Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 617: Thu phục Quách Cư Dĩ




Chương 617: Thu phục Quách Cư Dĩ

Phạm Kính Ân sai quân đốt đuốc quanh khoảng trống trước bản. Trong khi quân xứ Mường nhốn nháo thì binh sĩ Tiểu đoàn 323 vẫn ở nguyên vị trí. Bản Mường Chiền tối om, đối lập với ánh đuốc sáng rực bên ngoài.

Quách Cư Dĩ cởi phăng áo, chỉ còn vận quần màu đen, ống chỉ dài ngang bắp chân, để lộ thân hình lực lưỡng. Dĩ tin vào sức mạnh của bản thân và võ nghệ nên thách Phạm Kính Ân đấu quyền.

Trái ngược với Dĩ, Phạm Kính Ân chỉ cởi mũ và giáp trụ, múa vài đường quyền cho nóng người. Phạm Kính Ân, chàng trai làng Vạn, trưởng thành trong quân ngũ, được chọn vào Thân Vệ quân và leo lên chức Trung đoàn phó non phần lớn do bản lĩnh chứ chẳng phải xuất thân. Ân học võ từ nhỏ như bao đứa trẻ làng Vạn khác. Vào quân rồi, đảm trách an toàn cho Vạn Thắng vương, Ân được học thêm những ngón đòn lấy mạng người từ các bậc đàn anh như Vi Thọ Kỳ, Ma Kê, Hùng Sơn… hoặc học sử dụng trường côn từ Dương Khoan, Lý An, giao lưu chiêu thức với bọn Phùng Thanh Hòa… Tuy rằng Chương khuyến khích các tướng trận dùng mưu trí điều binh, nhưng không vì thế mà Chương coi nhẹ các tướng rèn luyện võ nghệ.

Quách Cư Dĩ như hổ đói vồ mồi, nhào vào t·ấn c·ông Phạm Kính Ân trong tiếng reo hò trợ uy của quân xứ mường. Dĩ muốn túm lấy Phạm Kính Ân, muốn dùng đôi cánh tay cứng như thép nguội bóp c·hết đối thủ. Phạm Kính Ân không để Quách Cư Dĩ đạt được ý đồ. Hai bên người tấn kẻ thủ, người tung quyền kẻ đưa cước quần thảo với nhau. Quách Cư Dĩ muốn đoạt mạng đối thủ, đòn thế xuất ra hiểm độc và đầy uy lực. Phạm Kính Ân chỉ muốn khuất phục đối phương nên chiêu thức tung ra còn nương tay.

Phạm Kính Ân tránh được vài chiêu của Quách Cư Dĩ nhắm vào yết hầu, bị vài vết xước bên vai trái, máu từ đó rỉ ra. Dĩ được đà, sấn vào tung quyền. Trong một khoảnh khắc, Phạm Kính Ân nghiêng đầu toan né quyền của Quách Cư Dĩ nào ngờ đó là hư chiêu, Phạm Kính Ân lãnh trọn một quyền giữa ngực. Thấy đối thủ chao đảo, thối lui liền mấy bước, Quách Cư Dĩ tung thêm một cước định triệt hạ đối thủ. Phạm Kính Ân trúng cú đấm thôi sơn, lui vài bước, nhịn đâu vọt sang một bên tránh được.

Máu tươi rỉ hai bên khoé miệng, Phạm Kính Ân nhổ ra một ngụm máu, đưa tay lau miệng, lạnh giọng:

- Thân thủ mày cũng khá lắm, xem như tao chịu thiệt. Nếu không cho mày thấy tài nghệ quân Thiên Đức thì thật là tiếc.

Quách Cư Dĩ trầm giọng, vẫy tay khiêu khích đối thủ:

- Có tài gì cứ giở ra, đừng võ mồm như thế.

Phạm Kính Ân vào thế trung bình tấn, hai tay lần lượt múa nửa vòng, thét lớn lên một tiếng, giậm mạnh chân trụ lấy đà xông đến, tung cú móc trái rồi lại móc phải nhắm vào ngực đối thủ, khí thế vô cùng mạnh mẽ. Quách Cư Dĩ hoá giải được liền mấy đòn, bất thần dấn lên nửa bước, định dùng cùi chỏ thúc thẳng vào ngực Phạm Kính Ân. Ân hơi ngả người, Dĩ tức khắc đổi chiêu, muốn nện nắm đấm vào mặt đối phương. Phạm Kính Ân dường như chỉ chờ có vậy, ngả hẳn về sau, bắt lấy cổ tay trái của Dĩ. Dĩ giật mình, vội vung cú móc bằng tay phải. Phạm Kính Ân xoè bàn tay đỡ được, nhanh như cắt, Ân bước tới một bước xoay người áp lưng vào người đối thủ, thét lớn, quật ngã Quách Cư Dĩ về phía trước.

