Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 66: Đội kỵ binh tiên phong




Chương 66: Đội kỵ binh tiên phong

Chu Diện đành thúc thủ.

Vào giờ phút cuối cùng, Chu Diện vẫn thể hiện mình là một vị tướng đích thực.

-Ta thua trí của cậu, mạng ta chỉ có một. Xin cậu hãy tha cho sĩ tốt vì họ chỉ theo lệnh hành sự.

-Nếu ta muốn lấy mạng ông thì ban nãy những mũi tên kia găm vào ngực ông thay vì quân sĩ.

Đoạn Chương nói lớn:

-Trói tất cả lại, cho họ ngồi tại chỗ, đối đãi tử tế.

Rồi Chương nói với Duệ:

-Chu Diện tướng quân thì không cần trói, em nhắc nhở anh em chăm sóc cho ông ta.

Chương ngồi trên ngựa quan sát đến khi tất cả quân sĩ của Chu Diện bị trói, cứ ba người bị trói quay lưng với nhau thành một tụ, chân cũng bị trói vì Chương sẽ chỉ để lại năm mươi quân sĩ canh giữ. Hai nữ binh được cắt đặt ở bảo vệ Duệ, còn lại tất cả theo lệnh Chương nhắm hướng làng Vạn, men theo chân núi tiến nhanh. Trước khi quay ngựa, Duệ dặn Chương:

-Anh phải cẩn thận, trời khuya trăng không tỏ, chú ý giữ gìn.

Chương chỉ gật đầu mỉm cười không đáp.

Chưa đầy một khắc sau, luỹ tre làng Tam Vạn đã hiện rõ dưới trăng, Thiên Bình lệnh cho hai nữ binh phi ngựa lên trước xem xét tình hình.

Đêm nay, đêm mà toàn bộ quân sĩ của Thiên Gia Bảo Hựu đã chờ đợi bấy lâu. Từ khi dựng cờ, kỳ thực chưa có bất cứ trận đụng độ nào với một đội quân đúng nghĩa. Từ miệng của Chu Diện, Chương và Thiên Bình cũng như quân sĩ đều biết sẽ có một nghìn tinh binh dàn quân đánh vỗ mặt làng Nhất Vạn. Điều này khác với dự liệu của Tả Đô đốc và mọi người.

Thú thực Chương nghĩ Kiều Công Ngạn phải phái nhiều quân hơn vì trong làng Nhất Vạn số binh sĩ cũng ngót ba trăm chưa kể nam phụ lão ấu. Ba làng Vạn có khác biệt với những làng khác khi trẻ con lên sáu đã phải học nghệ, với họ, việc giao chiến vốn là điều họ hằng mong đợi từ lâu.

-Thưa chủ tướng, địch quân đã bắt đầu t·ấn c·ông, chúng dùng hoả công bắn vào trong làng và bắc cầu vượt hào nước.

Thiên Bình liền huýt gió, bên trong làng Tam Vạn huýt đáp lại, Thiên Bình huýt thêm một hồi dài. Cánh cầu bằng tre ở cổng chính làng Tam Vạn hướng chính Bắc hạ xuống. Hơn trăm quân Thiên Gia Bảo Hựu từ trong làng theo hai hàng dọc đi qua cầu. Võ Văn Dũng cưỡi ngựa dẫn đầu, có Phạm Bạch Hổ bên cạnh.

Lượng cũng đã dẫn quân đến đủ, trước sau ngót sáu trăm binh sĩ nhưng Chương chưa vội hạ lệnh xuất kích trong khi người nào người nấy vô cùng nóng ruột. Chương quay sang hỏi Thiên Bình:

-Em đủ tự tin dẫn đội nữ binh làm mũi nhọn không?

-Đó là điều em muốn nhưng em sẽ nghe theo phân phó của anh.



-Đàn ông làng Vạn còn đủ cả, sao cậu lại đưa đàn bà lên trước? - Võ Văn Dũng thắc mắc.

-Ta thấy không nên như vậy, Thiên Bình là…

-Thời gian vừa qua các cô gái này đã chăm sóc cho chúng ta. Chúng ta làm gì thì cũng làm như vậy, họ cũng dân làng Vạn, cũng nỗ lực. Ta chỉ muốn cho họ một cơ hội thể hiện bản lĩnh gái làng Vạn. Tất nhiên, họ có quyền chọn lựa vì thực lòng ta cũng như các anh, không muốn đàn bà con gái đứng đầu mũi giáo.

