Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 71: Năm Thiên Đức 25




Chương 71: Năm Thiên Đức 25

Chương, Bình và Duệ cùng mấy nữ binh cưỡi ngựa lặng lẽ đi trong đêm khi vừa sang Giao thừa. Trời lạnh, đêm muộn nhưng làng mạc hãy còn nhiều ánh đèn. Cổng mỗi làng đều có một đống lửa lớn do những binh sĩ Thiên Gia Bảo Hựu đốt lên, họ ngồi quây quần quanh đống lửa và uống rượu chào năm mới bằng một cái bát xoay tua. Tả Đô đốc cho phép điều này nhưng dặn không được say khướt.

Qua những cổng làng Chương đều xuống ngựa chúc Tết và gửi quà là một khoanh giò lụa cùng hai cái bánh chưng sau đó lại lên ngựa đi tiếp. Cả đoàn ai nấy đều theo đuổi những suy nghĩ riêng, Chương thì nhớ nhà, nhớ pháo hoa chào đón thời khắc năm mới mà cậu từng cùng bạn bè vai khoác vai bàn luận. Ở nơi nào đó, nỗi buồn và đau khổ vì Chương m·ất t·ích hẳn đã nguôi ngoai vài phần. Chương không quên người thân song công việc bận rộn giúp Chương bớt thời gian nhớ nhung.

Gần một năm trước khi đến Vạn Xuân bằng cách nào đó, cậu vẫn là chàng sinh viên kiếm thêm bằng cách làm phục vụ. Bây giờ, trước khi năm cũ khép lại thì Chương đã trở thành người đứng đầu hơn nghìn binh sĩ. Điều mà bản thân Chương chưa từng nghĩ và cũng chưa hiểu mình làm được vậy bằng cách nào. Bao tâm huyết những tháng gần đây của Chương hình như đều dành cho Thiên Đức quân và… cũng vì thế đôi khi cậu quên mất tình cảm mà hai cô gái đang đi bên cạnh dành cho mình.

Chương bận thì họ cũng không rảnh rỗi, Chương cũng đã nhận ra hai cô gái này ủng hộ mọi quyết định của cậu, dấn thân mà chẳng đòi hỏi điều gì. Chương chưa có ý niệm cụ thể về việc dựng nước, cậu chỉ đang cố gắng thực hiện tâm nguyện của những người tốt mà cậu biết trong thời gian qua.

Chương vẫn hay bảo quân sĩ rằng Thiên Đức quân là nhà của họ và vì thế bữa cơm cuối năm chẳng ai chịu đi đâu. Hai cô gái cũng không chịu về làng Vạn nên Chương quyết định sẽ đến chùa thăm Khuông Vạn Thái sư cùng hai vị cao tăng sau đó trên đường về sẽ vào chúc Tết Tả Đô đốc vì Bình với Duệ nói mấy làng Vạn đều không ngủ vào đêm Giao thừa.

Cột ngựa vào gốc cây, bọn Chương leo đủ 99 bậc để lên Linh Sơn cổ tự. Dọc theo cầu thang cao v·út, những đĩa đèn dầu lạc được quây lồng giấy chắn gió khiến khung cảnh ban đêm khá huyền ảo. Tiếng mõ chùa vang vọng trong đêm tĩnh mịch, càng leo lên thì ngoài tiếng mõ, bọn Chương nghe tiếng tụng kinh của nhiều người.

Trong gian chính điện đèn đuốc sáng trưng, nhiều bà nhiều cô đang ngồi chắp tay cùng hướng lên những tượng Phật. Chương có đem theo thẻ hương, đang định lấy ra châm lửa thì thấy cao tăng Thích Minh Không. Sau những lời chúc đầu năm mới, cao tăng mời Chương khi lễ Phật xong đến uống trà ở gian nhà nhỏ nơi đầu hồi chùa. Chương nhận lời.

Thiên Bình gặp mẹ. Bà Dung thấy bọn Chương nên từ trong chính điện bước ra. Chương vừa chúc Tết bà Dung như lời Duệ dặn xong liền nhận được hai đồng xu.

-Đây là ta mừng tuổi cho con, năm mới ta chúc con trăm trận trăm thắng, sớm trở thành Vạn thắng vương con nhé.