Lưng Dĩ vừa mới chạm đất, Phạm Kính Ân đã đổi thế, thúc đầu gối chẹn cổ họng đối thủ, vung quyền và… dừng lại khi nắm đấm cứng như thép nguội vừa chạm vào mũi của Dĩ.

- Tao lưu lại một mạng vì mến tài mày. - Phạm Kính Ân nói. - Mày thua rồi. Đánh nhau mà lưng chạm đấy là hết cửa. Nếu mày còn chưa phục hãy đến Trung đoàn 8 Thiết kị gặp tao, Phạm Kính Ân này sẵn lòng tiếp mày bất cứ lúc nào.

Tiếng hò reo đang vang dội bỗng lắng xuống tức thì, ba quân của Dĩ nhớn nhác nhìn nhau.

Phạm Kính Ân đứng dậy phủi tay, đảo mắt một vòng nhìn quân mường một lượt rồi bỏ mặc Quách Cư Dĩ nằm dưới đất, xoay người bước về bản. Được một quãng, Quách Cư Dĩ gọi.

Ân hất hàm hỏi:

- Mày còn gì để nói?

Quách Cư Dĩ khẳng khái:

- Một lời đã định, tao thua nên sẽ bái mày làm anh. Từ rày về sao tao sẽ nghe lời mày.



Phạm Kính Ân nói:

- Nếu mày đã là em tao thì mế của mày là mế của tao, vợ mày là em dâu của tao, con mày lả cháu tao. Mày có trở thành quân Thiên Đức hay không là do mày chọn.

Đoạn rồi Phạm Kính Ân nói với thổ binh đang đổ dồn ánh mắt vào anh:

- Vạn Thắng vương, vua của Vạn Xuân coi người Mường là anh em trong nhà, các người hạ khí giới, trở về bản đi. Vạn Thắng vương không trách phạt sĩ tốt, nay mai ai muốn vào quân là tự nguyện, được trả công hàng tháng, được miễn thuế. Các người vẫn ở đất mường như bao đời nay, chẳng ai c·ướp đất của các người. Các người phải bảo vệ đất mường khỏi hoạ xâm lăng của quân phương Bắc, đừng có cúi đầu làm tôi cho chúng nó.

Dừng lại một nhịp cho lời của mình thấm, Phạm Kính Ân nói thêm:

- Điền Hoành, mưu sĩ của Đinh Sơn là gian tế phương Bắc. Nó vẽ họa đồ xứ Mường Động, quân Thiên Đức thu được ở núi Nhất Mã nên biết đường đến Ngọn núi cao này mà thần chẳng biết quỷ không hay. Bây giờ mau trở về bản, lúc nào quân đến hỏi chuyện, có sao cứ thật thà khai báo. Trong quân Thiên Đức có rất nhiều người Mường, người Tày, người Nùng, người Dao… họ đều là quan tướng. Vạn Xuân là của chung, Vạn Thắng vương là vua do ông trời ban cho Vạn Xuân. Ngài ấy đã đuổi được bọn phương Bắc. Con gái của Đinh Sơn là Tôn Ninh Hà cả gan hành thích mả ngài cũng không nỡ g·iết vì Tôn Ninh Hà còn nhỏ dại, trót nghe xàm ngôn của Đinh Hoành. Các người cứ suy ngẫm kĩ càng, trước giờ Ngọ ngày mai thôi, đại quân Thiên Đức kéo đến, kẻ nào chẳng tiếc sinh mạng thì cứ cầm đao cầm kiếm ra chống. Các người bảo vệ cho cái gì? Bảo vệ tài sản cho quan lang à? Chấp nhận gia quyến bị phanh thây hả?

Dứt lời, Phạm Kính Ân xoay người bỏ đi, để quân thông ngôn nói lại bài diễn thuyết.

Quách Cư Dĩ đứng ngây như phỗng, chẳng biết phải làm gì. Bấy giờ quân thông ngôn mới bước đến bên cạnh Dĩ nói nhỏ:

- Chẳng có quan lang này thì có quan lang khác nhưng gia quyến nào thay được? Tao người Mường bên Sơn Vi đây. Trước tao theo ông Kiều Liêm chống Đại Vương mà Đại Vương tha c·hết cho cả Kiều Liêm. Bọn tao được tuyển vào quân, mỗi tháng tao nhận bảy chục đồng bạc. Sau Tết tao sẽ được nâng thành tám chục.

Quách Cư Dĩ trố mắt nhìn quân thông ngôn, người này gãi đầu cười ngượng:

- Đúng ra tao phải được hơn trăm đồng bạc nhưng tao có tật uống rượu, b·ị b·ắt hai lần nên phạt lương bằng với mấy đứa mới vào quân.

