô gái khẽ chau mày rồi lại gần cầm lên xem rồi trả lại. Giọng nói cũng thay đổi.

-Nơi ấy đang có giao tranh, Uyển Như tiểu thư có việc cấp thiết thì ta sẽ phái người theo bảo vệ. Mấy anh kia. - Cô gái chỉ vào bốn bảo tiêu. - Thì không được phép đi cùng.



-Họ… họ là người của ta.

Cô gái nhìn Lâm Uyển Như một lượt rồi nhìn miếng sắt Uyển Như vẫn để trong lòng bàn tay, khẽ thở dài rồi quay sang nói với cô gái khi nãy biết Uyển Như.

-Em dẫn theo hai mươi chị em dẫn đường và bảo vệ an toàn cho tiểu thư Uyển Nhi. Nếu có biến thì phải dẫn quay về, không được mạo hiểm.

Một người đàn ông tướng tá cao to tay cầm đại đao đến hỏi chuyện, cô gái nói gì đó khiến anh ta cười vang. Anh ta nhìn Uyển Như rồi nói với cô gái:

-Thằng ranh số đào hoa thật, con gái đẹp đều theo nó cả.

-Ồ! Ý anh là ta không được đẹp ư?

-Anh không có ý như vậy, không có. Đương lúc binh đao thế này, yểu điệu thục nữ như cô ấy đúng ra phải ở nhà chốt chặt cửa nẻo chứ ra đây làm gì.

-Thì ra bấy lâu nay anh coi ta là sư tử cái, ta nghe anh em nói vậy, anh thích các cô nhu mì.

-Không, anh không nói thế. Anh còn có việc, anh đi nhé.

Người đàn ông lúng túng quay sang nhìn Uyển Như gật đầu chào rồi xách đại đao chạy biến. Uyển Như không hiểu gì nhưng nhìn thái độ khi nói chuyện, rõ là cô gái này có địa vị không tầm thường trong quân.

-Chị đã biết tên ta, chả hay ta có thể biết chị là ai được không?

-Ta là Bùi Thị Xuân.

-Chị Xuân, cảm ơn chị.

-Không cần khách sáo, người nhà cả thôi.

-Người nhà…?

Dường như thấy Uyển Như chưa hiểu, Xuân hỏi:

-Hình như cô không biết thứ cô đang cầm là gì?

-À vâng… à không! Thứ này là tín vật… à… như… như là lệnh bài.

Xuân phì cười khiến Uyển Như cảm thấy có gì đó không đúng.

-Thất lễ, thất lễ! Cái thằng ranh, đưa cho người ta mà không giải thích gì bảo sao người ta coi là tín vật. Thế có c·hết con nhà người ta không cơ chứ.

-Chị… chị Xuân! Thứ này một… một tráng niên đã tặng ta. Anh ấy tên là… là Chương.

-Thứ này của quân Thiên Đức! - Xuân nói. - Đúng là dùng được trong vùng này song hãy còn mới nên mọi người chưa biết hết. Thằng Chương đã đưa cho tiểu thư?



-Thằng… thằng… anh Chương đó là gì với chị?

-Hở? Ờ… sau này chắc nó sẽ là em rể của ta. Chắc là vậy đấy. Và thứ nó đưa cho tiểu thư không phải tín vật định tình gì đâu, đừng mơ mộng. Cùng là đàn bà con gái với nhau, thằng Chương nó đã đưa cho tiểu thư thứ ấy thì bọn ta cùng hội. Ta có lòng tốt nhắc trước, thằng Chương chỉ có một nhưng người như tiểu thư thì nhiều lắm đấy.

-À vâng! Thật là ta không biết rõ thứ này, trên đây cũng chẳng ghi gì sất.

-Có ghi rõ mà tiểu thư như cô chưa biết đó thôi. Thằng Chương xem ta là chị gái, ta đã từng cứu nó một mạng mà nó cũng chả cho ta thứ giống như cô đang cầm có khi do ta hơn tuổi nó hoặc do ta là hoa có chủ rồi nên nó chê.