-Con là chủ tướng của một đội quân mà vẫn được tiền mừng tuổi của cô thế này thật là vui quá.

-Này, gọi ta là mẹ dần cho quen, hở! Trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng và riêng con thì ta cho không con gái.

Chương cười gãi đầu, bà Dung nói thêm:



-Chiều mai ta có thể đến thăm và chúc Tết trong quân doanh chứ?

-Thay mặt Thiên Đức quân con xin được chào đón cô ạ. Thân mẫu của Trung đội trưởng Thần Vũ đến thăm quân doanh hẳn là năm nay chúng con sẽ thêm rất nhiều quân số.

-Ầy ầy, ta đến thăm tế tử tương lai.

-À, nãy thầy Minh Không có mời cháu vào uống chén trà, cháu xin phép đi trước ạ. Chốc nữa cháu sẽ vào chúc Tết cô sau nhé.

Chẳng chờ bà Dung đồng ý, Chương cúi chào rồi bước đi mà như chạy. Bình và Duệ cười khúc khích, ở lại cùng bà Dung còn nữ binh theo Chương không rời nửa bước.

Cao tăng Thích Minh Không đã pha trà sẵn chờ Chương rồi cả hai cùng đàm đạo đủ thứ chuyện, chủ yếu liên quan đến cuộc sống của dân trong vùng. Nhờ cuộc nói chuyện này, Chương biết được tâm tư của các bà, các cô trong vùng mà Thiên Gia Bảo Hựu kiểm soát. Họ mong điều giản đơn nhưng lại vô cùng khó, ấy là cuộc sống bình yên, chồng con an toàn và không còn đổ máu.

-Thí chủ có thể cho bần tăng biết năm nay cậu định sẽ làm gì không?

-Thưa thầy, sợ nói trước bước không qua nhưng con mong rằng bản thân sẽ hoàn thành được tâm nguyện của một vài người con quý mến.

-Còn tâm nguyện của muôn dân trăm họ, thí chủ nghĩ sao?

-Bạch thầy, con nghĩ muốn lo được cho nhiều người chi bằng lo cho từng người.

-Lo được cho bách tính tự nhiên tâm nguyện của từng người cũng vì vậy mà thành, thí chủ có từng nghĩ?

-Lời thầy dạy có lý, con sẽ lưu tâm.



-Vạn Xuân không chỉ có vùng bờ Nam sông Thiên Đức, mấy tháng cuối năm thí chủ đã làm được nhiều việc lớn. Chí làm trai không thể gói gọn trong mấy chục dặm, nếu thí chủ muốn giúp bách tính có cuộc sống tốt hơn thì bần tăng nguyện sẽ giúp một tay.

-Tạ ơn thầy.

-Thí chủ hẳn cũng biết Vạn Xuân có đến 15 sứ quân, mỗi sứ quân lại cai trị khác nhau. Nay mai nếu ngoại bang xâm lấn sợ là những gì Lý Nam Vương gây dựng sẽ chỉ còn lại đống tro tàn. Dân Vạn Xuân lại như trước, làm thân trâu ngựa cho ngoại bang mặc sức vơ vét.

-Ý thầy là Hoa quốc ở phía Bắc?

-Bần tăng được biết bên ấy đã có vua mới được vài năm, khi họ yên trong nhà thì sẽ lo đến phên giậu. Đất Vạn Xuân này…

Cao tăng Thích Minh Không bỏ lửng câu nói, nhìn chén nước trà đã nguội khẽ xoay nhẹ vài cái.

-Con tạo xoay vần, hai mươi bốn năm là tròn hai giáp, năm nay khởi đầu rất tốt, rất thuận. Bần tăng không biết việc quân cơ nhưng lại tò mò muốn biết, giờ Thiên Gia Bảo Hựu quân mặt trước có Vũ Ninh vương, mặt sau là Lý Lệnh công thì thí chủ tính sao?

Chương nhoẻn miệng cười nói nửa đùa nửa thật.

-Tiên phát chế nhân, ai rồi cũng lớn, cũng cần có chỗ đứng chân. Dạo trước con tính khi nào đủ năm nghìn binh mã sẽ cho Lý Lệnh công đi an dưỡng tuổi già.