Quách Cư Dĩ chau mày tỏ vẻ không ưa, người đó lại nói:

- Vợ con mày vẫn khoẻ, chỉ huy của tao không có ý làm ai trong bản b·ị t·hương. Anh ấy mở đường cho mày mà không biết nắm lấy, sau này đừng trách anh ấy.

- Mở đường là gì? - Quách Cư Dĩ hỏi lại.

- Mày không chống anh ấy đến cùng, anh ấy báo cáo với Đại Vương rằng mày chỉ vì thừa hành mệnh lệnh. Sau khi biết phải trái đã khuyên binh sĩ đầu hàng thì mày còn ối cơ hội đổi đời. Mẹ khỉ, Trấn giang tướng mà chỉ có một nhúm quân với đống thuyền chài. Mày về đầu quân chỗ anh Yết Kiêu ấy, những đứa như mày phải thống lĩnh quân mạnh, đông để đánh giặc phương Bắc. Mày thấy đấy. Xứ mường được bao quân? Cậy địa thế hiểm yếu nghĩ bọn tao không tới được, chả phải bây giờ bọn tao ở đây còn gì.

Quách Cư Dĩ nói:

- Đây không phải quân bản bộ của tao, chúng nó không nhất nhất nghe lời đâu.

Quân thông ngôn ngọt nhạt:

- Chỉ huy tao bảo rồi, anh ấy chỉ cần mày chứ quân thì Thiên Đức thiếu gì. Mày cứ nói còn ai theo thì theo, không theo thì bảo họ về, ai bắt ở lại đâu. Quân Thiên Đức ưu tiên tự nguyện, không ép ai phải làm nếu họ không muốn. Còn bọn nó vẫn muốn đánh, kệ, nhưng phải kéo thêm đôi nghìn quân nữa chứ mấy trăm đứa không ăn thua gì đâu. Thế nhé, có gì cứ gọi.



Tâm trí Quách Cư Dĩ có chút bấn loạn, chẳng biết phải làm thế nào trong khi ba quân chờ đợi. Lúc sau, Quách Cư Dĩ bình tâm hơn mới nói với ba quân:

- Ho đã thua thằng người Kinh nên phải làm em nó. Nó nói gì chúng bay nghe cả rồi, ho sẽ đầu hàng để vợ con ho không khổ. Chúng bay không hàng thì cứ tự tiện đi đâu thì đi, ai hàng thì ở lại đây.

Ba quân láo nháo, nhiều kẻ chẳng cần biết kết quả đã xách gươm giáo tìm đường tháo thân. Loáng một cái chỉ còn chừng bốn trăm thổ binh vốn là quân bản bộ của Quách Cư Dĩ ở lại với chủ tướng, vứt khí giới thành một đống rồi đốt mấy đống lửa lớn ngồi bó gối chờ trời sáng. Một lát sau, mấy mươi đàn bà từ trong bản đi ra tìm con cháu, chỉ có vài người gặp được, ôm sau khóc sụt sùi. Lúc sau nữa, quân thông ngôn lại dẫn một toán đàn bà khệ nệ khiêng ra những nồi lớn nghi ngút khói. Mở vung ra, bên trong là ngô, khoai luộc.

- Thủ trưởng Phạm Kính Ân bảo rằng anh em đã mệt, ăn tạm cho đỡ đói lòng. Đằng kia còn mấy sọt khoai với ngô, lấy nướng mà ăn.

Quách Cư Dĩ đến nói với quân thông ngôn:

- Mày cho tao vào gặp ngài thống lĩnh.

Quân thông ngôn cười bảo rằng:

- Hãy gọi là anh Ân.

Rồi ra hiệu cho Quách Cư Dĩ cùng đi.

Phạm Kính Ân mình trần ngồi bên bếp lửa nhà sàn, quân hầu vừa đắp thuốc xong, băng vải trắng toát. Vừa trông thấy Quách Cư Dĩ vào, Ân cười mà rằng:

- Người Mường chúng mày đứa nào cũng khoẻ như trâu thế à? Tao mà không luyện võ hơn chục năm thì c·hết dưới nắm đấm của mày rồi. Nói vậy chứ… cũng phải dăm bữa nửa tháng mới khỏi.

Quách Cư Dĩ nhất thời lúng túng, cảm thấy tay chân thừa thãi. Phạm Kính Ân bèn bảo quân hầu đi mời cha mẹ, vợ con của Dĩ đến.

- Ngồi đi! - Phạm Kính Ân vừa nói vừa cời mấy củ khoai trong bếp ra. - Trời lạnh mà có khoai nướng ăn đúng là nhất. Mà trên này lạnh hơn dưới xuôi mấy phần.