-Chị Xuân, anh khi nãy là…

-Hở? Gã đó hả? Nếu ngoan thì ta sẽ chấp nhận lấy làm chồng còn hư thì… ta sẽ cho làm hoạn quan.

Cô gái đã quay lại cùng hai mươi nữ binh cưỡi ngựa, cô nào cô nấy đều có cung tiễn, đoản đao giắt hông và chít khăn đỏ sẫm trên đầu.

-Uyển Như tiểu thư hẳn rất tò mò thứ đang cầm trong tay nhỉ?

-Vâng, thưa chị.

Bùi Thị Xuân cười ranh mãnh rồi chợt hô lớn:

-Trung sĩ Lâm Uyển Như, Đại đội trưởng Thiên Đức quân đến thăm, tất cả nghiêmmmm!

Lâm Uyển Như giật mình khi những nữ binh vội xuống ngựa xếp thành một hàng ngang đứng nghiêm trang, hai mắt nhìn thẳng. Những quân sĩ Thiên Gia Bảo Hựu khi nãy ngăn cản không cho Uyển Như đi qua cũng làm y chang như vậy.

-Chào Trung sĩ!

Xuân vừa dứt lời, hơn ba mươi người nhất loạt đưa tay trái lên thái dương khiến Uyển Như bối rối.

-Giải tán!

Những cánh tay hạ xuống, vẻ trang nghiêm cũng không còn khiến Uyển Như thập phần khó hiểu. Xuân tươi cười đến bên cạnh vỗ nhẹ vào cánh tay Uyển Như, nói:

-Bọn ta hãy còn chưa quen nên Đại đội trưởng bỏ quá cho nhé. Cách chào chỉ huy như này bọn ta mới tập được có mấy ngày.

-Vâng, vâng. Thưa chị Xuân, chả hay Trung sĩ và Đại đội trưởng có nghĩa là gì? Ta… ta còn chưa ở trong quân.

Xuân giải thích:

-Hai vạch này thể hiện cấp bậc của tiểu thư là Trung sĩ, đây, mặt sau có chữ này thể hiện tiểu thư là Đại đội trưởng nhưng đại đội chưa được đặt tên. Hiện Thiên Đức quân có ba đại đội là Thiên Đức, Thần Sách, Thánh Dực và một nữ trung đội Thần Vũ trực thuộc. Tiểu thư giữ trọng trách này hẳn là số quân dưới quyền không ít hơn ba trăm.

-Vâng, thật là dưới em đang có gần bốn trăm người.

-Thế là đúng rồi. Ta cũng không hiểu hết quân tình bên ấy, tiểu thư nên dành thời gian tìm hiểu thêm. Bây giờ em Thanh đây sẽ đưa tiểu thư đi.

-Chị cứ gọi em là Uyển Như. Vậy hẹn chị lúc khác.

Uyển Như lên ngựa bỗng sực nhớ ra điều gì liền hỏi:



-Chị Xuân, có một cô gái họ Phạm hay đi cùng anh Chương, chị có biết cô ấy không?

-Đấy là em kết nghĩa của ta, Phạm Thiên Bình, nó là chỉ huy đội nữ binh bảo vệ. - Xuân lại cười đầy ngụ ý. - Chính thất phu nhân đấy, ta có lời khuyên cho tiểu thư, nếu không ngắm vị trí ấy thì mọi chuyện sẽ dễ, còn như ngắm đến thì ta… ta kiểu gì ra cũng phải tự tay đào huyệt mộ cho một trong hai người.

Đoạn Xuân cười như nắc nẻ rồi bảo Thanh mau dẫn dường cho Uyển Như.

Phạm Tu và hai phó tướng đứng từ xa đều thấy cảnh này. Xuân đến nói rõ đầu đuôi, ba người đàn ông chỉ biết nhìn nhau cười khổ. Phạm Tu nói:

-Chả hiểu bằng cách nào mà ái nữ Lâm gia ở La thành lại theo nó. Hôm trước cái Bình có nói cần phải ngừa cô này vì cô ấy là gian tế nhưng giờ e không phải rồi, cô tiểu thư này chỉ là gian tế đối với cái Bình thôi.