-Lý Lệnh công đã cai quản Siêu Loại mười năm, có nhiều điều đã ăn sâu bén rễ, chưa kể quân sĩ hàng vạn. Thí chủ có đánh giá thấp đối thủ không?

-Dùng quân cốt ở tinh không cốt ở đông, thưa thầy.

-Thí chủ nếu có làm gì thì nên làm sớm, thời gian không chờ đợi ai. Cái kim trong bọc mãi cũng lòi ra, Vũ Ninh vương sẽ không để thí chủ trở thành mối nguy đâu.



-Tạ ơn thầy đã dạy, con sẽ ghi nhớ.

-Thí chủ nếu có lòng lo cho bách tính thì bần tăng nguyện giúp đến cùng. Thầy Viên Chiếu cũng nguyện ý như vậy.

-Trước con cảm ơn thiện ý của thầy, con chắc rằng sẽ cần nhờ cậy đến các thầy sớm thôi nhưng việc quân cơ con không thể tự ý nói ra. Con cũng mong đến khi ấy thầy sẽ vì dân trong vùng mà ra sức.

-A di đà Phật! Bần tăng sẵn lòng.

Trước khi Chương xin phép ra về, cao tăng Thích Minh Không nói với cậu:

-Con chim đậu trên cành chẳng bao giờ sợ cành gãy vì nó tin vào đôi cánh. Thí chủ đến đây là duyên, giúp bách tính yên lòng là phận. Thí chủ cứ gieo nhân ắt sẽ có quả ngọt.

Ẩn ý trong lời của Thích Minh Không khiến Chương phải suy nghĩ. Những gì vị cao tăng đề cập cũng là những điều Chương hãy còn trăn trở. Cậu biết muốn dựng nghiệp lớn, muốn dân Vạn Xuân này không còn phải chứng kiến cảnh binh đao thì trước hết quân sĩ cần mạnh mà… muốn mạnh sẽ phải đông. Ngay như bây giờ, quân sĩ tăng đột ngột, lo cái ăn cái mặc cũng là điều cần lưu tâm. Như vậy, tiếp theo đây nhất thiết phải có tài lực bền vững. Việc kinh doanh quang gánh bắt đầu thu lợi nhưng vải vóc cũng sẽ cạn và dân vùng này không thể chỉ trông vào nông nghiệp.

Chương vào làng Vạn chúc Tết hết lượt, lần đầu tiên trong đời, cậu trải qua một cái Tết ở nơi xa xăm nào đó trong cái lạnh như năm nào ở quê. Miệng thì tươi cười nhưng trong lòng bộn bề những lo toan.

Trên đường trở về Đường Vỹ, Chương đã mừng tuổi cho những nữ binh mỗi người một đồng xu cùng những lời chúc tốt đẹp. Duệ và Bình nhận món quà đầu xuân giống hệt nhau được chính tay Chương dùng dao cắt gọt từ gỗ mít hình thù kỳ lạ, có đục lỗ nhỏ để luồn dây qua nếu muốn. Hai cô gái không hiểu ý nghĩa của món quà nên thắc mắc mãi khiến gà gáy sáng mà Chương chưa được chợp mắt nên cậu đành phải nói:

-Thứ ấy được gọi là trái tim. - Cậu chỉ vào ngực. - Hình dạng của trái tim mỗi người đấy, trái tim ngừng đập đồng nghĩa với việc ngưng thở. Ở nơi anh đến, trái tim tượng trưng cho một điều thiêng liêng, sau này anh nói sau.

-Có phải tượng trưng cho tình cảm nam nữ không anh Chương?

Duệ hỏi vậy khiến Chương có chút bất ngờ nhưng cũng đáp ỡm ở:

-Em nghĩ thế cũng được, làm ơn cho anh ngủ đi, trời sáng tới nơi rồi.

Chương được ngủ nhưng hai cô gái thì không, họ khẳng định với nhau miếng gỗ này đích thị là Chương ngầm ám chỉ là đã chấp nhận hai cô rồi.

Như vậy, năm Thiên Đức 25 nhiều sóng gió ở Vạn Xuân bắt đầu như thế.