Quách Cư Dĩ ngồi đối diện, nhìn Phạm Kính Ân chằm chằm, dường như lấy làm lạ lắm. Phạm Kính Ân thảy củ khoai nóng hổi cho Dĩ, giọng thân tình:

- Thiên Đức không có quan. Tao là chỉ huy lúc đánh trận thôi, hết trận thì tao cũng chỉ là người bình thường chứ chẳng phải quan cách gì. Mày năm nay bao nhiêu tuổi?

- Tao hăm mốt.

- Kém tao một tuổi mà đã hai mặt con, mày lấy vợ lúc bao nhiêu?



- Mười sáu.

- Năm sau tao cũng sẽ lấy vợ.

- Mày sao còn chưa lấy vợ?

- Còn chưa thống nhất Vạn Xuân, lấy rồi nhỡ tao c·hết thì vợ tao goá à. Với lại tao còn đương phấn đấu.

- Mày phấn đấu cái gì?

- Vạn Thắng vương bảo rằng tao phải trở thành Trung đoàn trưởng trước tuổi hai mươi lăm.

Quách Cư Dĩ không hiểu, Phạm Kính Ân bèn giải thích:

- Bây giờ tao mới là Trung đoàn phó, còn phải học tập nhiều. Tao làm Trung đoàn trưởng sẽ thống lĩnh hai nghìn quân.

- Ban nãy mày bảo học võ hơn chục năm, mày tài thế sao chỉ mới làm phó thống lĩnh?

- Đánh trận phải dùng mưu, phải biết điều binh khiển tướng chứ có phải đánh tay đôi đâu mà võ giỏi. Võ giỏi là tốt, rất tốt là khác. Hồi trước tao làm chấp kích cho Vạn Thắng vương, vua của Vạn Xuân. Sau vì tao cố gắng nên hồi giữa năm được cất nhắc.

- Có phải Vạn Thắng vương dùng tướng không cần biết xuất thân ra sao?

Phạm Kính Ân gật đầu xác nhận:

- Mày đã hàng, tao với mày không phải kẻ thù nữa. Là anh em rồi, chờ đại quân đến thì mày nhớ bảo vệ Mường Chiền. Đất này vẫn của người Mường, Đại Vương chẳng c·ướp đất của chúng mày làm gì. Tuy vậy, Đại Vương muốn làm con đường để người Mường xuống dưới xuôi dễ hơn, lúc ấy mày phải gắng sức mới được.

Có tiếng loạt xoạt ngoài cửa nhà sàn, trông ra thấy gia quyến của Quách Cư Dĩ khép nép đi vào. Phạm Kính Ân đứng dậy niềm nở mời họ ngồi quanh bếp lửa, Ân nói:

- Thằng Dĩ đánh võ thua nên phải nhận làm em của tôi. Vậy eng với mế của nó cũng là eng mế của tôi. Theo tục lệ người Kinh, tôi xin được bái eng với mế làm thầy u của tôi.

Dứt lời, Phạm Kính Ân quỳ lạy bố mẹ của Quách Cư Dĩ, hai người vẫn còn chưa thực sự hết sợ nên bối rối lắm.

- Tôi là trẻ mồ côi, được Tả Đô đốc Phạm Tu nuôi nấng, lại được Vạn Thắng vương tin dùng. Nay nhờ kết anh em với thằng Dĩ mà có eng có mế, thật đúng là phải đánh nhau mới biết họ hàng.

Thấy Phạm Kính Ân không có chút nào khách sáo, lại một hai gọi là eng, là mế nên bố mẹ Quách Cư Dĩ cảm động lắm, chẳng còn thấy sợ nữa.

Quách Cư Dĩ quỳ ngay ngắn bái Phạm Kính Ân một bái rồi rót một bát rượu, cắt máu ăn thề, nhận làm anh em.

Phạm Kính Ân bảo mọi người về nghỉ để có thời gian nói chuyện với Dĩ. Dĩ thấy Ân thật bụng, nói năng lưu loát, lại chân tình nên mở lòng. Phạm Kính Ân chăm chú lắng nghe, bày tỏ cảm thông khi Dĩ không được coi trọng trong quân. Thật ra trước khi xuất quân, Phạm Kính Ân đã được Mai Đắc Thắng cung cấp đầy đủ thông tin khai thác từ tù binh. Chẳng nghĩ lại giáp mặt Quách Cư Dĩ ở bản Mường Chiền.

Đinh Sơn học theo lối triều đình, cho gia quyến, nhất là vợ con các bộ tướng ở chung trong một bản cách nhà lang chỉ hơn ba dặm hòng dễ bề kiểm soát. Phạm Kính Ân chiếm được Mường Chiền chẳng khác nào nắm thóp các bộ tướng của Đinh Sơn.

Với chiến công thu phục hàng tướng, giảm t·hương v·ong cho binh sĩ, Phạm Kính Ân mau chóng trở thành Trung đoàn trưởng trẻ măng.