Chương nói với các cô gái:

-Bấy lâu nay ta biết các cô có chút không vừa lòng, phía trước là quân địch đông hàng nghìn, ta thật không muốn các cô tham gia nhưng nay ta muốn để các cô lập công đầu, đổi lại ngày sau bỏ cái lệ đàn ông ai thắng các cô mới được làm chồng. Đất nước này cần thêm những người xinh đẹp và dũng mãnh, các cô không lập gia đình thì sau chúng ta biết trông cậy vào ai?

Chương vừa dứt lời, năm chục cô gái nhìn nhau rồi cùng xuống ngựa quỳ một gối, một cô nói:

-Thưa chủ tướng, nếu chủ tướng cho chúng ta cơ hội này, chúng ta sẽ không làm chủ tướng thất vọng. Xin chủ tướng cho chúng tôi được làm quân tiên phong. Chúng ta muốn cơ hội này.

Chương nói với Lượng, với Võ Văn Dũng, với Hổ và bất cứ chàng trai nào đứng gần đó nghe:

-Chúng ta không chỉ có một trận, chẳng lẽ các anh muốn tranh công với con gái làng Vạn ư? Nghe đây!

Chương rút kiếm lệnh do Tả Đô đốc giao cho giơ lên cao, bản thân cậu không hề biết đó chính là Thuận Thiên kiếm.

-Đội nữ binh do Thiên Bình chỉ huy sẽ là đội tiên phong, đêm nay chúng ta phải cho Vũ Ninh vương biết ở làng Vạn này muốn đánh nhau với đàn ông thì phải xem có thắng nổi đàn bà không đã.

Đội nữ binh nhất loạt hô lớn:

-Tuân lệnh!

-Toàn quân còn lại theo sự sắp xếp của Phạm Cự Lượng, hãy đánh và bảo vệ các cô gái của chúng ta.

Dù không cam tâm nhưng kiếm lệnh trong tay Chương nên tất cả phải nghe theo. Cự Lượng, Kế Nguyên, Phúc Lý, Bạch Hổ và Võ Văn Dũng mỗi người một trăm quân theo như kế hoạch đã bàn từ trước, loáng một cái đã xếp xong quân.

Đội nữ binh do Thiên Bình dẫn đầu đi phía trước đội hình bắt đầu cho ngựa phi nước trung để bộ binh bám kịp. Dưới ánh trăng khuya, đội quân gần sáu trăm tướng sĩ khuất sau từ luỹ tre mé Tây làng Vạn vòng qua cổng chính nhắm hướng Đông mà tiến.

Chương cưỡi ngựa sau đội hình, vẻ mặt vô cùng bình thản hỏi Dương Cát Lợi, Trung đội phó Trung đội Nhị được cắt cử ở lại cùng hơn chục binh sĩ bảo vệ chủ tướng.

-Cậu cũng thắc mắc vì sao ta lại để đội nữ binh dẫn đầu hả?

-Thưa chủ tướng, quả là có việc ấy. Ta không hiểu, ta chưa từng nghe đến chuyện như vậy, dù gì họ cũng phận nữ nhi.

-Dù ta không muốn thừa nhận nhưng vị vua đầu tiên của dân tộc ta, ý ta là nơi ta đến ấy, lại là hai nữ nhân, họ là chị em ruột. Họ đã dẫn đầu đội quân vạn người đánh đuổi chục vạn người. Cậu nghĩ xem, đàn ông nước ta không thiếu nhưng… - Chương cười. - Trong khi các cậu luyện tập rồi ngủ thẳng cẳng thì ta biết các cô ấy luyện tập cả ban đêm. Ta không coi thường các cậu nhưng… tác chiến trong đêm ở thời điểm hiện tại sợ là các cậu còn thua kém đôi chút.



-Họ tập luyện ban đêm? Sao ta không biết nhỉ?

-Các cậu cả ngày mệt, được ngủ thì ngủ say. Các cô ấy ban ngày tuy không làm việc nặng như các cậu song đêm nào cũng tập ở ngoài bờ sông đấy. Ta vô tình biết được điều này khi… đi tè. Cậu người làng Vạn, các cô ấy cũng làng Vạn, hãy tạo cơ hội cho các cô ấy.