Đoàn Thượng thắc mắc:

-Nhưng thằng Chương thu nhận cô gái nhỏ ấy vào trong quân nó để làm gì?

-Ta thật chưa biết nhưng hai ông nghĩ đi, cô gái ấy có đội thuyền buôn hơn ba mươi cái lớn nhỏ.

-Nó tính lập đội thuỷ binh?

-Ta nghĩ là không. Thằng Chương ra sức kiếm của cải nuôi quân. Các ông xem, bà Dung nhờ bán mấy đồ đàn bà ấy mà đem về bao nhiêu bạc với gạo chưa? Nó bán giày cói, cô này thương nhân. Ừm… nếu ta đoán không lầm rồi đây thằng Chương sẽ dùng đội thuyền ấy, những con người ấy đem lại tài lực cho Thiên Đức.

Đoạn Phạm Tu cười rồi nói thêm:

-Chúng ta sắp hết thời đến nơi, xưa kia chỉ nhắm đến đánh chiếm giành đất, ỷ thế đông. Bây giờ đám trẻ này đã khác, chúng kiếm tiền bạc rồi từ đó xây dựng cơ đồ. Đánh chiếm vẫn có nhưng chắc chúng sẽ dùng thương nhân với tiền tài để o ép các sứ quân.

-Đám Kiều Công Ngạn kia chúng ta sẽ tính sao đây? - Triệu Quang Phục hỏi.

-Ông bảo bọn trẻ cứ ra sức mà tập bắn sang bờ bên kia. Người trẻ, chúng nó cực khổ cả tháng trời, cần chỗ phát tiết nếu không chúng ta sẽ mệt với bọn nó. Nói với thằng Hổ từ nay bia tập bắn là bờ Bắc. Ba đời thằng Ngạn cũng không dám sang nữa.

-Còn gã họ Lý sau lưng chúng ta nữa.

-Cái trại hai trăm quân của họ, đêm nay ông Thượng xem thế nào nhổ nốt đi. Thanh thế đang lên, phải tận dụng. - Phạm Tu nói. - Còn lão họ Lý, cứ để bọn thằng Di với thằng Chương tính sổ. Thằng Di làm thuyết khách, thằng Chương là nắm đấm.

-Biết đâu đấy Tết này chúng ta chẳng còn ăn Tết ở làng.

Phạm Tu nghe Triệu Quang Phục nói vậy nhất thời chưa hiểu nên Phục giải thích:

-Thằng Chương kiểu gì cũng nện lão Lý sớm thôi. Bỉnh Di nói với tôi là thằng Chương đã tung quân do thám của nó nằm vùng ở bên đó hai tháng nay rồi. Hai đội do thám hoạt động riêng biệt nhưng thằng Di bảo là cách làm của thằng Chương không giống lẽ thường, rất khó đoán định.

Đòan Thượng bấy giờ mới nói:

-Tả Đô đốc, ông không mảy may lo đám thằng Chương sẽ bị bọn Dương Ngôn làm gỏi ư?

-Đánh trận thì chúng nó chỉ đáng học trò nhưng… các ông thấy tay Ngạn chưa? Cầm binh chục năm mà một khắc tả tơi có được đánh đâu. Chúng ta cứ lo ở đây, năm cái máy bắn đá thằng Lợi hăng say chỉ huy đang ở bờ sông chả phải là câu trả lời rồi ư?

Dương Cát Lợi, mới mấy tháng trước còn là Trung đội phó cầm kỳ hiệu nay được tín nhiệm cho chỉ huy năm khẩu pháo đá đang chậm rãi nhả đủ các loại đạn qua bờ Bắc với tất cả hứng khởi.

Từ đêm cầm kỳ hiệu chạy theo đội nữ binh thì Dương Cát Lợi đã thấy chủ tướng có cái nhìn khác lạ, thâm sâu khó lường. Nay với những pháo đá này, bốn nghìn tinh binh của Kiều Công Ngạn thất bại thảm hại. Vừa chỉ huy Lợi vừa nghĩ, sau này cứ theo chủ tướng, ắt sẽ có cơ hội lập thêm nhiều chiến công.