-Ta đã hiểu, thật có lỗi khi nghĩ chủ tướng thiên vị.

-Các cậu quyết tâm một thì các cô ấy quyết tâm gấp đôi, ta tin rằng sau đêm nay thôi, đội nữ binh khăn vàng sẽ khiến nhiều kẻ kh·iếp sợ. Họ xuống tay không nương tình, cậu biết tại sao không?

-Thưa không, mong chủ tướng giảng giải.

-Họ ghét đàn ông, điều ấy rất nguy hiểm. Ta muốn sau trận này họ không còn như vậy nữa. Kỳ hiệu của chúng ta đâu?

Một người lính đưa cờ cho Dương Cát Lợi, Chương nói:

-Cậu cầm kỳ hiệu theo sát đội nữ binh, họ ở đâu thì kỳ hiệu ở đấy, khi nào họ xung phong hãy giương kỳ hiệu lên.

Đoạn Chương nhảy xuống ngựa, hỏi:

-Ta cần một người đi cùng bảo vệ cậu Lợi, các cậu phải nhớ, kỳ hiệu này đại diện cho Thiên Đức, là linh hồn của chúng ta. Ngày sau địch quân nhìn thấy kỳ hiệu mà sợ hãi hay chê cười đều do các cậu cả.

Một người lính nhanh chân nhảy tót lên ngựa vì sợ người khác giành mất. Chương vỗ vai Dương Cát Lợi.

-Đi đi, cho bọn nó một trận kinh hồn táng đởm.

Dương Cát Lợi nhảy lên ngựa rồi chạy vọt lên trước hàng quân. Lợi người làng, đủ sáng dạ để biết Thiên Bình được Tả Đô đốc cưng chiều và Chương cũng vậy nên anh chàng cưỡi ngựa đi gần bên cùng với binh sĩ dưới quyền.

-Sao anh lại lên đây? - Thiên Bình ngạc nhiên.

-Chủ tướng dặn ta cầm kỳ hiệu, cô ở đâu thì ta ở đấy.

Thiên Bình không nói thêm, chỉ nhoẻn miệng cười vì qua những lùm cây rậm rạp kia thì khoảng cách chỉ còn hơn trăm trượng là đến cổng chính làng Vạn. Thiên Bình giơ gậy ba trắc lên thét lớn:

-Sát!!!

Đáp lại lời cô là hàng trăm tiếng hô lớn hưởng ứng. Đội nữ binh trở giáo rạp mình thúc ngựa phi nước đại. Xuân dạy quân không tệ, đội nữ binh nhanh chóng tạo thành đội hình mũi nhọn, những con ngựa chạy sát vào nhau. Dương Cát Lợi thúc ngựa chạy vào giữa đội hình tung kỳ hiệu lên cao. Năm hàng bộ binh chạy theo sau không ngừng hô lớn, khí thế vô cùng dũng mãnh.



Thiên Bình và đội nữ binh như một mũi tên xông thẳng vào đội hình của đối phương tả đột hữu xung. Bọn Cự Lượng nhìn theo kỳ hiệu mà tiến đánh, thả sức chém g·iết.

Đội quân như từ dưới đất chui lên khiến chủ tướng Trương Lôi nhất thời ngạc nhiên. Trương Lôi tưởng quân do Chu Diện kéo đến nhưng khi thấy kỵ binh và kỳ hiệu tung bay phấp phới dưới trăng khuya thì giật mình thảng thốt. Nhất là đội kỵ binh toàn nữ nhân, tóc đuôi gà giúp Trương Lôi nhận ra điều ấy.

Trương Lôi thét lớn ra lệnh cho binh sĩ quay sang trái nghênh chiến nhưng tiếng la hét bị lẫn vào hàng quân nghìn người. Đến khi quân sĩ bên cánh trái nhận ra địch quân thì đã muộn, kỵ binh với giáo dài xông vào trận như cơn thác lũ. Mỗi ngọn giáo phóng ra đều c·ướp đi mạng của một binh sĩ. Trương Lôi kinh kh·iếp khi nhận thấy bộ binh của đối phương lên đến vài trăm người và vô cùng dũng mãnh. Chả mấy chốc quân của Trương Lôi đã r·ối l·oạn và có nguy cơ bị xé lẻ.

Trương Lôi mau chóng lệnh cho đánh trống thu binh, bởi là người từng kinh qua trận mạc, Trương Lôi biết đã trúng kế của đối phương và đồ rằng đám Chu Diện hẳn lành ít dữ nhiều.

Tình hình chưa phải đã xấu hẳn nhưng Trương Lôi cuống cuồng thúc giục lui quân khi thấy cánh hữu thấp thoáng cờ quạt và kỵ binh đang xông đến.

-Chủ tướng rút thôi, trúng kế rồi. Bọn trong làng đang hạ cầu.

Trương Lôi thét lên:

-Phó tướng đâu? Lý Văn Ba đâu?

-Bị vây rồi, bị vây rồi.

Thế trận xoay chuyển mau chóng, mệnh lệnh của Trương Lôi đưa ra không đến được nơi cần đến.

Thiên Bình và đội nữ binh sau khi dùng ngựa xông vào địch quân hạ được lớp đầu liền nhảy xuống rút đoản đao đánh giáp lá cà. Vài mũi đao Thiên Bình giấu sau gáy phi ra đã trúng đích.

Đội nữ binh dồn ép đối phương, như Chương nói, thì bao nhiêu khó chịu bấy lâu nay họ dồn hết lên người những binh sĩ của Trương Lôi khiến những tinh binh này có phần kh·iếp đảm.

Bọn Cự Lượng ở sau lưng Thiên Bình, Lượng thét vào tai rồi đẩy Thiên Bình ra sau nhưng cô nàng vẫn thả sức vụt gậy lên đầu vài kẻ khác. Nói không quá thì một gậy vụt xuống xem như lấy đi một mạng.

Dù không muốn thì Thiên Bình và mấy nữ binh cũng bị đẩy ra sau bởi tất cả bộ binh đã giáp chiến. Chương lúc này chạy gần đến, đã nhìn thấy kỳ hiệu và kỵ binh của Tả Đô đốc. Cậu thét hỏi những binh sĩ bên cạnh hãy tìm chủ tướng của đối phương.

-Đằng kia, phía cuối đội hình chỗ gần kỳ hiệu.

-Bắt lấy nó, nhắm nó mà đánh.

Nhưng giọng của Chương cũng lẫn vào âm thanh của trận đánh đang hồi quyết liệt. Chương bực bội vì bọn Cự Lượng ham đánh g·iết, nếu đánh như vậy, dù có giỏi thì quân địch thiệt ba, ta thiệt một.

Chương nhìn thấy Bình và mấy nữ binh bị gạt ra khỏi vòng chiến vội lệnh cho người chạy đến gọi trong khi cậu rút chó lửa ra khỏi bao, cầm chắc trong tay nhắm hướng kỳ hiệu của của đối phương. Bình cũng đã phát hiện, nhìn kỷ hiệu ở cuối đội hình lập tức hiểu Chương muốn làm gì nên mắt sáng như sao kéo theo mấy nữ binh chạy chặn đường Chương.

-Anh định làm gì? - Bình gào lên.

-Bắt tướng! Bắt tướng mau.

Thiên Bình lập tức dẫn nữ binh chạy dọc theo chiều dài của trận chiến, Chương theo sau cùng hơn chục binh sĩ. Các nữ binh giỏi bắn cung hoặc nỏ song những thứ ấy đều trên ngựa. Quả nhiên khi máu nóng bốc lên, con người ta không quản được nhiều chuyện.

Thiên Bình vung tay, kẻ đang ra sức đánh trống trên cao liền bị hạ. Chủ tướng của đối phương đứng gần đó, trên một gò nhỏ, phát hiện ra bị nhắm đến liền lệnh cho đám quân thân vệ xông ra chặn lại. Thiên Bình vung liên tiếp vài phi đao hạ gục đối phương trước khi hai bên cận chiến.

Chương lăm lăm chó lửa trong tay nhưng chưa đủ can đảm nhắm bắn. Một khi cậu bóp cò cũng có nghĩa đối phương sẽ có kẻ nằm xuống. Hít sâu một hơi trấn tĩnh, Chương quyết định sẽ nổ súng khi thật cần thiết.